Hoài Duật thu tay về, buông tha cho việc kiểm tra vạt áo Phan Doãn Xuyên.
Hắn cất bước đi về phía trước, Phan Doãn Xuyên tự nhiên cũng đi theo.
Vượt qua đại sảnh nồng nặc hương thơm, bước vào một tiểu sảnh phía sau, đập vào mắt chính là vô số Omega.
Không sai, là Omega, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được, những Omega tinh tế mềm mại, cả nam lẫn nữ.
Hoài Duật nói: "Đi chơi đi."
Giọng điệu chẳng khác gì dỗ trẻ con.
Phan Doãn Xuyên lập tức hiểu ra, những Omega này chắc chắn là bạn đời của các Alpha khác, gọi nôm na là "Hội phu nhân".
Ở giữa đám người đó lại có thêm một kẻ khác biệt như cậu.
Nhưng Hoài Duật vẫn giữ vẻ mặt không đổi, dường như hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
Một Alpha khác không nhịn được: "Hoài tiên sinh, như vậy có ổn không?"
Hoài Duật kiệm lời: "Sợ gì? Dù sao hắn cũng không đánh dấu được người của các ngươi."
Các Alpha lập tức im bặt.
Phan Doãn Xuyên: "..." Cảm thấy bị sỉ nhục.
"Chơi đi." Hoài Duật lại nói một lần.
Phan Doãn Xuyên vẫn không nhúc nhích.
Cậu chưa bao giờ thấy nhiều Omega tụ tập một chỗ như vậy, cái này… Chơi kiểu gì? Từ bé đến lớn có ai dạy đâu!
Hoài Duật thấy cậu mãi không nhúc nhích, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ — dính người?
Nhưng Hoài Duật vẫn không có ý định ở lại bồi cậu.
Hắn không thích những tình nhân dính người.
Hoài Duật như không thấy vẻ cứng ngắc khó xử của cậu, vô tình xoay người rời đi. Các Alpha khác cũng đi theo hắn, như thể cậu chỉ là một món đồ trang sức đi kèm.
Không gian nhỏ này lập tức yên tĩnh trở lại, ai cũng không nói gì. Các Omega lặng lẽ đánh giá Phan Doãn Xuyên, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Phan Doãn Xuyên khẽ thở phào, chậm rãi bước đến. Ngay lập tức, họ đồng loạt nhường vị trí trung tâm cho Phan Doãn Xuyên.
Phan Doãn Xuyên vừa ngồi xuống, bản tính trai thẳng lập tức trỗi dậy, cậu không khỏi đỏ mặt tía tai.
Quá nhiều… Omega.
Cứ như những mỹ nhân bước ra từ tạp chí đến tận thế giới thực, còn vây quanh cậu một vòng.
Không khí nhất thời căng thẳng, ngượng ngùng, quá ngượng ngùng.
"Vậy… Hay là tôi biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem nhé?" Phan Doãn Xuyên chỉ có thể lôi ra chút tài lẻ học được hồi năm tốt nghiệp cấp ba ở buổi tiệc KTV.
"Ừm." Một Omega còn trẻ nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy có người hưởng ứng, dù chỉ một người thôi, Phan Doãn Xuyên cũng khẽ thở phào.
"Có bài poker không?" Cậu hỏi.
"Đi lấy." Omega phân phó người hầu.
Hoài Duật ngồi xuống ở một chỗ không xa, Alpha ngồi đối diện ngượng ngùng cười nói: "Tôi còn tưởng Hoài tiên sinh chỉ nói đùa, không ngờ Hoài tiên sinh thật sự không thích Omega."
Trên đời này có ai lại không thích Omega chứ?
Họ thật sự không nghĩ ra.
Những Alpha còn lại cũng thoáng lộ vẻ thất vọng. Bảo sao trước kia nịnh bợ mãi mà không trúng, thì ra là nịnh nhầm đối tượng.
Hoài Duật vẫn giữ vẻ mặt không đổi, cầm ly rượu nhấp một ngụm: "Sở thích độc đáo, thật đáng chê cười."
