Hoài Duật đi ra ngoài nghe điện thoại.

Phan Doãn Xuyên không đề cập tới thành phố Cửu Hà, hắn còn tưởng mình bị nghe lén điện thoại.

Đầu dây bên kia tha thiết lại nôn nóng mà nói chuyện với Hoài Duật ba phút, vừa hết ba phút, Hoài Duật liền lãnh khốc vô tình ngắt máy.

"Không có chút gì mới mẻ." Hoài Duật lãnh đạm nói, cất bước rời đi.

Điện thoại sau đó lại vang lên, lần này là người hầu nghe máy, người hầu khách khí nói với đầu dây bên kia: "Chào ngài, tiên sinh đang rất bận."

"Vâng, vâng, tôi biết Hoài tiên sinh rất bận, nhưng tình huống nơi này thực sự khẩn cấp......"

"Tiên sinh thật sự rất bận, xin lỗi." Người hầu cúp máy.

Sau đó liên tục ba bốn cuộc gọi đều là những lý do thoái thác giống nhau, lễ phép, nhưng từ chối.

Người ở đầu dây bên kia không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Phải làm sao bây giờ? Hoài tiên sinh không chịu giúp đỡ, chỗ chúng ta không ngăn được, căn bản không ngăn được. Lũ sâu mọt ngồi không ăn bám ở Trung Tâm Thành! Khốn kiếp!"

Hắn che mặt suy sụp khóc nấc lên. Nếu Phan Doãn Xuyên thấy hắn lúc này, sẽ cảm thấy người này vô cùng quen mắt. Bởi vì người này là người quản lý khu Thánh An Châu tương ứng với thành phố Cửu Hà.

Hoài Duật đẩy cửa trở lại phòng ngủ.

Tiếng đẩy cửa khiến Beta trên giường giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Đến gần hơn, Hoài Duật có thể thấy vẻ mất mát và khổ sở trên mặt cậu.

Hoài Duật không nói gì, hắn không phải là người thích quan tâm người khác.

Bởi vì địa vị cùng quyền lực hắn nắm trong tay khiến hắn không cần những thứ như "quan tâm".

Cho nên hắn tiến lên, lại đè Beta này xuống.

Kinh ngạc thoáng qua trên mặt Phan Doãn Xuyên...... Chờ đã, hóa ra hứng thú của hắn vẫn chưa bị phá hỏng sao?

"Hoài tiên sinh, thành phố Cửu Hà......"

Hoài Duật hiện tại không muốn nghe thấy thành phố Cửu Hà, hắn chặn môi Phan Doãn Xuyên lại, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng động tác có chút thô bạo mà xé rách áo trên của cậu.

Một chút hương rượu nhàn nhạt xâm nhập vào mũi Phan Doãn Xuyên, không hề nồng gắt hay khó chịu. Chỉ có dư vị vô tận. Đó có lẽ là sự khác biệt giữa rượu quý và rượu rẻ tiền.

Rất nhanh Phan Doãn Xuyên gần như mất hết sức lực.

Hoãn Trùng Khí cậu mang theo đã làm giảm phần nào áp lực từ tín tức tố Alpha, nhưng vẫn là thực hung mãnh......

Người khác căng quá chỉ là hại thận, Phan Doãn Xuyên cảm giác mình như sắp bị làm  chết tươi.

Nhưng hôm nay cậu cố gắng không ngủ.

Cậu không thể không chủ động mà bám lấy vai Hoài tiên sinh, dùng sức rất lớn, cơ hồ làm nhăn cả bộ lễ phục trên người hắn. Nhưng cậu không rảnh lo.

"Hoài tiên sinh......" Giọng cậu đứt quãng.

Hoài Duật động tác có chút tạm dừng, hiếm khi muốn nghe cậu sẽ nói gì.

Môi Phan Doãn Xuyên khép mở, dưới ánh đèn dường như phủ một lớp sáng bóng, giống như hổ phách bọc mật đường, lấp lánh màu sắc mê người.

"...... Thành phố Cửu Hà, cha mẹ tôi ở đó, tôi rất lo lắng......" Phan Doãn Xuyên nói không thành câu, nhưng vẫn ngoan cường nói ra miệng.

Hoài Duật: "......"

Hoài Duật: "...... Biết rồi."

Hắn ấn môi Phan Doãn Xuyên càng chặt hơn.

"Còn, còn có......" Phan Doãn Xuyên cảm thấy tính mạng là quan trọng nhất, vẫn là không nên phân biệt trước sau.

"Thành phố Nam Tháp...... Tôi, tôi có một người bạn...... Hoài tiên sinh có thể...... Cứu cậu ấy không?" Phan Doãn Xuyên cũng không biết bây giờ đã muộn hay chưa, dù sao cậu đã dốc hết sức lực.

