Phan Doãn Xuyên sau khi tỉnh lại, ngơ ngác trong bóng tối khoảng ba phút.
Rèm cửa đã bị kéo kín mít, che khuất ánh sáng bên ngoài. Phan Doãn Xuyên tìm một hồi, mới tìm được công tắc điều khiển rèm.
Khi rèm từ từ kéo ra, ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu vào mắt.
Cậu thế mà vẫn còn ở khách sạn!
Rèm hoàn toàn mở ra, Phan Doãn Xuyên khó chịu nheo mắt, vừa thấy mắt đau, vừa thấy miệng khó chịu, còn chuyện eo đau chân mềm kia thực sự là chuyện thường ngày mấy hôm nay, có thể bỏ qua không tính.
Cậu vừa nhặt quần áo mặc vào, vừa duỗi người giãn gân cốt.
Sau đó đi trở về phía sofa, cẩn thận đưa tay sờ soạng dấu vết trên đó.
Ách, hình như cậu là người cào rách... Cái này có phải bồi thường không?
Phan Doãn Xuyên lâm vào trầm tư.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc Hoài tiên sinh làm xong trực tiếp bỏ cậu lại trên sofa có gì không đúng...
Rốt cuộc cậu từ trước đến giờ phim cũng chưa xem qua hai bộ, nào biết đàn ông sau khi xong việc muốn làm gì.
Cái gì có đủ tri kỷ hay không, cậu một chút khái niệm cũng không có.
"Ọc ọc ọc~~"
Phan Doãn Xuyên đói bụng.
Nghĩ lại, bữa ăn gần nhất của cậu cũng là bữa chiều hôm qua…
Nhưng hôm nay ở đây không có người hầu tri kỷ mà vào hầu hạ.
Phan Doãn Xuyên đành phải cầm lấy ống nghe điện thoại, vừa tự nhủ với lòng sớm ngày làm quen với sự xấu hổ, vừa bấm số phục vụ: "Chào ngài, tôi muốn hỏi một chút..."
Bên kia nhanh chóng lên tiếng: "Là phòng 801 sao? Hoài tiên sinh hôm qua đã đi rồi. Tôi cho người mang bữa sáng lên cho ngài nhé?"
"Được." Thì ra là buổi sáng rồi à. Phan Doãn Xuyên thở phào, cúp điện thoại, thầm nghĩ cuộc sống này đã choáng váng cả đầu rồi.
Phan Doãn Xuyên đặt ống nghe xuống, nhưng không lập tức rời tay. Cậu nhìn chằm chằm vào ống nghe, lại cầm lên, bấm số điện thoại nhà.
"Xin lỗi, không thể thực hiện cuộc gọi này, xin liên hệ nhà mạng để được giải quyết." Đầu dây bên kia truyền ra âm thanh máy móc lạnh lùng.
Phan Doãn Xuyên rất thất vọng.
Điện thoại nhà Hoài tiên sinh cũng như vậy, dường như chỉ có thể gọi đến mấy số cố định. Có phải đã qua xử lý đặc biệt gì không? Mức độ bảo mật của Hoài tiên sinh cao đến vậy sao?
Phan Doãn Xuyên đoán tới đoán lui cũng không đoán ra, dứt khoát nằm dài ở đó chờ cơm.
Cậu không biết Hoài tiên sinh có phải người chu đáo không, nhưng cậu rõ một điều rằng tiếp viên phục vụ ở đây cực kì chu đáo. Có lẽ là suy xét đến việc cậu có thể không xuống giường được, đối phương trực tiếp dùng thẻ mở cửa, ngay sau đó hai người đẩy xe đồ ăn vào, một người dọn dẹp phòng, một người chia thức ăn cho Phan Doãn Xuyên.
Đúng vào lúc này, Trương trợ lý hấp tấp dẫn người đến.
"Mang cho cậu quần áo để tắm rửa." Trương trợ lý dừng lại hỏi: "Cậu biết vị tên Nghiêm Tuyết không?"
Phan Doãn Xuyên có thể không biết sao? Trước đó còn mượn danh tiếng người ta.
Vì thế cậu gật đầu.
Trương trợ lý cười: "Biết là tốt rồi, Nghiêm Tuyết dẫn người đi Thánh An Châu, chỉ cần anh ta ở đó trấn giữ, thành phố Cửu Hà sẽ không có gì phải lo lắng. Như vậy yên tâm rồi chứ?"
Quá nhanh, hiệu suất làm việc quá nhanh.
Phan Doãn Xuyên nhất thời cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, trông như bị làm choáng váng.
"Còn có người bạn bị giam ở thành phố Nam Tháp mà cậu nói." Trương trợ lý nhướng mày, "Là một Omega?"
