Dù thế nào đi nữa, tiểu thái giám kia nói chuyện thật lọt tai, khiến Thẩm Khanh nghe ra được ba phần ý tứ trong đó.
Sau đó, nàng lại trải qua một lần như hôm qua, bị người ta nâng đến long sàng. Nhưng hôm nay không giống hôm qua, lúc được đưa đến, nàng liếc mắt một cái liền thấy Hiên Viên Linh đang tựa vào gối, tay cầm sách.
Đợi đám thái giám lui ra, xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng.
Thẩm Khanh có chút thẹn thùng quay đầu nhìn hắn, vừa vặn thấy hắn tùy ý đặt sách sang một bên: "Có trách trẫm không?"
Tốt lắm, ai dám nói trách chứ?
Nhưng câu này không thể đáp như vậy được. Nàng làm ra vẻ mờ mịt, sau đó như thể bừng tỉnh mà lộ ra chút hoảng sợ: "Thần thiếp không dám."
Hiên Viên Linh thấy nàng còn không biết hắn hỏi trách cái gì, có thể thấy thực sự không trách, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, dù sao cũng là mỹ nhân, nhìn vẫn thấy đẹp mắt, thế là hắn trêu chọc: "Là không dám, hay là không có?"
"..." Câu hỏi này không thể tránh đi được à?
Thẩm Khanh biết tính cách nam chính khó đoán, cũng biết hắn không phải kẻ ngốc. Nghĩ ngợi một chút, nàng đáp: "Hôm qua thần thiếp có hơi sợ, tưởng rằng Hoàng thượng chán ghét thần thiếp. Nhưng đêm nay Hoàng thượng lại triệu kiến thần thiếp, thần thiếp đã hiểu ra rồi."
"Hiểu ra cái gì?"
Thẩm Khanh mím môi cười rạng rỡ: "Hoàng thượng không cố ý lạnh nhạt thần thiếp, cũng không chán ghét thần thiếp, mà thật sự có việc bận."
Hiên Viên Linh nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, đôi mắt híp lại.
Thẩm Khanh tươi cười rạng rỡ, càng thêm kiều diễm. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cổ thon dài, bên dưới bị chăn gấm che phủ, chẳng nhìn thấy gì.
"Ngồi dậy."
"Thần thiếp..." Không mặc gì cả mà!
Hiên Viên Linh cứ thế nhìn nàng.
Thẩm Khanh thầm mắng, chết tiệt, cẩu Hoàng đế thật phóng túng!
Nàng e lệ cắn răng, đôi mắt lưu chuyển, gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố sức ngồi dậy. Mà vừa ngồi dậy, chăn trên người liền rơi xuống. Nàng cẩn thận liếc nhìn hắn một cái.
Nữ nhân lần đầu hầu hạ thị tẩm, không hiểu quy củ cũng có thể thông cảm.
Hiên Viên Linh hơi nâng cằm, nhắc nhở: "Hầu hạ trẫm cởi y phục."
Thẩm Khanh không phải không thấy phản ứng của hắn, dù gì khoảng cách gần như vậy. Đến mức này rồi, bây giờ còn muốn giả bộ thản nhiên bắt nàng cởi y phục?
Còn diễn?
Được thôi, hắn muốn diễn, nàng sẽ phối hợp.
Thẩm Khanh cắn môi, run rẩy tháo áo ngoài của hắn, ngón tay khẽ run, chỉ cần cởi một cái nút áo đã phải thở phào một hơi.
Hiên Viên Linh vốn chỉ muốn nhìn dáng vẻ dưới lớp chăn của nàng.
Nàng vừa ngồi dậy, thân thể trắng như tuyết lộ ra không sót chút gì, hắn nhìn đến chói mắt. Nhưng nàng lại cố tình chọc người khác, tháo từng nút một chậm rì rì.
Cố ý trêu chọc hắn?
Hiên Viên Linh đè nén nóng nảy, cúi đầu nhìn nàng, lại thấy biểu cảm thẹn thùng trên mặt nàng đã nhạt đi không ít. Giờ phút này, nàng đang chăm chú nhìn chiếc nút thắt trên áo của hắn, chiếc nút trên cùng này mãi không tháo được, nàng đang nghiêm túc đấu với nó.
Ban đầu là mỹ nhân quyến rũ, giờ lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Hắn nhìn ra, nàng không phải cố ý trêu chọc hắn.
Thẩm Khanh lúc đầu có ý giả vờ, cố tình làm chậm rãi, nam nhân mà, thứ dễ dàng có được sẽ không dễ ghi nhớ.
Nhưng nàng chỉ muốn khiến hắn kiềm chế một chút để nhớ kỹ hơn, không phải muốn tự chuốc lấy họa, chậm vừa phải là được rồi.
Cuối cùng, chiếc nút thắt kia cũng được cởi ra. Nàng như thể hoàn thành một nhiệm vụ lớn, ngẩng đầu nhìn hắn, vui vẻ nói: "Cởi xong rồi."
Sự ngây thơ xen lẫn yêu mị này càng khiến người ta khó lòng chịu nổi.
Hiên Viên Linh thực sự có chút không nhịn được nữa.
"Lại đây." Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Thẩm Khanh thầm nghĩ, tên Hoàng đế khốn kiếp đến nước này rồi còn diễn? Còn muốn nàng chủ động dán vào?
Phóng túng là thật, diễn cũng là thật.
Trước khi đến đây, nàng đã hạ quyết tâm, lần đầu thị tẩm xảy ra sự cố, lần này không thể có sai sót. Nếu không, nàng còn sống nổi trong hậu cung?
Hôm nay, nàng đến đây là để quyến rũ hắn, hiện giờ hắn lại cho nàng cơ hội này. Được thôi, hắn diễn, nàng cũng diễn.
Sự e lệ vừa bị dẹp bỏ lại hiện lên trên mặt, nàng rụt rè từng chút một dựa vào hắn. Không thể không thừa nhận, tên cẩu Hoàng đế, dáng người thực sự rất đẹp.
Nàng di chuyển chậm, nhưng chỉ chậm thôi thì quá tẻ nhạt, dễ làm mất hứng thú.
Nàng cố ý không có quy củ, đôi tay nhỏ nhắn quấy phá lung tung trên người hắn. Không chỉ không làm người ta mất hứng, ngược lại khiến Hiên Viên Linh không thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.
Thấy nàng chậm chạp không biết tiếp theo phải làm gì, hắn mạnh mẽ đè nàng xuống.
Sau gáy Thẩm Khanh đập mạnh xuống chăn bông, đầu óc mơ hồ thoáng hiện lên một ý nghĩ—Xem ngươi còn diễn nữa không, nhịn đến phát điên rồi chứ gì?
Một lúc lâu sau, mây tạnh mưa tan, Hiên Viên Linh vốn định gọi nước, nhưng nhìn dáng vẻ mềm mại quyến rũ của nàng, yết hầu khẽ trượt, bèn... tiếp tục.
Thẩm Khanh không ngờ lại thêm một lần nữa! Lần đầu tiên đã rất đau rồi đó!
Một trận giày vò kéo dài, lần này nàng thực sự kiệt sức. Lúc Hiên Viên Linh gọi nước, hắn tùy tiện khoác áo xuống giường, theo thói quen không để ý đến người trên giường. Nhưng lần này, hắn lại quay đầu nhìn một cái.
Nàng đang đáng thương chống tay ngồi dậy.
Nàng cảm thấy tiểu thuyết viết không sai, thật sự giống như bị tháo rời rồi lắp lại vậy.
Hiên Viên Linh cảm thấy trải nghiệm lần này không tệ, thấy dáng vẻ đáng thương của nàng thì nghĩ nên ban thưởng. Hầu hạ tốt, ban thưởng là thực tế nhất, phân vị cũng nên nâng lên một chút.
Kết quả ngay lúc này, một tiếng “ùng ục” vang lên.
Thẩm Khanh: "..."
Nàng vận động quá sức, có chút đói.