Hoài Duật: "…………"

Hắn trở tay càng thêm mạnh mẽ.

Hắn trở tay cởi cà vạt của Phan Doãn Xuyên, vòng qua sau đầu cậu, cuốn lấy miệng.

Phan Doãn Xuyên: "Ưm? Ưm?"

Trợ lý Trương nói cái này căn bản không thể thực hiện được mà!

Cậu có chút bi phẫn, nhưng ngay sau đó đến sức bi phẫn cũng không còn.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sang ngày hôm sau. Lần này còn tốt, chỉ là ngủ đến giữa trưa.

Phan Doãn Xuyên vừa lăn vừa bò xuống giường, hỏi: "Hoài tiên sinh đâu?"

Người hầu vẫn trả lời giống như hôm trước: "Tiên sinh đã đi rồi."

Phan Doãn Xuyên khó nén thất vọng, quay đầu lại lùi về phía sau, dẫm trúng một vật gì đó.

Cúi đầu nhìn lại——

Đó là chiếc găng tay trắng Hoài tiên sinh mang hôm trước. Nhưng lúc này găng tay đã nhăn nhúm, trên đó thậm chí còn lưu lại vết nước khả nghi.

Trai thẳng chính hiệu nào chịu nổi loại cảm giác thẹn thùng này!

Phan Doãn Xuyên cổ họng nghẹn lại, thừa lúc người hầu không chú ý, nhanh chóng cúi người nhặt găng tay lên, giấu vào túi mình.

Nhăn nhúm thế này, Hoài tiên sinh chắc chắn sẽ không cần...... Chờ lát nữa cậu ra ngoài đi dạo, tìm chỗ thích hợp tiêu hủy đi. Cậu thật sự không muốn để lại thứ đồ gợi tình này cho người hầu thu dọn!

Phan Doãn Xuyên vừa giấu xong, trợ lý Trương lại tới.

Không đợi Phan Doãn Xuyên mở miệng, trợ lý Trương đã hỏi trước: "Địa chỉ nhà, cho tôi."

"...... Cái gì?"

"Xem ra cậu có hiệu quả." Trợ lý Trương mỉm cười.

Phan Doãn Xuyên khó khăn lắm mới hiểu ra——

Hóa ra hôm qua Hoài tiên sinh vẫn nghe lọt tai lời cậu nói.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của trợ lý Trương, Phan Doãn Xuyên lại cảm thấy xấu hổ.

Cứ như đang diễn lại cái đêm hoang đường kia trước mặt trợ lý Trương vậy.

Nhưng Phan Doãn Xuyên không rảnh ở đây xấu hổ, cậu hỏi người hầu xin giấy bút, nhanh chóng viết địa chỉ đưa cho trợ lý Trương.

"Tên họ và phương thức liên lạc......"

"Không cần, có cái này là được." Trợ lý Trương giơ tờ giấy trong tay lên, "Cái người ở thành phố Nam Tháp tên là gì, cậu phải nói cho tôi biết chứ."

Phan Doãn Xuyên: "......"

Thật là xấu hổ quá đi.

Khổ nỗi cậu không biết tên Omega kia là gì, lúc đó có rảnh đâu mà hỏi.

"Không tiện nói sao?" Trợ lý Trương là người quá đỗi chu đáo, anh ta nhanh chóng sửa lời: "Hắn ở cái ngục giam đã giam cậu trước kia?"

"Có thể là ở đó, cũng có thể bị đưa đến nơi khác, tìm được người lính phụ trách trông coi tôi trước kia là có thể biết." Phan Doãn Xuyên một hơi nói xong, lại cảm thấy có chút phiền phức, người bận rộn như bọn họ, e rằng không có thời gian tỉ mỉ tìm người giúp cậu.

Trợ lý Trương lại không lộ vẻ khó xử, gật đầu dứt khoát một chữ: "Được."

Thế là... xong rồi?

Năng lực của Hoài tiên sinh đến tột cùng lớn đến mức nào? Phan Doãn Xuyên đoán cũng không có căn cứ.

Để nhanh chóng tìm được người, Phan Doãn Xuyên vẽ sơ đồ cho trợ lý Trương dựa theo ký ức của mình, nhấn mạnh vẽ tuyến đường từ ngục giam đến gian phòng tối: "Hắn có thể ở chỗ này." Cậu chỉ vào phòng tối.

Trợ lý Trương gật đầu, cầm hai tờ giấy rời đi.

Phan Doãn Xuyên còn nhớ phải tranh thủ thời gian đi tiêu hủy găng tay, kết quả chân còn chưa bước ra, người hầu đã đến mời cậu ăn cơm.

