(*Ơn nhỏ như giọt nước, nên báo đáp như suối tuôn.)
Nguyễn Tĩnh Y thực sự không ngờ rằng Đoạn Chuẩn lại có thể mặt dày đến mức này.
Hắn vậy mà dám nói bản thân vừa bị cướp tấn công, lại nhờ nàng cứu giúp; hơn nữa, vì nhà nghèo không có gì để báo đáp, đành phải... lấy thân báo đáp!
Lời này nói ra, hắn không thấy buồn cười sao?
Nguyễn Tĩnh Y siết chặt cổ tay áo, khẽ cau mày, cố gắng kiềm chế xúc động muốn cởi giày ném thẳng vào hắn, nói:
“Tiểu Hầu gia, giữa ban ngày ban mặt, trong thành Đan Lăng làm sao có thể xuất hiện cướp? Khi ta đến đây cũng chẳng thấy bóng dáng tên cướp nào cả.”
Đoạn Chuẩn vẫn điềm nhiên ngồi trên lưng ngựa, nét môi khẽ cong lên, vẻ mặt thong dong cười nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT