Edit Ngọc Trúc

Tình vẫy đuôi quét qua mặt đất.

Nhát gan.

……

Trước khi ngủ, Hứa Sương Từ rất chắc chắn rằng mình đã khóa cửa nhà.

Nhà hắn ở tầng cao, trộm chắc chắn không thể leo vào được. Cũng không có khả năng có kẻ nào rảnh rỗi đến mức vác hắn từ thành phố ném vào khu rừng này trong lúc hắn ngủ.

Nếu những giả thuyết trên đều không thể xảy ra, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất—

Hắn xuyên rồi.

Nghĩ thông suốt điều này, thần kinh căng thẳng của hắn giật bắn lên, kích thích đến mức suýt chút nữa lại ngất đi.

Hứa Sương Từ run run bóp mình, tự trấn an bản thân.

Chuyện này có gì to tát đâu!

Dù sao cũng nhặt lại một mạng, vậy là lời rồi.

Trong bóng tối, dần bình tĩnh lại, Hứa Sương Từ mím môi chặt.

Hắn vẫn giữ tư thế cuộn tròn suốt một giờ, sau đó mới bắt đầu quan sát tình cảnh hiện tại.

Hắn sờ sờ tấm da thú.

Lột được nguyên vẹn như vậy, dã thú không thể nào làm được. Chứng tỏ chắc chắn có con người ở đây.

Con mèo lớn kia vẫn yên lặng canh giữ ngoài cửa, lâu như vậy cũng không tấn công hắn. Có lẽ nó là thú cưng được ai đó nuôi dưỡng.

Cũng có thể…

Hứa Sương Từ siết chặt bộ lông trên tấm da thú.

Cũng có thể nơi này đã rất lâu không có người qua lại, sơn động bị dã thú chiếm giữ. Mà hắn thì vô tình rơi vào đây, trở thành lương thực dự trữ của con mèo lớn này.

Hứa Sương Từ hít sâu một hơi, đè xuống suy nghĩ hoang đường đó.

Hắn đưa tay sờ xuống người, vẫn là bộ đồ ngủ mà hắn mặc trước khi ngủ.

Còn may, thân thể vẫn là của chính mình.

Bị trùm trong da thú quá lâu, hắn nhẹ nhàng kéo ra một khe nhỏ.

Nhìn con mèo lớn có vẻ lười biếng không buồn để ý đến mình, hắn lại kéo tấm da xuống thêm chút nữa, lặng lẽ xoay người nằm úp sấp lên lớp cỏ khô, nhìn chằm chằm vách đá.

Ngủ một giấc, rồi tính tiếp.

Hắn kéo chặt tấm da thú quấn lấy cơ thể.

Nghĩ đến bà nội từng nuôi nấng hắn đã sớm qua đời; nghĩ đến bản thân không có bạn bè thân thích; nghĩ đến khoản vay mua nhà mới được hai năm; nghĩ đến việc mình mới 26 tuổi, còn đang độ tuổi thanh niên…

Cũng không đến nỗi tuyệt vọng.

Chỉ là không biết đã bị ném tới đâu, sống chết ra sao còn chưa rõ.

Trong đầu quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn, hoàn cảnh xa lạ càng khiến hắn bất an. Hận không thể nhắm mắt mở mắt một cái, để tất cả chỉ là một giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, Hứa Sương Từ chậm rãi đưa tay ôm lấy bụng, môi trắng bệch.

Đói.

Đói quá!

Cơn đói kéo đến dữ dội như cơn lũ quét.

Trời đất chao đảo, tầm nhìn mơ hồ.

Tay chân Hứa Sương Từ bủn rủn, trước mắt chỉ còn một mảng tối tăm.

Mặc kệ con mèo lớn ngoài cửa động, hắn lảo đảo bò dậy, muốn tìm chút gì đó để ăn.

Thấy trên mặt đất, đặt trên lớp lá khô là những quả dại và thịt tươi, hắn như nhặt được báu vật. Không biết có độc hay không, nhưng nếu không ăn, chẳng cần đột tử thì cũng sẽ chết đói.

Hứa Sương Từ không chút do dự chọn quả dại, qua loa lau lau rồi bỏ vào miệng.

Liên tiếp hai quả, hắn mới lảo đảo ngã xuống tấm da thú, thở hắt ra.

Quả dại rất ngọt, mọng nước, mang theo mùi hương ngào ngạt. Hương vị có chút giống cà chua, vừa giải khát vừa lót dạ.