Phan Doãn Xuyên gật đầu: "Đúng. Anh ta hiện tại thế nào?"
Ánh mắt Trương trợ lý nhìn cậu có chút thay đổi.
Phan Doãn Xuyên cuối cùng cũng nhận ra điều này, lập tức giải thích: "Tôi với anh ta không có gì cả, tôi... tôi chỉ là một Beta."
"Thật không?"
Phan Doãn Xuyên đành phải thẳng thắn thành khẩn khai báo, nói rõ cậu và Omega kia thực ra chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng đứa trẻ xui xẻo đến tuổi thành niên thì vừa vặn phân hóa trong tù, đây cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Trương trợ lý cười nói: "Phan tiên sinh thật là người lương thiện, thấy ai thê thảm khổ sở, đều muốn rút đao tương trợ một chút."
Phan Doãn Xuyên không biết Trương trợ lý có đang mỉa mai mình hay không.
Coi như là khen đi.
"Ừ, người đã cứu ra, an trí ở bệnh viện cạnh thành phố Nam Tháp. Xem xem, có phải anh ta không?" Trương trợ lý làm việc kín kẽ, nói xong liền đưa ảnh chụp ra.
Phan Doãn Xuyên cúi đầu nhìn.
Thiếu niên trong ảnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã hồng hào trở lại, thần sắc thả lỏng.
Là cậu ta.
Đến giờ Phan Doãn Xuyên vẫn chưa biết tên cậu ta là gì, cũng không có ý định hỏi.
Cậu trả ảnh cho Trương trợ lý, nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Trương trợ lý cười: "Vất vả gì chứ? Chẳng phải tự cậu đổi lấy sao?"
Phan Doãn Xuyên có chút xấu hổ.
Nhưng nghĩ lại, làm công còn phải có tiền lương. Chẳng phải cậu tự mình đổi lấy sao? Có gì mà phải xấu hổ... Đúng không? Bọn họ còn chẳng xấu hổ.
Trương trợ lý cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nói: "Vậy cậu cứ từ từ dùng bữa."
"Khoan đã." Phan Doãn Xuyên gọi lại, "Tôi có thể hỏi một chút không? Vì sao Hoài tiên sinh muốn đưa tôi tham dự những trường hợp như vậy?"
Cậu nghĩ nếu không thực sự cần thiết, thì đừng đi nữa. Nhỡ đâu làm Hoài tiên sinh mất mặt, chẳng phải sẽ bị người ta lột da ăn thịt sao.
"Ừm, không có gì không thể nói. Địa vị của Hoài tiên sinh vốn dĩ sẽ có vô số người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà tìm cách dâng người đến bên ngài ấy. Tiên sinh chán ghét điều đó."
Hiểu rồi. Cậu bây giờ là tấm bia đỡ đạn, nói cho mọi người biết là Hoài tiên sinh đã có người rồi, đừng không biết tốt xấu mà dâng tới nữa.
"Không có gì, cảm ơn Trương trợ lý." Phan Doãn Xuyên ngồi xuống cầm đũa, chuẩn bị ăn.
Trương trợ lý đã đứng lên, rũ mắt xuống vô thức liếc nhìn Phan Doãn Xuyên.
Cổ áo cậu bị xé rách một chút, lộ ra xương quai xanh, còn có mấy vết tích trên gáy, như là bị véo quá mạnh để lại.
(( nói là véo chắc ma cũng khôm thèm tin đóooo 😊))
Trương trợ lý không lộ vẻ gì mà nhướng mày, thầm nghĩ hình như mình đã hiểu ra một chút sở thích của Hoài tiên sinh.
"Mau thay quần áo đi." Trương trợ lý nhắc nhở.
Phong cảnh như vậy vẫn là không nên để người khác nhìn thấy thì hơn.
Phan Doãn Xuyên hoàn toàn không biết Trương trợ lý đang nghĩ gì, vùi đầu vừa cắn một miếng sủi cảo tôm, miệng nhét đầy, đáp: "À, được."
Phan Doãn Xuyên ăn xong bữa sáng, thay quần áo, đương nhiên có tài xế đưa cậu về.
Lúc rời đi, cậu còn không nhịn được nhìn thêm hai lần bình hoa.
Haizz, về sau chỉ có thể tặng cho một Alpha. Quan trọng là cái Alpha này căn bản không thích hoa.
Hôm trước Hoài Duật giúp cậu tránh mặt cha con Tu Lương. Hôm nay vừa về đến nhà, lại đúng lúc chạm mặt hai cha con họ đến bái phỏng.