Ăn cơm xong, lại khoác thêm cho cậu một chiếc áo vest đen.

"Ngài nên ra ngoài rồi." Người hầu nói với cậu.

Phan Doãn Xuyên nghe vậy ngẩng đầu, một chiếc xe hơi màu đen đã dừng trước cửa biệt thự, tài xế cười mời Phan Doãn Xuyên lên xe, hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.

"Bên trong đang tổ chức yến tiệc, Hoài tiên sinh cũng ở đó." Giọng tài xế vang lên trong xe, ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt.

Đây là một khách sạn sang trọng bậc nhất.

Phan Doãn Xuyên căng da đầu xuống xe, tay tự nhiên buông xuống, vừa chạm vào liền đụng phải túi áo.

Xong rồi, găng tay còn ở bên trong.

Phan Doãn Xuyên theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng lúc này đã có người từ bên trong ra đón: "Là Phan tiên sinh phải không? Xin mời đi theo tôi."

Phan Doãn Xuyên cứ như vậy bị dẫn vào cửa.

Bên trong yến tiệc lộng lẫy, cùng với tai nạn ở thành phố Nam Tháp dường như là hai thế giới khác nhau.

"Là cậu?" Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên phía trước.

Phan Doãn Xuyên ngước mắt nhìn lại, liền thấy Tu Lĩnh u ám đứng ở đó. Hắn không ngồi xe lăn, lúc này mới lộ ra vóc dáng của một Alpha.

"Sao cậu lại ở đây?" Tu Lĩnh hỏi tiếp.

Phan Doãn Xuyên còn chưa kịp nói gì, người hầu dẫn đường đã lên tiếng: "Đây là bạn trai của Hoài tiên sinh."

Phan Doãn Xuyên nghe thấy lời này giật mình. Bạn trai? Lại còn nhận một Beta làm bạn trai! Đây là lời có thể nói ở nơi công cộng sao?

Nhìn sắc mặt Tu Lĩnh, đã xanh mét đến sắp tím.

"Hắn lại thật sự giữ cậu lại." Tu Lĩnh nói xong, hai ba bước tiến đến trước mặt Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên bản năng muốn lùi về phía sau, thoát khỏi phạm vi áp chế tin tức tố của Alpha. Không ngờ Tu Linh vừa áp sát, cậu lại... không cảm thấy gì cả.

À phải, cậu đeo Hoãn Trùng Khí.

Tu Lĩnh cũng nhận ra chi tiết đó, hắn hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi không sợ ta à? Ngươi đeo Hoãn Trùng Khí? Ai cho ngươi? Hoài tiên sinh có cho ngươi mua không?"

Mỗi câu của Tu Lĩnh vang lên với âm điệu ngày càng cao.

Người hầu vội vàng đưa tay kéo: “Tu thiếu, cậu bình tĩnh lại, đây chính là bạn trai của Hoài tiên sinh.”

“Ta biết.” Tu Lĩnh một tay nhéo cổ áo của Phan Doãn Xuyên, như muốn giật áo cậu ra, “Cởi ra, cho ta xem trên người ngươi có dấu vết gì không…”

Phan Doãn Xuyên: “…”

Cậu theo bản năng tránh đi, nhưng Tu Lĩnh lại lảo đảo ngã về phía sau.

Phan Doãn Xuyên: ?

Cậu không khỏi cúi xuống nhìn tay mình.

Vẫn là bàn tay vô hại, bình thường của một Beta.

Tu Linh cũng kinh ngạc.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, mình là một Alpha, lại bị một Beta đáng ghê tởm đẩy ngã.

"Ta muốn... giết ngươi." Tu Lĩnh nói với giọng âm trầm, một tay cố gắng bám vào người hầu, tay còn lại lại đang mò mẫm trong áo vest để tìm thứ gì đó.

“Tu Lĩnh, ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói bình tĩnh cắt ngang, như sét đánh giữa trời quang, khiến Tu Lĩnh lập tức chao đảo.

Phan Doãn Xuyên nhận ra Hoài Duật đang đến từ chỗ có vài người vây quanh, và đã dừng lại bên cạnh cậu.

Cậu biết mối quan hệ giữa Hoài tiên sinh và Tu Lĩnh không hề bình thường, nên có chút ngượng ngùng và khó xử, không biết nên làm gì để xoa dịu tình hình.

Tu Lĩnh nhạy bén phát hiện ra sự lúng túng của Phan Doãn Xuyên, lập tức chỉ tay vào cậu và kêu lớn: “Cái tên Beta ti tiện này lại lẻn vào yến hội của Alpha, và nó còn dám tấn công ta.”

Những người khác lập tức ánh mắt hướng về Phan Doãn Xuyên với vẻ không thiện cảm.