Họ nào dám cười?
Chỉ có thể nói trách sao người ta thực lực mạnh mẽ, đến sở thích cũng quái dị như vậy.
Lúc này, phía Omega đột nhiên đồng loạt "Oa" lên một tiếng.
Mọi người không tự giác quay đầu nhìn, liền thấy chàng trai Beta đang được chúng tinh phủng nguyệt ngồi ở giữa, thân hình bị che khuất, chỉ lộ ra chiếc cổ thon dài, khuôn mặt thanh tú, và bàn tay đang giơ cao.
Giữa ngón tay hắn kẹp một quân bài. Mặt quân bài màu đen, hoa văn in bằng mực đỏ, làm nổi bật bàn tay trắng nõn.
Không hiểu vì sao, khi nhìn người này, trong đầu họ đồng loạt hiện lên hai chữ — sạch sẽ.
Hắn trông thật sạch sẽ.
Đây là một sự hình dung kỳ lạ, nhưng lại cho người ta cảm giác chân thật như vậy.
"Đây là..."
"Biểu diễn ảo thuật?"
"Phan tiên sinh còn biết cái này?"
Các Alpha bàn tán xôn xao, mỗi người một vẻ. Trong lòng thầm nghĩ, Beta này hình như không rõ thân phận của mình. Biểu diễn trước mặt mọi người, đó là việc mà những người tài hèn kém mới làm.
Beta tuy rằng địa vị vốn không cao, nhưng hiện tại cậu ta lại đại diện cho thể diện của Hoài Duật.
Làm như vậy, thật không ổn.
Các Alpha nghĩ vậy, còn đám Omega lại thấy rất mới lạ.
Thậm chí có người không nhịn được lay tay Phan Doãn Xuyên: "Làm thế nào vậy? Vì sao quân Át bích lại biến thành quân K rô?"
Phan Doãn Xuyên chưa từng nhận được nhiều sự chú ý như vậy, ngượng ngùng cười nói: "Thật ra chỉ là một trò đánh lừa thị giác thôi."
"Đánh lừa thị giác?"
"Đúng vậy, tôi dạy cho cậu nhé?"
Đáy mắt Omega đó thoáng lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt. Cậu ta lắc đầu nói: "Tôi không thể học."
Phan Doãn Xuyên theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Omega nói: "Tôi chỉ có thể học những thứ cao nhã thôi." Cậu ta vội vàng giải thích: "Tôi không có ý nói anh không đủ cao nhã."
Dù sao cũng là người mà Hoài tiên sinh đưa ra ánh sáng, ở đây tuyệt đối không ai muốn đắc tội cậu.
Phan Doãn Xuyên không mấy để bụng chuyện của mình.
Rốt cuộc cũng chỉ là tình nhân lên giường một cách mơ hồ mà thôi. Trước đó, cậu vẫn còn là tù nhân ở thành phố Nam Tháp.
Cậu nói: "Không sao, tôi vẫn còn vài trò ảo thuật nữa, mọi người xem không?"
Các Omega không giấu nổi sự khao khát: "Xem, xem ạ."
"Tu tổng đến." Bên kia không biết ai nói một tiếng.
Tu tổng chính là cha của Tu Lĩnh, tên thật là Tu Lương. Với những người phân chia quyền hành quân chính một khu vực, mọi người đều không gọi thẳng chức quan mà thích gọi là "mỗ mỗ tổng".
Tu Lương mang đậm khí chất nhà binh, bước chân mạnh mẽ, hai ba bước đã đến trước mặt Hoài Duật.
"Làm phiền cậu rồi, vậy mà tự mình đưa thằng nhóc nhà tôi ra ngoài. Đều tại đám hỗn đản đáng chết ở thành phố Nam Tháp không nể mặt tôi." Tu Lương vừa nói vừa định bắt tay Hoài Duật.
Nhưng vươn đến một nửa lại rụt về, cười nói: "Suýt nữa quên mất thói quen của cậu."
Hoài Duật không thích bất kỳ Alpha nào chạm vào da mình.
