Xuân Hoa nghe xong liền giật mình: "Ngươi không thể nói như vậy, để lương nhân nghe được thì không hay đâu."
Thu Lộ nói: "Nàng ta hiện giờ bị thương ở chân, đang nghỉ ngơi, làm sao mà nghe thấy được?"
Xuân Hoa cau mày: "Vẫn là đừng nói thì hơn. Lương nhân đối xử với chúng ta cũng hòa nhã, dù sao thị tẩm xong thì ngày tháng cũng dễ sống hơn một chút, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa."
Nhưng trong lòng Thu Lộ lại cảm thấy không thoải mái. Nàng ta vốn tưởng rằng với nhan sắc của Thẩm Khanh, ít nhất cũng có thể khiến Hoàng thượng để mắt tới, biết đâu còn được sủng ái. Nào ngờ xem ra Hoàng thượng lại không quá để tâm đến dung mạo, sau này e rằng cũng chỉ hờ hững thế này. Nếu biết trước như vậy, lúc đầu nàng ta thà rằng bị phân đến chỗ chủ tử khác còn hơn, chí ít cũng không phải thấp kém thế này.
Nàng ta đã nhìn thấy rồi, những người mới nhập cung được phân đến hầu hạ các vị chủ tử cao quý, giờ đây ai nấy đều được thưởng, đứng trước mặt người khác cũng khác hẳn. Chỉ có chủ tử của bọn họ là có phân vị thấp nhất, không nói, lại còn nghèo rớt mùng tơi, vào cung cũng chẳng nhận được chút ban thưởng nào.
Thực ra Thẩm Khanh cũng muốn ban thưởng, nhưng quy củ là vậy. Quan trọng nhất là nàng thực sự không có! Nguyên chủ vừa nhập cung đã bị lừa hết tiền, đến khi nàng tiếp nhận thân xác này, trong tay đúng là không còn đồng nào. Không có tiền thì chỉ có thể để sau này bù đắp, người bên cạnh không thể bị đối xử tệ bạc được.
Chỉ là không ngờ, nàng còn chưa thị tẩm, Thu Lộ đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Lúc này, Thẩm Khanh đang nghỉ ngơi trong phòng, cũng nhớ lại vẻ mặt của Thu Lộ khi nãy.
Trong cung luôn có những cung nữ muốn trèo cao. Bên cạnh nàng chỉ có hai người, một là Xuân Hoa, một là Thu Lộ. Xuân Hoa hầu hạ nhiều hơn, làm việc cũng siêng năng. Còn Thu Lộ trước nay rất ít khi trực tiếp chăm sóc nàng, có thể thấy là người lười biếng. Hiện giờ lại thể hiện sự chán ghét ra mặt, chắc chắn không phải kẻ trung thành gì.
Gần đến trưa, quả nhiên lại là Xuân Hoa đi lấy cơm trưa. Thẩm Khanh giả vờ như không biết, ăn xong định chợp mắt một lúc, không ngờ thái giám từ Kính Sự Phòng đột nhiên đến.
Thái giám của Kính Sự Phòng đến cung của phi tần chỉ có một chuyện.
Hoàng thượng triệu thị tẩm.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu.
Thẩm Khanh vừa nghe liền suy nghĩ, gì đây, hôm qua ta cầu sủng thì bắt ta quỳ, hôm nay thấy ta ngoan ngoãn liền triệu thị tẩm?
Tất nhiên không thể từ chối thị tẩm.
Chỉ là: "Đầu gối ta có chút khó coi."
Xuân Hoa nhìn lại đầu gối của nàng, phát hiện vết bầm tím càng nghiêm trọng hơn, trông thật sự thê thảm.
"Chao ôi, vậy phải làm sao đây? Hay để nô tỳ lấy phấn trang điểm che lại?"
Cho dù che lại thì tí nữa vẫn phải tắm rửa?
Chỉ còn cách nghĩ theo hướng tích cực.
Trong bóng tối, có khi sẽ không nhìn rõ?
Tâm trạng phức tạp khi nghe tin thị tẩm cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, Thẩm Khanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, hầu hạ thì hầu hạ thôi, còn biết làm sao đây. Nàng không có cái số tốt được miễn sủng mà vẫn sống yên ổn trong cung, vậy thì cứ nghĩ thoáng đi. Không nghĩ thoáng thì sống thế nào?
Đến giờ, tự nhiên sẽ có thái giám đến đón nàng, sau đó đưa vào Canh Tuyền cung để tắm rửa.
Thẩm Khanh lần đầu trải nghiệm thị tẩm, chỉ cảm thấy mình như con lợn chờ bị làm thịt, bị người ta rửa sạch, bọc kín lại rồi bưng đi. Người của Kính Sự Phòng hành động rất thuần thục, sau đó, nàng bị đặt lên long sàng.
Các bước chuẩn bị rất dài, nhưng Hoàng đế cũng không phải đang chờ. Nàng bị đưa đến sau khi mặt trời lặn, vậy mà bên kia, Hoàng đế mãi vẫn không đến.
Thẩm Khanh đợi rồi lại đợi, đến mức mơ màng sắp ngủ, cuối cùng bị một tiếng bẩm báo đánh thức: "Hoàng thượng đang bận chính sự, lệnh đưa Thẩm lương nhân trở về."
