Edit Ngọc Trúc
Cửa động tối om như miệng một con thú khổng lồ há ra.
Hứa Sương Từ lùi về sau, lưng chạm vào vách đá, cau mày thật chặt rồi mới dần dần thả lỏng.
Khi mắt đã quen với bóng tối, hắn dần nhận ra bóng dáng ở cửa động.
Là đại miêu.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi mở to mắt quan sát đống đồ ăn đặt bên thảm cỏ.
Không nhiều, không ít.
Như dự đoán, chủ nhân của sơn động vẫn chưa xuất hiện.
Hứa Sương Từ lặng lẽ sờ lấy một quả dại, trong đêm tối sột soạt gặm.
Lỗ tai Tình giật giật.
Còn ăn được, có lẽ sống thêm được mấy ngày.
Hắn mở mắt.
Hứa Sương Từ ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình.
Tay hắn run lên, yết hầu căng thẳng, lập tức ngậm chặt miếng quả trong miệng, không dám nhúc nhích.
Thú nhân có thể nhìn rõ trong đêm.
Tình thấy rõ á thú nhân kia giật mình run rẩy, sau đó cuộn tròn người lại.
Gương mặt nửa giấu trong tấm da thú, đôi mắt trừng to, căng thẳng nhìn hắn. Một tay còn cầm nửa quả dại, tay kia thì siết chặt da thú.
Tình lắc nhẹ đuôi.
Hắn thu hồi ánh mắt, thong thả đứng dậy.
Hứa Sương Từ chỉ thấy hai đốm sáng di chuyển trong bóng tối.
Đại miêu đứng lên.
Lớn hơn cả những con hổ hắn từng thấy ở vườn bách thú, chỉ cần há miệng là có thể cắn đứt đầu hắn.
Hứa Sương Từ siết chặt lưng vào vách đá, nín thở.
Nhưng đại miêu lại bước ra khỏi sơn động.
Không... không ăn hắn sao?
Hắn không dám lơi lỏng. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bóng đen lại xuất hiện ở cửa động.
Hình như đang kéo lê thứ gì đó, càng lúc càng tiến lại gần.
Hắn dường như ngửi thấy mùi máu tươi, nghe thấy tiếng móng vuốt rắn chắc giẫm lên lớp cỏ khô, thấy được hàm răng sắc bén khi đại miêu mở miệng...
Những chiếc răng nanh kia, dường như vẫn còn vương mẩu thịt vừa bị xé xuống, máu me đầm đìa!
Hắn kinh hãi đến mức không thể cử động.
Muốn hét lên cầu cứu, nhưng cổ họng nghẹn cứng, không thốt ra được lời nào.
Cứu mạng—
Rầm!
Một thứ gì đó mềm mại rơi lên mu bàn chân.
Bả vai Hứa Sương Từ chợt run lên, trong cơn hoảng hốt, chóp mũi hắn phảng phất lướt qua lớp lông thô ráp, xen lẫn mùi cỏ xanh.
Tình khựng lại.
Đầu đuôi co rút, nhưng không phát ra tiếng động, chỉ lặng lẽ thu về.
Đại miêu trở lại chỗ cũ, nằm xuống.
Cạch—
Quả dại trong tay hắn lăn xuống đất.
Hứa Sương Từ toàn thân vô lực, ngã phịch xuống lớp da thú.
Huyệt thái dương giật liên hồi, hắn vội vàng ôm lấy ngực, há miệng thở hổn hển.
Lúc này mới nhận ra, vừa rồi mình vẫn luôn nín thở, nghẹn đến mức suýt chút nữa ngạt chết.
Hắn thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi.
Tình: Á thú nhân này phát bệnh à.
Không biết đã nằm bao lâu, khi cơ thể dần dần bình ổn lại, Hứa Sương Từ sờ soạng trên lớp cỏ khô, chạm vào một xấp da thú mới.
Cảm giác giống hệt tấm da trong tay hắn.
Vừa rồi, đại miêu mang thứ này về sao?
Hứa Sương Từ nhìn cái bóng đen im lặng kia, trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán kỳ quái——
Đại miêu này cũng xuyên không à?
Nhà ai nuôi hổ mà lại biết quan tâm, còn tha cả da thú về?