(( theo như mình hiểu thì bái phỏng nó giống như kiểu yết kiến nhà vua ý, mang nghĩa kính trọng ))
Tu Lương ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện với người hầu: "Không sao, tôi đợi cậu ấy về. Chúng ta cũng lâu rồi không uống rượu ôn chuyện, hôm qua không vừa khéo không gặp được."
Tu Lĩnh thì đứng một bên, liếc mắt nhìn ngó xung quanh. Chờ phát hiện biệt thự này không có lưu lại dấu vết của người khác, vẻ mặt Tu Lĩnh tươi tắn hơn nhiều.
Nhưng tâm trạng tốt của cậu ta cũng chỉ duy trì được đến đây.
"Phan tiên sinh." Người hầu chào hỏi.
Ánh mắt Tu Lương hờ hững rơi xuống người Phan Doãn Xuyên, ông ta hỏi: "Là cậu ta sao?"
Tu Lĩnh khẽ nhếch mép, u ám nói: "Đúng vậy."
"Một Beta..."
"Đúng vậy, một Beta." Tu Lĩnh nghiến răng.
Người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, định dẫn Phan Doãn Xuyên về phòng cậu.
Nhưng Tu Lương lên tiếng: "Lại đây, cùng nhau ngồi nói chuyện." Giọng điệu giống như một bậc trưởng bối hiền hòa.
Người hầu đành phải nói: "Vậy Phan tiên sinh ra tiếp khách một lát đi."
Sắc mặt Tu Lĩnh càng khó coi. Bọn họ là khách, vậy cái tên Beta đê tiện này tính là gì? Chẳng lẽ còn tính là chủ nhân? Còn muốn bày ra tư thái chủ nhân để tiếp đãi bọn họ? Dựa vào cái gì?
"Cha..."
Tu Lương không nhìn biểu cảm của con trai mình, chỉ vào vị trí bên cạnh Tu Lĩnh, nói: "Ngồi đi, ta nghe nói trước đây cậu từng làm hộ lý riêng cho Tu Lĩnh."
Phan Doãn Xuyên biết đây là đến tính sổ.
Nhưng dựa vào quan sát của cậu mấy ngày nay về thân phận và địa vị của Hoài tiên sinh, bọn họ hẳn sẽ không làm ra chuyện quá đáng ở đây. Tỷ như... móc ra khẩu súng mà hôm qua Tu Lĩnh không móc ra được, bắn cậu một phát.
"Hộ lý của Tu Lĩnh, sao lại trời xui đất khiến trở thành người của Hoài tiên sinh?" Tu Lương như thể tò mò, vừa châm thuốc, vừa hỏi.
Phan Doãn Xuyên ngửi không quen mùi thuốc lá, không nhịn được mà ho sặc sụa.
Tu Lương lập tức nói: "Xin lỗi." Còn ra vẻ rất có giáo dưỡng.
Tu Lĩnh thì nhìn thẳng vào cậu với vẻ âm trầm, cười nhạo nói: "Không hút được thuốc à?"
Phan Doãn Xuyên hơi quay mặt đi: "Ừm."
Cậu nghĩ đến Hoài tiên sinh.
Hoài tiên sinh dường như cũng không hút thuốc, nhưng uống rượu cũng không uống nhiều lắm.
Mắt Phan Doãn Xuyên khẽ động, lập tức có một cái cớ tuyệt vời, cậu nói: "Hoài tiên sinh không thích mùi thuốc lá."
Tu Lương vừa nghe, liền dập tắt thuốc: "Đúng... Đúng là ngài ấy không thích."
Tu Lĩnh chỉ cảm thấy câu nói này như đang ám chỉ vì sao cậu ta không được Hoài Duật yêu thích, sắc mặt thoáng cái lại tái mét.
Phan Doãn Xuyên lặng lẽ liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ có thể biến sắc mặt liên tục như tắc kè hoa cũng là một loại năng lực.
Tu Lương thở dài: "Sao không ngồi xuống?" Ông ta tươi cười nhìn Phan Doãn Xuyên: "Có phải tôi nói chuyện không được hay lắm không?"
Phan Doãn Xuyên vốn dĩ đã đau lưng mỏi gối, lúc này đã có chút đứng không vững.
Thôi được, ngồi thì ngồi.
Cậu kéo giãn khoảng cách với Tu Lĩnh, ngồi xuống chiếc sofa khác.
Người hầu cảm thấy tình hình không ổn, lập tức quay đầu lén lút gọi điện thoại.
"Tuổi còn trẻ nhỉ?" Tu Lương hỏi như đang nói chuyện phiếm.
Phan Doãn Xuyên nói: "21."
"Ồ, còn trẻ quá, ở chỗ tôi phải gọi là trẻ con." Tu Lương dừng lại, rồi nói tiếp: "Tu Lĩnh nói cậu làm hộ lý rất tốt, nó còn muốn thuê cậu về đấy."