Hứa Sương Từ lại cầm thêm một quả, chậm rãi nhấm nháp.

Chờ cơn đói lắng xuống, hắn tựa lưng vào vách đá, phát hiện người mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bộ đồ ngủ bằng vải cotton dính sát vào lưng, gió lạnh thổi qua khiến hắn rùng mình.

Hắn thở hổn hển, chỉ ăn chút đồ cũng hao phí sức lực lớn như vậy. Vừa sợ bị ốm, lại vừa cảnh giác con mèo lớn, hắn cẩn thận kéo tấm da thú trùm kín người.

Dần dần, hơi ấm trở lại.

Hứa Sương Từ tựa đầu vào vách đá, nghiêng mặt nhìn ra cửa động.

Con mèo lớn vẫn không nhúc nhích khỏi vị trí. Vẻ ngoài trông lạnh lùng, đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không để tâm đến hắn.

Hắn hơi yên tâm hơn một chút.

Rút lại ánh mắt, hắn nhìn đống thức ăn trước mặt.

Có khoảng mười mấy quả dại, vỏ đỏ tươi nhưng bề ngoài hơi nhăn nhúm. Hương vị hắn đã nếm qua, rất ngọt.

Còn thịt thì trông như vừa mới cắt xong.

Thịt đỏ tươi, đã lột da, trên bề mặt vẫn còn vương máu.

Lúc trước vì quá đói mà không để ý kỹ, bây giờ nhìn lại, hắn càng thêm chắc chắn nơi này có chủ nhân. Và chủ nhân đó thậm chí còn để lại thức ăn cho hắn.

Nghĩ vậy, Hứa Sương Từ bớt căng thẳng đi một nửa.

Dưới sự giám sát của con mèo lớn, hắn không dám manh động.

Sau khi lấp đầy bụng, Hứa Sương Từ lại quay về ổ cỏ, quấn chặt da thú quanh người. Không bao lâu sau, cơn mệt mỏi kéo đến, hắn lại chìm vào giấc ngủ.

Trong sơn động, không còn âm thanh nào khác ngoài hơi thở đều đặn.

Tình lười biếng liếc qua đống thức ăn.

Chỉ ăn ba quả dại, không động đến thịt.

Ăn ít như vậy, không nuôi nổi.

Kim Sắc Đại Lục không tính là giàu tài nguyên, nhưng thú nhân ai nấy đều ăn rất nhiều.

Đến mùa đông, lương thực lại càng khan hiếm.

Không có bộ lạc nuôi dưỡng và bảo vệ, những á thú nhân yếu ớt, ấu tể hay lão thú nhân đều rất khó sống sót.

Huống chi, kẻ bị hắn nhặt về còn mang bệnh.

Tình chỉ là một thú nhân lưu lạc, tự lo cho bản thân còn chật vật, huống hồ gì là nuôi một á thú nhân. Mang về cũng chỉ là nhất thời động lòng trắc ẩn.

Hắn không thể nuôi nổi, cũng không mời được tư tế trị liệu.

Điều duy nhất hắn có thể làm là cho á thú nhân này chút thức ăn trước khi chết. Nếu không qua khỏi, cùng lắm giúp hắn chôn cất.

Tình không có tâm trí đặt lên người Hứa Sương Từ.

Xác nhận hắn không có uy hiếp, chờ hắn ngủ say, Tình nhẹ nhàng rời đi.

Hôm nay vẫn chưa săn được gì.

Lãnh địa của Tình nằm trong dãy núi phía Đông Kim Sắc Đại Lục.

Dãy Thú Thần Sơn kéo dài từ Nam lên Bắc, ngăn cách vùng Đông với Trung và Tây Bộ. Vùng Đông nghèo nàn, cằn cỗi, còn Trung và Tây Bộ bên kia núi mới là nơi trù phú.

Cũng là nơi các bộ lạc lớn tập trung.

Tình chính là bị đuổi khỏi nơi đó.

Hắn lưu lạc đã hơn mười năm, sớm quen với cách một thú nhân đơn độc sinh tồn qua mùa đông khắc nghiệt.

Hứa Sương Từ lần nữa tỉnh lại, trời đã tối.

Nhiệt độ ban đêm hạ xuống, tấm da thú quấn trên người cũng không đủ giữ ấm.

Hắn siết chặt tấm da, ngồi dậy.

Gió lùa qua chân trần, Hứa Sương Từ rùng mình nổi đầy da gà.

Sao lại lạnh thế này!

Xung quanh tối đen một mảng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play