Trong cung này, người tai thính mắt tinh có không ít. Trước đây thấy nàng có nhan sắc mà chưa được thị tẩm, chung quy vẫn kiêng dè khả năng sau này nàng được sủng ái, nên ba bữa ăn dâng lên vẫn còn coi được.
Nhưng sau chuyện tối qua, sáng nay bữa sáng của nàng liền ít đi hai món điểm tâm.
Quả thật là rõ ràng quá.
Nhưng trong tiểu thuyết cung đấu, hậu cung chính là như vậy. Nàng đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ khởi đầu lại không thuận lợi lắm. Dù sao, nàng cũng chưa chết. Chỉ cần còn sống thì tương lai vẫn còn, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.
Theo quy củ, lần đầu thị tẩm còn phải đến vấn an.
Nhưng nàng bây giờ thành ra thế này, rốt cuộc là nên đi hay không đi đây?
Thẩm Khanh thật sự thấy khó nghĩ về vấn đề này. Nhưng may mắn thay, bên phía Hoàng hậu hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức, sai người đến ban thưởng, còn truyền lời rằng không cần phải qua thỉnh an nữa.
Nếu đổi lại là người khác, đây chẳng khác nào sỉ nhục. Nhưng đặt trong tình cảnh của Thẩm Khanh, thì chính là không muốn nàng đi mất mặt.
Dù nguyên tác có miêu tả Hoàng hậu thế nào, giờ khắc này Thẩm Khanh thật sự muốn cảm ơn nàng ta.
Thật sự quá mất mặt rồi.
Bên kia, người đưa thưởng trở về bẩm báo với Hoàng hậu. Nghe xong, Hoàng hậu chỉ lắc đầu: “Cũng là nàng ta xui xẻo, tiếc cho một dung mạo đẹp như vậy.”
Sau đó cũng không nói thêm gì về Thẩm Khanh.
Mà bên này, Thẩm Khanh đang xem xét phần thưởng của Hoàng hậu.
Bị người ta khiêng vào rồi lại khiêng ra, chuyện thế này quả thật chưa từng có. Theo lý, lần đầu thị tẩm dù thế nào cũng sẽ được ban thưởng vải vóc, trang sức. Nhưng nàng chỉ nhận được mấy cây trâm và vòng tay kiểu dáng cũ kỹ cùng hai xấp vải. Nếu không so sánh thì thôi, vừa so với những người khác cũng được thị tẩm, thì số phần thưởng này quả thực ít đến đáng thương.
Thu Lộ nhìn thấy vậy, sắc mặt càng khó coi. Nàng ta nghĩ, Hoàng hậu nương nương vốn nổi tiếng hiền đức, vậy mà lần này chỉ ban có chút đồ như thế, chẳng phải là rõ ràng ám chỉ Hoàng thượng không sủng ái, Hoàng hậu cũng chẳng ưa thích sao?
Nàng ta nào biết Hoàng hậu cũng là lần đầu gặp tình huống này. Không thị tẩm thì không tiện ban thưởng, hiện tại cũng chỉ có thể bảo Thẩm Khanh đừng đến kẻo mất mặt. Hơn nữa, Hoàng thượng không thích, Hoàng hậu còn có thể thưởng cái gì đây?
Xuân Hoa nhìn số phần thưởng, trong mắt toàn là lo lắng. Đến lúc Thẩm Khanh nghỉ trưa, Thu Lộ lại càng ngồi không yên.
Nàng ta lặng lẽ kéo Xuân Hoa nói: “Hôm qua ta có hỏi Lý ma ma, bên bà ấy còn thiếu người. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Xuân Hoa kinh ngạc: “Ngươi làm gì vậy?”
Thu Lộ bực tức: “Đến giờ mà ngươi còn không hiểu? Hoàng hậu nương nương sai người ban thưởng có tí đồ thế kia, chẳng phải rõ ràng đang cảnh cáo sao? Nàng ta không có mặt mũi trước Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng không ưa, còn có thể xoay người? Người trong Ngự Thiện Phòng đều là hạng gió chiều nào theo chiều ấy, lúc sáng ngươi đi lấy bữa sáng chắc không phải không nhận ra thái độ của bọn họ chứ?”
Xuân Hoa đúng là có nhận ra. Chủ tử nhà khác phái người đi lấy bữa sáng thì được cung kính tiếp đón, đến lượt nàng ấy thì chỉ còn chút cháo loãng và canh.
Trong cung vốn là như thế, kẻ mạnh thì được nâng đỡ, kẻ yếu thì bị chà đạp.
Xuân Hoa suy nghĩ một chút: “Dù sao chủ tử cũng có tính tình tốt, nếu là người khác gặp phải tình cảnh thế này, chắc chắn sẽ oán trời trách đất. Nhưng nàng ấy không có, vẫn đối xử hòa nhã với chúng ta. Không bằng cứ chờ xem sao, hơn nữa chỗ Lý ma ma chưa chắc đã có việc tốt.”
Cung nữ đều được phân từ trước khi chủ tử nhập cung, cấp bậc nào có bao nhiêu người hầu hạ đều có quy định. Giờ muốn rời đi thì có thể sắp xếp, nhưng chưa chắc đã tốt hơn ở Chiêu Hoa cung.
Thu Lộ hiểu suy nghĩ của Xuân Hoa, nói: “Ngươi muốn ở lại thì cứ ở, ta không chờ nữa. Chờ ta làm quen với Lý ma ma rồi, sau này cầu xin bà ấy cho ta đến hầu hạ chủ tử mới nhập cung. Nếu lúc đó ngươi nghĩ thông suốt thì cứ đến tìm ta.”
Xuân Hoa thấy nàng ta quyết định như vậy, chỉ mím môi không nói gì thêm.
Thu Lộ lập tức đi tìm Lý ma ma.
Lý ma ma nhìn thấy nàng ta, vừa liếc qua đã hiểu ý đồ. Nhưng trong mắt bà ta chỉ có sự khinh thường.
Người này quả là quyết định rất nhanh, tối qua vừa bị đưa về, hôm nay đã chạy đến đây rồi.
Thu Lộ quỳ xuống cầu xin được ở lại bên cạnh bà ta.
Lý ma ma lại chẳng vui vẻ gì. Dù sao nàng ta cũng hầu hạ Thẩm Khanh hơn mười ngày, nói đi là đi, miệng còn nói cho hay rằng vẫn luôn nhớ ơn bà ta, nhưng ai mà không biết lúc trước thấy Thẩm Khanh xinh đẹp nên mới chủ động đi theo?
Giờ thấy chủ tử có khởi đầu không tốt, sợ không có ngày ngóc đầu lên, liền muốn sớm thoát thân đây mà.
Loại người này, bà ta nào dám giữ bên mình?
Trong cung có nhiều kẻ nịnh hót, ai chẳng muốn trèo cao, nhưng kiểu như Thu Lộ thì đến bà ta cũng khinh thường. Ngược lại, Xuân Hoa có vẻ không tệ. Hôm nay không đi cùng Thu Lộ cầu xin, nếu sau này cuộc sống của Thẩm lương nhân thật sự khó khăn, bà ta cũng sẵn lòng giúp đỡ một chút.
Nhưng nói gì thì nói, Thu Lộ đã đến tận cửa, giờ đuổi về chỉ tổ gây thù chuốc oán, vậy thì cứ nhận lấy đã, còn sau này xếp nàng ta ở đâu lại là chuyện khác.
Lý ma ma đồng ý, Thu Lộ mừng rỡ, quay về khóc lóc trước mặt Thẩm Khanh.
Nàng ta nói đến vô cùng chân thành: “Lý ma ma đã nâng đỡ nô tỳ từ khi mới vào cung, hôm nay thấy nô tỳ, bà ấy liền nhận về bên mình.”
Thẩm Khanh suýt nữa bật cười.
Sớm đã thấy Thu Lộ không an phận, không ngờ nàng ta lại quyết đoán như vậy. Nhìn nàng ta diễn kịch, nàng cũng hòa nhã đáp: “Ta biết đi theo ta không dễ dàng, chuyện này không trách ngươi.”
Thu Lộ cứ tưởng ít nhất cũng sẽ bị trách mắng một trận, nào ngờ Thẩm Khanh lại nói như vậy.
Rời khỏi Chiêu Hoa cung, Thu Lộ chẳng những không cảm thấy Thẩm Khanh có tính tình tốt, mà còn nghĩ người này thật vô dụng. Với kiểu tính cách này, ở trong cung không phải ai cũng có thể giẫm lên sao?
Ngay lúc ấy, nàng ta càng chắc chắn quyết định rời đi là đúng.
Thẩm Khanh không hỏi Xuân Hoa nghĩ gì. Ở trong hoàn cảnh này, người ta không đi, tức là vẫn còn chút tình nghĩa. Mà tình nghĩa này, nàng sẽ nhớ kỹ.
Bên này, vì chuyện thị tẩm mà Thẩm Khanh mất đi một người hầu.
Đến tối, sau khi xử lý chính sự, Hiên Viên Linh lại đến lúc lật bài tử.
Người của Kính Sự Phòng đưa bài tử lên, hắn liếc nhìn, đột nhiên hỏi: “Hôm qua nàng ấy bị đưa về à?”
Vương Đức chưa kịp phản ứng, Triệu Hải đã nhắc nhở: “Thẩm lương nhân là người đầu tiên bị truyền thị tẩm rồi lại bị đưa về.”
Vương Đức ngạc nhiên.
Ông ta còn tưởng từ nay về sau nàng sẽ không còn cơ hội.
Hậu cung cũng không có nhiều người, nhưng cũng phải hơn mười. Thẩm lương nhân xui xẻo, gặp đúng lúc Hoàng thượng bận rộn, khởi đầu chẳng tốt. Giờ mà Hoàng thượng để mắt đến phi tần mới, có khi nàng ta sẽ bị quên lãng hoàn toàn.
Nhưng không ngờ Hoàng thượng còn nhớ đến nàng ta.
Ôi, Thẩm lương nhân này cũng thật có phúc khí.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Hiên Viên Linh nói: “Vậy hôm nay truyền nàng tới đi.”
Vương Đức híp mắt, thong thả lui ra ngoài.
Hôm qua, người truyền lệnh là một tiểu thái giám của Kính Sự Phòng. Hôm nay nghĩ lại, ông ta bèn gọi Tiểu Xuân Tử bên cạnh, dặn dò: “Đi, truyền tin cho Thẩm lương nhân. Nhớ nói khéo một chút, dỗ dành nàng ta, chắc hôm qua đã bị khiếp sợ. Ngươi nói mấy câu dễ nghe, nàng ta chắc chắn cảm kích ngươi, đây là cơ hội hiếm có.”
Tiểu Xuân Tử vừa nghe xong, lập tức vui vẻ đáp: “Đa tạ sư phụ chỉ dạy.”
Nói rồi liền nhanh nhẹn chạy đến chỗ Thẩm Khanh báo tin.
Bên này, Thẩm Khanh vẫn nghĩ rằng sau này còn có cơ hội, nào ngờ lần kế tiếp lại đến nhanh như vậy.