Lúc này, Phan Doãn Xuyên lại không cảm thấy quá áp lực.

Cậu thầm nghĩ, ngày mai mình có thể nghỉ việc? Cũng... không tồi. Dù sao, nếu nghỉ việc mà vẫn còn mạng sống thì cũng là điều tốt.

(( Ý là đọc đến đây mới biết Tu Lĩnh không phải ông già .-. ))

Hoài Duật đột nhiên giơ tay chỉnh lại cổ áo bị xô lệch cho Phan Doãn Xuyên. Khoảng cách gần đến thế này, không phải ở trên giường, mà là mặt đối mặt. Phan Doãn Xuyên mới nhận ra Hoài tiên sinh thật sự cao lớn... Dù có Hoãn Trùng Khí, đứng trước mặt người này vẫn khiến cậu cảm thấy áp bức.

Động tác của Hoài Duật không nhanh không chậm, những người khác cũng không dám thúc giục.

Đến khi Hoài Duật cuối cùng cũng hài lòng chỉnh sửa xong cổ áo cho Phan Doãn Xuyên, hắn mới đột ngột chuyển ánh mắt, thay đổi giọng điệu bình tĩnh, trở nên lạnh băng: "Tu Linh, ngươi muốn đội mũ xanh cho ta sao?"

Tu Linh ngây người, vẻ hung ác âm trầm trên mặt hắn biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại kinh ngạc và bối rối: "Ta không có... Sao ta có thể..."

Những người khác cũng biến sắc, lập tức phản ứng lại, nói: "Đúng vậy, Tu thiếu kéo quần áo người ta làm gì?"

"Quá không thích hợp!"

Không ai còn nhắc đến Beta ti tiện, không xứng tới yến hội nữa.

Tu Linh tức giận đến đỏ mắt, nhìn chằm chằm Phan Doãn Xuyên, trong miệng chỉ có thể lặp lại: "Ta không có, ta không có, Hoài tiên sinh, ngài rõ ràng biết em..."

Hoài Duật ngắt lời hắn: "Đưa hắn đi."

Người hầu vừa định động thủ, hai vệ sĩ phía sau Hoài Duật đã nhanh chóng khống chế Tu Linh.

Tình cảnh này giống như mấy ngày trước, khi vệ sĩ của Tu Linh thô bạo kéo Phan Doãn Xuyên từ cầu thang xuống.

Thật là đổi vị trí cho nhau!

Tu Linh sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, hắn nghiến chặt răng, khi bị kéo đi, đáy mắt lộ ra ánh nhìn ác độc như muốn ăn tươi nuốt sống Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên còn chưa kịp nói một lời.

Cảnh tượng trước mắt này thật quen thuộc… Đã xem ở đâu rồi nhỉ?

Trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết mà mẹ cậu thích nhất.

Hiện tại cậu chính là con hồ ly tinh dựa hơi kẻ mạnh trong phim truyền hình đó.

Sau khi Tu Lĩnh bị đưa đi, không khí ít nhiều có chút ngượng ngùng.

Hoài Duật ngắn gọn giới thiệu với những người xung quanh: "Người của tôi, họ Phan."

Chưa đợi mọi người chào hỏi, hắn đột nhiên đưa tay kéo lấy vạt áo Phan Doãn Xuyên: "Người phụ trách trang phục cho cậu, không có cẩn thận kiểm tra sao? Sao lại xộc xệch thế này."

… Bên trong đang giấu đôi găng tay chứa đầy chất lỏng!

Chuông báo động trong đầu Phan Doãn Xuyên vang lên, tay nhanh hơn não, lập tức nắm lấy cổ tay Hoài Duật.

Những người xung quanh lập tức hít vào một hơi.

Một Beta mà cũng dám trèo lên đầu lên cổ ngài Hoài thế này á?

Tiểu tình nhân này được sủng ái thật đấy.

Tim Phan Doãn Xuyên đập nhanh hơn, cậu bị ép phải đối diện với ánh mắt nhìn gần của Hoài Duật.

Phan Doãn Xuyên hạ thấp giọng, dùng âm thanh mà cậu cho là chỉ có hai người nghe thấy: "Đồ vật riêng tư, không thể cho người khác xem."

Hoài Duật: "…"

Không lẽ nào trên đường đến đây còn chuẩn bị thêm hoa chứ? Hôm trước trên giường còn không tình nguyện, móng tay cào trên cổ hắn một đường dài vẫn còn chưa lành lặn.

Những Alpha khác thính giác hơn người đã thu hết giọng nói của Phan Doãn Xuyên vào đầu.

Đồ vật không thể cho người khác xem?

Ồ, biết chơi ghê!

Khó trách được sủng ái.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play