Edit Ngọc Trúc

Trước khi tuyết rơi, e rằng không kịp nữa.

Thôi, cùng lắm thì trước khi tuyết xuống, mang thêm ít nước từ suối muối về trữ. Đại miêu có thể liếm nước để bổ sung muối, hắn cũng vậy.

Việc cấp bách bây giờ là bổ sung thêm thức ăn.

Những ngày tiếp theo, Hứa Sương Từ ngày nào cũng theo Tình ra ngoài.

Đại miêu xuống nước bắt cá, hắn liền đan một cái lưới dây leo, giúp chặn cá ở khu vực hạ du. Chỉ riêng cá, bọn họ cũng bắt được hai ba trăm cân.

Những con cá này không biết sống bao lâu, nhưng con nào con nấy nặng tới mười cân.

Thậm chí đi về phía sông lớn, còn có thể thấy những con cá nặng mấy chục cân lộ đầu lên.

Tình chìm đắm vào việc bắt cá, những ngày này lông cũng chưa chải.

Chờ đến khi bản thân cảm thấy đã đủ, bọn họ lại vào rừng tìm thêm thực vật.

Hái quả, đào rễ cây có thể ăn, thảo dược, thậm chí còn tìm được một ít gia vị.

Trong thời gian đó, Hứa Sương Từ cũng cùng Tình kéo rất nhiều dây mây và một lượng lớn củi gỗ về.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, thức ăn cho mùa đông cũng tạm đủ.

Hứa Sương Từ không dám trì hoãn, xách túi da thú lên núi khiêng nước suối mặn về.

Để có vật chứa, hắn còn nhờ Tình kéo hai tảng đá lớn từ trên núi xuống.

Một người một hổ đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đục đá thành hai bồn chứa nước dài hơn một mét, đặt trong động.

Vừa mới đổ đầy nước muối vào bồn, tuyết đã rơi.

Tuyết đầu mùa đến rất nhanh.

Mặc dù trong động có đốt lửa vào ban đêm, nhưng nhiệt độ vẫn hạ xuống mức thấp nhất.

Tấm mành Hứa Sương Từ còn chưa kịp đan, tấm da thú chắn gió cũng chưa treo lên.

Gió lùa tuyết bay thẳng vào động, khí lạnh xuyên qua tận xương.

Dù ngủ sát đống lửa, dù có tấm da thú dày, Hứa Sương Từ vẫn bị lạnh đến tỉnh.

Chăn đắp không đủ ấm, chân cũng lạnh buốt.

Trằn trọc không ngủ được, hắn dứt khoát ngồi dậy, kéo chăn da thú sát lại bên đống lửa.

Tình nghe thấy tiếng động, lười biếng mở nửa mắt.

Á thú nhân bị lạnh rồi.

Môi tái nhợt, khóe mắt rũ xuống vì mệt mỏi.

Hai tay nắm chặt da thú, chỉ lộ ra mấy ngón tay.

Giữa kẽ hở của chăn, đôi chân gầy trắng đến nỗi có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt, ngón chân cũng co quắp lại.

Ngoài động, bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, gió lùa vào khiến ngọn lửa run rẩy.

Tình liếc nhìn ra ngoài, cái đuôi vẫy vẫy trên đệm cỏ, sau đó đứng dậy đi tới.

Hứa Sương Từ gác cằm lên đầu gối, hơi ngửa đầu lên nhìn: “Ngươi cũng không ngủ được à?”

Tình cúi mắt nhìn gương mặt tái nhợt của hắn.

“Ngủ được.”

“Vậy ngươi đi ngủ đi… Ưm!”

Hứa Sương Từ bị Tình dùng một chân đẩy ngã ra da thú.

Hắn mở to mắt, theo bản năng co chân lên, vô tình đạp trúng bụng Tình.

Bụng lông mềm mại, ấm áp, Hứa Sương Từ không nỡ rút chân về.

“Ngủ đi.”

“Lạnh, ngủ không được.” Hứa Sương Từ thấy Tình cứ nhìn chân mình chằm chằm, bèn mím môi rút chân lại, chui vào trong chăn.

Tình leo lên đệm cỏ.

