Edit Ngọc Trúc

Rất mệt, rất mệt.

Hắn lẻ loi độc hành trên nhân thế, như lục bình không rễ, trôi dạt không nơi nương tựa.

Ngày cứ thế trôi qua, mặt trời lại lặn xuống, dường như chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhưng vì sao lại thấy khó chịu?

Trái tim nắm đến hoảng hốt, như sắp rơi xuống, lưng chừng không điểm tựa.

Tình đang trông lửa, nghe Hứa Sương Từ mê sảng.

Luồng hơi thở bất an ấy bao phủ lấy hắn, khiến hắn không nhịn được mà tiến lại gần.

Hứa Sương Từ mặt trắng bệch, chân mày nhíu chặt, hàng mi ướt đẫm nước mắt. Hai tay hắn siết chặt da thú, miệng lẩm bẩm những lời Tình không hiểu.

Tình cúi đầu sát hơn, định đánh thức hắn.

Nhưng cái đuôi lại không chịu nghe theo, vô thức quét qua mu bàn tay Hứa Sương Từ.

Bỗng nhiên bị nắm lấy ——

Tình giật bắn, vội xù lông, rụt đuôi lại, lùi liền mấy bước.

Hứa Sương Từ dần dần bình tĩnh lại.

Tình nằm bò xa xa, dựng tai cảnh giác, thỉnh thoảng cựa quậy.

Lửa cháy suốt đêm...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đại miêu đã biến mất.

Giấc mơ đêm qua dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng và cô tịch gặm nhấm tâm can. Còn có...

Hứa Sương Từ giơ tay.

Kẽ ngón tay vướng hai sợi lông hơi cứng.

Hắn vê thử, đưa lên ánh sáng nhìn kỹ.

Dưới trắng, trên xám.

Là lông đuôi của Tình.

Hắn biết, vừa vặn nắm gọn trong tay, xúc cảm thô ráp.

Khóe môi Hứa Sương Từ khẽ nhếch, nhẹ nhàng cười.

Tối qua chắc hẳn đã dọa hắn rồi.

Rửa mặt xong, hắn lại chiên chút thịt ăn.

Hầu kết khẽ trượt, Hứa Sương Từ muốn uống nước ấm.

Bên ngoài hang động chỉ toàn là rừng rậm bạt ngàn, điều kiện có hạn, muốn uống nước ấm chỉ có thể tự làm nồi.

Hứa Sương Từ lục tìm trong đống đồ trong hang, nhặt ra một tảng đá cứng để đẽo.

Vẫn là con suối trên núi, nơi này khắp nơi đều có đá rơi rụng.

Hắn lội suối tìm một hồi, lựa mãi chẳng được bao nhiêu. Sợ làm hỏng, hắn nhặt thêm mấy tảng mang về hang.

Tình còn ở trong rừng, từ xa đã nghe thấy tiếng đục đá vọng lại từ hang động.

Cái đuôi hắn vung lên, lập tức tăng tốc trở về.

Vài bước đã lên đến sườn núi, thấy Hứa Sương Từ đang mài đá, hắn xoay người đặt con mồi xuống, trở về hang.

Lại muốn làm gì đây?

Hứa Sương Từ ngẩng đầu, thấy đại miêu chắn ngang ánh sáng trước cửa động, hắn khẽ cười:

“Ngươi đã trở lại.”

Tình liếc qua mặt Hứa Sương Từ, lặng lẽ bò vào trong, nằm nghỉ bên đống lửa.

“Ta đang làm nồi, nhưng còn mấy ngày nữa mới xong.”

“Đến lúc đó có thể nấu canh uống.”

“Chỉ là đã lâu rồi chưa nếm vị mặn, ta muốn có muối...”

Tai Tình giật giật.

Hứa Sương Từ lải nhải, giọng nói nhẹ bẫng như gãi vào tai hắn.

Tình có chút khó chịu mà nhìn miệng hắn.

Thật nhiều lời.

Hứa Sương Từ không biết đây là nơi nào.

Cái lạnh của mùa thu đã khiến hắn có chút sợ hãi, khó mà tưởng tượng khi mùa đông đến, cảnh tượng sẽ ra sao.