Chính vì cái tật kỳ quái này, hắn còn nuôi mấy bác sĩ Beta, tốn tiền đưa người vào học viện y khoa hàng đầu. Để sau này lỡ có bệnh, bác sĩ Alpha mà chạm vào hắn một cái, hắn sẽ trở tay đánh chết người ta.
"Tu Lĩnh đâu?" Tu Lương nhìn quanh, quan tâm đến đứa con ốm yếu của mình.
Một người bên cạnh vẻ mặt hơi xấu hổ, Hoài Duật vẫn không đổi sắc mặt nói: "Tôi bảo người đưa cậu ta xuống nghỉ ngơi rồi."
"Thật sự làm phiền cậu quá." Tu Lương trước tiên là chân thành cảm tạ xong, mới mắng con trai: "Cái thứ hỗn trướng, không biết tình hình của mình thế nào, còn ở bên ngoài làm càn... Tôi đi thu xếp ở chỗ nó trước, mọi người thứ lỗi."
Tu Lương nói vậy thôi, thật ra là đang nóng lòng muốn gặp con trai, quay đầu liền đi.
Mọi người đều biết rõ tính cách của Tu Lĩnh, biết lát nữa thế nào cũng mách tội với cha. Đương nhiên không phải mách tội Hoài tiên sinh, mà là mách tội cái cậu tình nhân bé nhỏ của Hoài tiên sinh kia.
"Hay là tôi bảo họ đi cùng Tiểu Phan ra vườn hoa chơi đùa nhé?" Một người trong số Alpha chủ động lên tiếng, mục đích chính là tránh mặt Tu Lương.
Đám Omega bên kia vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, đang xem ảo thuật rất hăng say.
Hoài Duật liếc mắt, lơ đãng nhìn một vòng, sau đó đứng dậy nói: "Không cần."
Hắn bước tới.
Những người khác nhìn nhau không dám đi theo.
Khi Hoài Duật đến gần, Phan Doãn Xuyên vừa lúc đang biến ra một đóa hoa cho một Omega nhỏ tuổi.
"Là hoa diên vĩ xanh." Omega nhỏ kinh hô, "Còn có giọt sương! Làm thế nào vậy?"
Phan Doãn Xuyên vừa định lên tiếng, đột nhiên phát hiện biểu cảm trên mặt những người khác đều cứng đờ.
Cậu vội vàng chuyển ánh mắt: "Hoài tiên sinh?"
"Đi theo tôi." Hoài Duật nói ngắn gọn.
"À, vâng." Phan Doãn Xuyên không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là thấy đám Omega xung quanh rụt cổ lại như có chút sợ hãi.
Hoài Duật dẫn cậu vào thang máy lên lầu, thang máy im ắng đến lạ thường, Phan Doãn Xuyên có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của Hoài tiên sinh.
Mình... Làm sai gì rồi sao?
Không phải bảo mình đến chơi sao?
Chơi không đúng cách à?
Ngoài ra thì mình cũng có biết gì đâu.
Công việc này khó quá!
Phan Doãn Xuyên nghĩ ngợi lung tung, lúc này "Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Như sợ cậu không theo kịp, Hoài tiên sinh đưa tay đặt lên lưng cậu, bằng một thái độ không cho phép từ chối, dẫn cậu quẹt thẻ vào một căn phòng riêng.
Cánh cửa từ từ khép lại, tự động khóa, phát ra một tiếng "Bang" vang dội, như đập vào lòng Phan Doãn Xuyên, cậu vô thức nuốt nước miếng, lúc này mới chậm rãi cảm thấy căng thẳng.
Hoài Duật vẫn không hề có biểu cảm gì, hắn lại một lần nữa động tay lấy đồ trong túi vạt áo cậu.
"Hoài tiên sinh..." Phan Doãn Xuyên lắp bắp mở miệng.
"Sao? Tôi không được xem?" Hoài Duật nhướn mày.
Phan Doãn Xuyên ít nhiều gì cũng có chút thấy ch·ết không sờn: "Xem, xem đi."