Trước mắt Thẩm Khanh tối sầm lại.
Tên cẩu Hoàng đế này đang trêu đùa ta?
Nói thị tẩm, kết quả lại bày ra trò này, nàng làm sao còn mặt mũi ở trong cung? Để người ta cười chết à?
Kính Sự Phòng là nơi phụ trách chuyện thị tẩm, người nói chuyện là tổng quản thái giám của Kính Sự Phòng, Vương Đức. Ông ta vẫy tay gọi vài thái giám đến, chuẩn bị khiêng Thẩm Khanh đi.
Thẩm Khanh có thể nói không sao?
Dù trong lòng có mắng chửi cẩu Hoàng đế cả trăm, cả ngàn câu, nàng cũng chỉ có thể để mặc người ta khiêng về.
Nàng thật sự không ngờ lần đầu thị tẩm của mình lại kết thúc như vậy, trên mặt nhất thời không giấu được sự u ám. Đương nhiên, lúc này sắc mặt nàng có xấu cũng không sao.
Không ai quan tâm nàng nghĩ gì cả. Trong cung này, chỉ khi nào ngươi được sủng ái, người khác mới đoán ý của ngươi mà làm.
Còn như nàng, lần đầu thị tẩm mà còn bị Hoàng đế sai người khiêng về, ai thèm để ý nàng chứ?
Suốt đường về Chiêu Hoa cung, Xuân Hoa và Thu Lộ đều sững sờ, bọn thái giám của Kính Sự Phòng không nói câu nào, Xuân Hoa và Thu Lộ ở trong cung lâu như vậy cũng chưa từng thấy chuyện như thế này.
Thu Lộ sợ hãi, vội đi tìm một tiểu thái giám hỏi thăm. Kết quả vừa nghe nói Thẩm Khanh bị đưa đi thị tẩm nhưng còn chưa gặp mặt Hoàng thượng đã bị khiêng về, sắc mặt Thu Lộ lập tức thay đổi.
Chiều nay, nàng ta còn tưởng Thẩm Khanh gặp vận may, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Trong cung này, trước nay chưa từng có chuyện như vậy. Người được đưa đi thị tẩm, vậy mà lại còn nguyên vẹn bị đưa về?
Rõ ràng là Hoàng thượng không có chút hứng thú nào với Thẩm Khanh!
Thẩm Khanh bị quấn chặt trong chăn, không tự chui ra được, vẫn là Xuân Hoa giúp một tay. Sau khi ra ngoài, sắc mặt nàng rất khó coi.
Xuân Hoa ra ngoài lấy nước, Thu Lộ liền kể lại chuyện của Thẩm Khanh cho nàng ấy. Khi Xuân Hoa mang nước trở về, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Khanh, trong lòng liền thấy chua xót, cũng không hiểu nổi.
Thẩm lương nhân xinh đẹp như vậy, tại sao Hoàng thượng lại không thích?
Xuân Hoa còn nghĩ như vậy, huống hồ gì Thẩm Khanh, người vừa trải qua chuyện này? Trong lòng nàng, cẩu Hoàng đế kia đúng là đáng giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ cuộc sống đã không dễ dàng, hiện giờ còn thêm trò này, chẳng phải là họa vô đơn chí*?
*Họa vô đơn chí (禍不單行): có nghĩa là tai họa không bao giờ đến một mình, thường ám chỉ khi gặp chuyện xui xẻo thì liên tiếp gặp thêm nhiều chuyện không may khác.
Thẩm Khanh cắn răng.
Cho dù nói thật ra cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn, chỉ là mất mặt, ít nhiều sẽ bị châm chọc vài câu. Chẳng qua, nàng không ngờ sẽ gặp phải biến cố này. Mắng chửi cẩu Hoàng đế vài chục câu xong, nàng cũng chẳng làm gì khác được.
Chuyện đã thành như vậy, nghĩ thêm cũng vô ích.
Hít sâu vài hơi, nàng cũng không đến mức mất ngủ.
Xuân Hoa và Thu Lộ ở bên ngoài, vốn dĩ phải thức để canh đêm, nhưng Thu Lộ không ngủ được, bèn kéo Xuân Hoa nói chuyện.
"Ngươi nhìn xem, nàng ta vậy mà vẫn ngủ được, đã như thế rồi, mà nàng ta vẫn có thể ngủ được."
Xuân Hoa nói: “Chắc là do Hoàng thượng bận rộn chính sự, sau này ắt còn cơ hội.”
Thu Lộ hừ một tiếng: "Hậu cung đâu chỉ có mỗi mình nàng ta, lần đầu thị tẩm đã không suôn sẻ, e là sau này Hoàng thượng sẽ quên mất nàng ta thôi. Ở cái chốn này dăm ba năm, phân vị thì thấp, ăn uống chẳng đủ đầy, sắc đẹp cũng chẳng giữ được bao lâu."
Nói đến đây, Thu Lộ càng cảm thấy nực cười: "Phí hoài một gương mặt đẹp như vậy."
Thẩm Khanh ngủ một giấc đến sáng, tinh thần tốt hơn hẳn. Sáng nay vẫn có cháo ăn, chỉ là bữa sáng hôm nay so với ngày thường lại càng kém hơn.