Hắn ở trong hang đã nhiều ngày, vừa mài nồi đá, vừa may vá thêm áo da thú và giày da.

Lại thêm một cuốn nhật ký viết xong.

Năm ngày trôi qua, Hứa Sương Từ đun một hồ nước ấm, rót vào túi da thú làm túi chườm.

Trời còn chưa sáng, Tình duỗi hai chân trước, run run bộ lông rồi vươn người.

Cái đuôi hắn khẽ đong đưa, nhìn á thú nhân đang bận rộn bên đống lửa, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Nhưng mấy ngày nay, á thú nhân bày đủ trò kỳ lạ cũng chẳng ít, Tình không để ý, xoay người rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi hang, phía sau chợt có động tĩnh.

Hắn quay đầu lại.

Hứa Sương Từ vác túi nước, nhét vài quả dại, đeo giỏ mây bằng dây leo, hướng hắn cười.

"Ta đi cùng ngươi vào rừng xem thử được không?"

Hứa Sương Từ nói, giọng có chút thấp thỏm.

Sợ đại miêu không hiểu, hắn chỉ vào mình, rồi lại chỉ về phía khu rừng trước mặt.

Tình: "Không, về."

Biết á thú nhân nghe không hiểu, hắn liền quay đầu, đuổi người trở vào hang.

Hắn bước từng bước về phía trước, thân hình cao lớn như một ngọn núi, chỉ riêng bóng dáng cũng đủ khiến người ta e sợ.

Hứa Sương Từ ngửa đầu nhìn hắn.

Bị áp lực của hắn bao trùm, hắn im lặng lùi về sau.

Hắn cao 1m78, còn đại miêu khi đứng thẳng, chóp mũi có thể chạm vào chóp mũi hắn.

"Ta, ta không làm gì cả, chỉ là muốn tìm ít đồ ăn thôi."

Tình nhìn á thú nhân đã lùi hẳn vào trong hang, hắn dừng lại.

Ánh mắt lướt qua người hắn một vòng, không đợi Hứa Sương Từ nói tiếp, hắn lập tức nhảy bật lên, vài cái đã biến mất trong rừng.

Hứa Sương Từ vội vã đuổi theo, thẳng đến khi đặt chân vào sâu trong rừng.

Hắn chống tay lên thân cây, thở dốc, mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương.

Ngoảnh lại nhìn, vẫn còn thấy được hang động của họ trên triền núi.

Hắn siết chặt dao đá, nghiến răng tiếp tục lần theo dấu đại miêu mà đi sâu vào rừng, vừa đi vừa đánh dấu trên cây.

Trong bóng tối, Tình lặng lẽ quan sát.

Hắn có chút bực bội, vốn định rời đi, nhưng khi thấy á thú nhân càng lúc càng tiến vào sâu trong rừng, hắn lại xoay người đi theo.

Hứa Sương Từ biết trong rừng không an toàn.

Nhưng hắn không thể cứ dựa vào đại miêu để có quả dại và thịt mà sống qua ngày.

Hắn cần nhiều thực vật hơn để ăn.

Hắn cần bổ sung muối khoáng, cần tinh bột...

Trước năm 18 tuổi, hắn thường xuyên đi rừng, tuy không phải rừng nguyên sinh, nhưng cũng có chút kinh nghiệm.

Vừa đi, hắn vừa dùng gậy gỗ vạch bụi cỏ, tìm kiếm những thứ có thể ăn được.

Không ngờ, Tình đã luôn theo sát phía sau.

Nhìn hắn hồi lâu vẫn không phát hiện ra, Tình nghĩ, có lẽ đây là một á thú nhân được bộ lạc nuôi dưỡng quá tốt, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.

Á thú nhân này vóc dáng mảnh khảnh, trông thật yếu ớt.

Chẳng biết nghĩ gì, Tình chợt dùng móng sau lấy đà, bất ngờ nhảy ra khỏi bụi cây.

Hứa Sương Từ giật mình hoảng hốt.

Theo bản năng, hắn xoay người, vung dao đá đâm tới.

Lá khô bay tán loạn, giỏ mây lăn vài vòng, rơi ra xa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play