Hoài Duật dùng ngón tay lấy món đồ từ bên trong ra... Cũng không phải mấy đóa hoa cậu hái trên đường. Mà là...
"Bao tay của tôi?" Hoài Duật mơ hồ nhận ra món đồ nhăn nhúm này.
Phan Doãn Xuyên cúi đầu, yếu ớt gật đầu, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
"Tôi chỉ là muốn..."
"Thì ra cậu thích cái này?" Hoài Duật nói tiếp.
Âm thanh của Phan Doãn Xuyên lập tức nghẹn lại ở cổ họng, cậu há miệng thở dốc, cố gắng biện minh cho mình: "Không, tôi không phải, tôi..."
"Thứ này dơ bẩn." Hoài Duật nói, tiện tay ném nó vào thùng rác cách đó không xa, phát ra một tiếng nặng nề.
Phan Doãn Xuyên thở phào một hơi.
Cũng may, Hoài tiên sinh không nghĩ cậu là một tên biến thái.
Hoài Duật quay người đi đến chỗ máy điện thoại, nhấc ống nghe gọi cho bộ phận phục vụ khách sạn: "Đưa một đôi bao tay lên đây." Hắn dừng lại, đáy mắt không mang theo cảm xúc liếc nhìn Phan Doãn Xuyên một cái, bổ sung thêm: "Muốn màu trắng."
Phan Doãn Xuyên: !
Cổ họng cậu nghẹn lại, một lần nữa mở miệng: "Hoài tiên sinh, tôi..."
"Ngồi xuống." Hoài Duật hất cằm về phía cậu, tư thái thoải mái.
Phan Doãn Xuyên đành phải ngồi xuống ghế sofa đối diện.
"Hoa từ đâu mà có?" Giọng Hoài Duật lại vang lên. Giọng nói của hắn thật ra không hề lạnh lùng, khi thong thả ung dung nói chuyện, còn có vẻ tao nhã lịch sự.
"Ở phía sau ghế sofa trong sảnh nhỏ dưới lầu có bày bình hoa, trong bình có hoa diên vĩ xanh và thủy tiên cánh kép. Hoa là lấy từ chỗ đó." Phan Doãn Xuyên thành thật đáp.
Cậu đương nhiên không thể biến ra hoa từ hư không, chỉ là đem những bông hoa vốn nên cắm trong bình biến đến trong tay mình mà thôi.
Hoài Duật hỏi: "Ngoài hoa diên vĩ xanh, thủy tiên cũng hái à?"
"Có hái." Phan Doãn Xuyên lập tức đưa tay ra, trên bàn tay “nở ra” một bông hoa thủy tiên cánh kép màu sắc thanh nhã.
Cậu không nhịn được cẩn thận hỏi: "Tôi không nên hái đúng không? Có phải phải bồi tiền cho khách sạn không?"
Hoài Duật xòe tay: "Đưa cho tôi."
Phan Doãn Xuyên ngoan ngoãn đặt bông thủy tiên lên bàn tay hắn.
Hoài Duật nhận lấy, rũ mắt nhìn thoáng qua, sau đó khép năm ngón tay vo tròn cánh hoa, tiện tay ném vào thùng rác.
Tim Phan Doãn Xuyên thót lên tận cổ.
Đây là tức giận rồi sao?
"Tôi không cần biết cậu ở hoàn cảnh nào, biến loại ảo thuật gì... Hoa chỉ được tặng cho tôi, hiểu không?" Hoài Duật thản nhiên nói.
Hiển nhiên, đây không phải là vì ghen tuông.
Mà là sự bất mãn của ông chủ đơn thuần đối với việc Phan Doãn Xuyên không đủ chuyên nghiệp.
"Hiểu rồi." Phan Doãn Xuyên khẩn trương gật đầu.
Vừa đúng lúc này chuông cửa vang lên.
"Hoài tiên sinh, đồ ngài cần đã đến." Giọng nhân viên tạp vụ căng thẳng vang lên.
"Đi mở cửa." Hoài Duật phân phó cậu.
"Vâng, được."
Cửa mở ra, nhân viên tạp vụ ngẩn người, đưa một cái khay cho Phan Doãn Xuyên.