Mang theo suy nghĩ đó, Hứa Sương Từ cẩn thận trải tấm da thú ra từng lớp một, nhưng không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
Đại miêu tha về hai tấm da.
Một tấm dùng làm đệm, một tấm chồng lên với tấm cũ để làm chăn.
Hứa Sương Từ cuộn mình trong đó.
Hắn dựa vào vách đá, cứ thế nhìn cái bóng đen ngoài cửa động suốt cả đêm.
Sáng sớm, Hứa Sương Từ không chịu nổi nữa, ăn mấy quả dại rồi lại ngủ tiếp.
Hắn vẫn chưa đợi được chủ nhân của sơn động xuất hiện.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy.
Mặt trời mọc rồi lặn, trên vách đá đã có một dấu khắc mới.
Năm ngày trôi qua.
Trong năm ngày này, Hứa Sương Từ mệt mỏi đến cực hạn, giống như vừa khỏi một trận bệnh nặng, toàn thân kiệt sức.
Vì vậy, suốt mấy ngày qua, ngoài ăn ra, hắn chỉ ngủ.
Nhưng hắn vẫn có thể cẩn thận lách qua đại miêu để ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân.
Cuối cùng, sau năm ngày mưa gió, ánh mặt trời xuất hiện trước cửa động.
Hứa Sương Từ khoác da thú, ôm đầu gối ngồi trước cửa, cảm nhận hơi ấm trên người.
Dựa vào quan sát mấy ngày nay, nơi này có lẽ đang vào mùa thu, nhưng nhiệt độ thì chẳng khác nào mùa đông ở quê hắn.
Thời gian ban ngày ở đây cũng dài hơn một chút.
Hắn chỉ có thể ăn quả dại, mỗi ngày phải ăn bốn đến năm lần mới đủ.
Điều đáng nói nhất là, chủ nhân của sơn động này không ai khác ngoài đại miêu.
Quả dại là do đại miêu hái về, thịt cũng là từ con mồi mà đại miêu săn được. Căn phòng bên cạnh trong sơn động chứa đầy thức ăn, tất cả đều do đại miêu mang về từ rừng rậm.
Suốt năm ngày nay, nó đi sớm về muộn, ngày nào cũng vậy.
Con mồi nó mang về đều là động vật ăn cỏ loại nhỏ, số lượng không cố định.
Đại miêu có vẻ khá thiện tâm, thỉnh thoảng còn để ý đến hắn, nếu thấy quả dại của hắn hết rồi, nó lại mang thêm về.
Lúc này đang là buổi chiều.
Hứa Sương Từ ăn xong quả dại, rồi ngồi trước cửa động phơi nắng.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, chẳng bao lâu sau, đại miêu đã tha theo con mồi trở về.
Tình từ trong rừng đi ra, từ xa đã nhìn thấy Hứa Sương Từ ngồi trước cửa động.
Bước chân hắn khựng lại một chút.
Sau đó lại bình thản bò lên sơn động.
Đôi mắt xanh băng lướt qua Hứa Sương Từ, thấy á thú nhân này bọc kín mình trong da thú, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn.
Tình khẽ run lên đôi tai.
Hắn nhớ khi còn nhỏ, a ba từng nói, trước khi chết, thú nhân có thể chạy nhảy bình thường, trông như khỏe lại.
Á thú nhân này nằm cả mấy ngày, giờ lại ra được tận cửa động, sắc mặt cũng hồng hào hơn, có lẽ sắp rồi.
Tình khẽ vẫy đuôi hai cái, xoay người đi vào huyệt động chứa thức ăn bên cạnh.
Sau khi đặt đồ xuống, quay lại bên này, á thú nhân đã chui vào lớp cỏ khô.
Tình đặt chiếc lá lớn mình tha về xuống bên cạnh hắn, sau đó lại bò về cửa động.
Sắc mặt á thú nhân không còn tái nhợt như trước, môi cũng hồng lên, giống màu của thịt quả. Nhưng vẫn còn sợ lạnh, toàn thân cuộn chặt trong da thú.
Tình khép mắt, yên lặng chờ đợi.
Hứa Sương Từ nhìn chiếc lá chuối tây lớn trước mặt, nhấc nó lên đặt trên đầu gối.
Mở lá ra, bên trong vẫn là những quả dại đỏ tươi như cũ.