Phan Doãn Xuyên: "..."
Nói lời này có thấy hợp lý không vậy?
"Ừm, mỗi tháng trả cho cậu 100 vạn thế nào? Chỉ cần làm hộ lý hai tháng. Hai tháng sau cậu có thể tự do lựa chọn công việc khác." Tu Lương nói một cách rất hiền lành.
Sắc mặt Tu Lĩnh khẽ biến: "Cha."
Tu Lương không nặng không nhẹ liếc mắt trừng hắn một cái.
Tu Lương rất rõ ràng, Hoài Duật là người vô cùng hào phóng. Đối đãi tình nhân, hắn ra tay khẳng định xa xỉ, nếu không nâng giá lên, làm sao có thể mang người đi?
Cho nên đương nhiên phải cố gắng ra giá cao một chút.
Kỳ thật có lẽ chỉ cần trả một tháng tiền lương. Bởi vì theo hiểu biết của ông ta về đứa con trai này, người này chưa đến một tháng là có thể bị hành hạ đến chết. Cho nên thật ra rất tiết kiệm tiền.
"Tu Lĩnh có nói với cậu về lai lịch của nó chưa?"
"... Biết."
"Ừ, vậy tốt, cũng đỡ việc. Cậu suy nghĩ kỹ xem điều kiện này thế nào? Phóng tầm mắt ra toàn thế giới, cũng không có người hộ lý cao cấp nào có thể nhận được mức giá như vậy."
Đúng vậy. Lương cao nhất của hộ lý cao cấp cũng chỉ khoảng mười vạn một tháng.
Mà cha con Tu Lương lại trả cho cậu lương tháng trăm vạn.
Bất quá có lẽ là vì đã trải qua sự đả kích sâu sắc của cái 《Hợp đồng luyến ái》 kia, nghe thấy con số khoa trương này, Phan Doãn Xuyên thế nhưng không có cảm giác quá lớn.
Phan Doãn Xuyên lắc đầu.
Cậu đâu phải thằng ngốc, nhất định sẽ không bị con số này lừa gạt.
"Đừng vội từ chối." Tu Lương hơi hạ thấp giọng, "Thật ra chính cậu cũng rất rõ ràng, dùng thân thể Beta để chịu đựng Alpha đòi hỏi, là rất thống khổ, không có một chút vui thích nào."
Đây mới là bằng chứng Tu Lương nắm chắc phần thắng.
Thượng đế đã chia bọn họ thành ba loại người, Alpha và Omega đã định là trời sinh một đôi. Khi tin tức tố Alpha tiến vào cơ thể Omega, Omega sẽ cảm thấy vui sướng. Chỉ có bọn họ mới phù hợp với nhau.
Beta không thể phát ra tin tức tố, cũng không thể đánh dấu bất kỳ ai. Beta sẽ sinh ra sợ hãi từ trong xương cốt khi đối mặt với Alpha. Tin tức tố Alpha đối với Omega mà nói là kẹo ngọt nồng nàn, đối với Beta mà nói là độc dược.
Cho nên Phan Doãn Xuyên cần phải đeo Hoãn Trùng Khí, nếu không thật sự sẽ chết trên giường.
So sánh mà nói, thẳng nam bị bắt làm gay đều là chuyện nhỏ.
Nhưng Phan Doãn Xuyên vẫn lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Hôm nay ngài đến bái phỏng Hoài tiên sinh đúng không? Ngài có chuyện gì cứ trực tiếp thương lượng với Hoài tiên sinh đi."
Tu Lĩnh coi mạng người như cỏ rác, cậu thà bị làm đến chết trên giường, cũng không muốn cùng Tu Lĩnh làm công một chút giao tiếp nào.
Trên mặt Tu Lương chợt lóe lên vẻ giễu cợt. Không ngờ, đây vẫn là một kẻ muốn leo lên quyền quý mà không để ý đến tính mạng.
Nhưng ngoài miệng ông ta vẫn hiền hòa như cũ: "Đây là chuyện của cậu, ta vì con trai mình, nguyện ý tự mình nói chuyện với cậu. Cậu cảm thấy không đủ sao?"
Phan Doãn Xuyên nhớ tới lời Hoài tiên sinh nói, hoa đều chỉ có thể tặng cho một mình cậu.
Cậu do dự một lát, cố nén xấu hổ nói: "Tôi là của Hoài tiên sinh, chuyện của tôi đương nhiên do ngài ấy quản."
Tu Lương: "..." Nói những lời này mà không thấy ngại ngùng gì cả.
Lúc này, Hoài Duật trở về, đứng ở ngoài cửa, nghe những lời này một cách hoàn chỉnh, sau đó mới bước vào nhà.