Bên trong nâng một chiếc mâm tròn bằng vàng, trên mâm tròn đặt một đôi bao tay lụa trắng.
Khách sạn này sao cái gì cũng có vậy?
Phan Doãn Xuyên nắm chặt lấy cạnh khay, cố gắng lờ đi ánh mắt kỳ lạ của nhân viên tạp vụ, căng da đầu trở lại bên cạnh Hoài Duật.
Tay Hoài Duật buông thõng trên tay vịn sofa, tự nhiên thả lỏng. Hắn nói: "Đeo cho tôi."
Trong đầu Phan Doãn Xuyên "Oanh" một tiếng, như một chuỗi pháo nổ.
Cậu hít sâu một hơi, lấy đôi bao tay mới tinh, cẩn thận nâng cổ tay Hoài Duật, nhiệt độ cơ thể nóng rực, nhất thời khiến cậu cảm thấy, dường như mình đang đeo cho Hoài tiên sinh một thứ khác...
Không phải bao tay.
Mà là bao...
Phan Doãn Xuyên cố nén cảm giác tim đập thình thịch, cuối cùng cũng dùng bao tay bọc lấy đôi tay có hình dáng tuyệt đẹp, thon dài hữu lực kia.
"Xong rồi." Phan Doãn Xuyên vừa dứt lời, chỉ thấy năm ngón tay đang mở ra chợt siết chặt, bất ngờ chế trụ cổ tay cậu, kéo cậu mạnh một cái ——
Khi lấy lại tinh thần, Phan Doãn Xuyên đã bị ấn lên sofa.
Bàn tay vừa đeo bao tay bóp lấy cằm cậu.
Tim Phan Doãn Xuyên nhất thời đập càng nhanh, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, tầm mắt trực diện đôi mắt lạnh lùng của Hoài tiên sinh.
Phan Doãn Xuyên thật sự không nghĩ rằng mình lớn lên đẹp, thậm chí là đẹp đến mức khiến những Alpha hàng đầu cũng phải vì "nhan sắc" của cậu mà rung động.
Nhưng ánh mắt Hoài tiên sinh lại trước sau lưu luyến trên khuôn mặt cậu.
Sau đó ngón tay xâm nhập vào khoang miệng mềm mại của cậu.
Đây là ở bên ngoài...
Cảm giác xấu hổ ít ỏi còn sót lại của Phan Doãn Xuyên, trong lồng ngực phát ra tiếng kêu gào yếu ớt.
Không biết qua bao lâu, Tu Lương cuối cùng cũng dẫn Tu Lĩnh trở lại đại sảnh.
Vẻ điên cuồng trên mặt Tu Lĩnh hoàn toàn biến mất, hắn trông rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười.
Mà phụ thân hắn Tu Lương mang một nụ cười còn rạng rỡ hơn, không nhìn ra một chút tức giận nào, hắn hỏi: "Hoài tiên sinh đâu?"
Người hầu đáp: "Hoài tiên sinh đã đi rồi."
Tu Lương lộ vẻ tiếc nuối: "Đi rồi sao?"
Tu Lĩnh vội vàng nói: "Vậy chúng ta ngày mai đến cửa bái phỏng."
Phòng riêng độc nhất trên tầng 8.
Đôi bao tay mới cũng đã vào thùng rác.
Lần này còn ướt át hơn đến nỗi không ra hình dạng.
"Không còn sớm nữa." Phan Doãn Xuyên mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Hoài Duật.
Tiếp theo là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi xa.
Hoài Duật một mình xuống lầu.
Đám Alpha vẫn chưa hoàn toàn giải tán, một người trong số đó thấy hắn, lập tức lộ vẻ kinh hỉ: "Hoài tiên sinh!"
Hoài Duật nhìn chằm chằm người kia, ngữ khí ôn hòa nói: "Đừng quá khắt khe với tình nhân của mình, sau này hãy để người ta ra ngoài nhiều hơn, đến nhà hát xem ảo thuật đi. Đừng đến chỗ tôi xem."