Hứa Sương Từ giật mình, trợn to mắt nhìn hắn.

“Ngươi muốn ngủ chung với ta sao? Trời tuyết lạnh lắm hả?” Hắn kéo chăn đắp lên người Tình, cười tủm tỉm, “Da thú lớn lắm, chia ngươi một nửa.”

Nói xong, còn giơ tay vỗ vỗ lưng đại miêu.

Tình nhìn động tác của hắn, cái đuôi lộ ra khỏi chăn khẽ vẫy, sau đó nhắm mắt lại.

Mùa đông trước kia, Tình đều ngủ đông trên đệm cỏ này.

Trên đệm có một tấm da thú cực lớn của kim đồng thú, vừa vặn phủ hết người hắn, đối với Hứa Sương Từ thì lại càng dư dả.

Nhưng á thú nhân này đã ngủ trên đệm cỏ của hắn lâu như vậy, chỗ quen thuộc bỗng có chút khác biệt.

Đệm cỏ cứng cáp, bên trên phủ da thú.

Á thú nhân còn may một chiếc túi dài từ da thú, nhét đầy cỏ khô, gối dưới đầu.

Tấm da thú trên người cũng tràn ngập hương thơm của hắn.

Hơi ngọt, giống như mùi của những quả hồng hắn ăn nhiều.

Rõ ràng là động của mình, nhưng lúc này lại có cảm giác như đang bước vào nơi thuộc về á thú nhân vậy.

Ngủ cùng một chỗ, dù không chạm vào nhau, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của á thú nhân, nghe thấy hơi thở khẽ khàng của hắn.

Tình có chút không quen.

Nhắm mắt chờ một lát, bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn mở mắt.

Á thú nhân cuộn tròn như ấu tể.

Chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, làn da trắng đến trong suốt, trên mặt không có bao nhiêu thịt.

Một á thú nhân nhỏ bé yếu ớt như vậy, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào đối với hắn. Nhưng hắn lại luôn có thể chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng lúc trước hắn chỉ định nhặt về, chờ á thú nhân chết rồi thì chôn thôi.

Ai ngờ á thú nhân này yếu thì yếu, nhưng vẫn có thể xoay sở được.

Chỉ mới đến động của hắn không bao lâu, đã thay đổi cả bộ dáng của nó. Ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng.

Tình có tâm sự ngổn ngang.

Dù trên mặt vẫn nghiêm túc, nhưng nhìn cái đuôi lại có thể thấy khác biệt.

Cái đuôi hơi hơi giơ lên, thậm chí lặng lẽ luồn vào trong chăn, vòng quanh mắt cá chân của á thú nhân.

Bên cạnh, đống lửa lớn vẫn tỏa ra hơi ấm, Hứa Sương Từ chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Nhưng chênh lệch kích thước giữa thú hình của Tình và hắn quá lớn, dù hai người cùng nằm, khoảng trống vẫn có gió lùa.

Trong giấc ngủ, theo bản năng hắn lại dịch về phía nơi ấm áp hơn.

Tình cứng đờ, móng vuốt hơi thu lại.

Hắn vốn nằm nghiêng, nhưng á thú nhân lại vô thức chui vào lòng hắn.

Trán áp lên ngực hắn, chân trần đặt trên bụng hắn, thậm chí hai tay còn ôm chặt lấy hắn. Một chút cũng không có ý e dè.

Tình khẽ động.

Người trước mặt cũng theo đó mà cựa quậy, gương mặt vùi sâu hơn, hàng chân mày giãn ra, khóe môi hơi nhếch, cả người trông vô cùng thoải mái.

Tình yên lặng nhìn gương mặt kia hồi lâu.

Sau đó kêu một tiếng, cằm đặt lên đỉnh đầu hắn rồi nhắm mắt.

Thôi vậy, đánh thức hắn thì tội nghiệp quá.

Cả đêm ngủ thật ngon.

Ngay cả trong mơ, Hứa Sương Từ cũng thấy mình nằm trên mây, ngủ đến vô cùng thỏa mãn.

Chỉ có điều sáng hôm sau lại bị lạnh mà tỉnh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play