May mắn thay nhà vệ sinh của trường tư thục quý tộc trong sách này rất rộng, hoàn toàn không cần phải xếp hàng.

Đường Tuy vừa  vào cửa đã thấy bên cạnh Tạ Tư Mân có một chỗ trống, cậu nhanh chóng bước tới.

Từ khi những chàng trai trong nhà vệ sinh thấy Đường Tuy đi theo Tạ Tư Mân vào cửa, họ đã đồng loạt quay ra nhìn họ.

Có người lộ ra sự sợ hãi và khó chịu, cũng có người mang chút hả hê.

Học sinh trong trường quý tộc đa phần quan tâm đến gia thế và nền tảng hơn trường bình thường, vì vậy ở đây Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo mới có thể dễ dàng trở thành "trùm trường" được mọi người e ngại và ngưỡng mộ tại trường Saint Bilon.

Những chàng trai nhà giàu này tự cho mình thua kém Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo, nhưng không phục Tạ Tư Mân, một chàng trai nghèo xuất thân bình thường lại có thể lấn át họ trong trường, khiến vô số cô gái phải lòng, mong có người dẫn đầu bắt nạt hắn.

Những kẻ ghen ghét Tạ Tư Mân nhìn Đường Tuy với ánh mắt chờ xem kịch, muốn xem hôm nay Đường Tuy sẽ dùng thủ đoạn gì để chơi Tạ Tư Mân.

Ai ngờ Đường Tuy chẳng làm gì cả, chỉ đứng yên bên cạnh Tạ Tư Mân…

Mấy người kia nhìn nhau, đều cho rằng chắc chắn Đường Tuy sẽ có động thái khác.

Đường Tuy rất mừng vì hôm nay mình đã đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Hơn nữa Đường Tuy khá cao ráo nhưng so với Tạ Tư Mân, người có chiều cao vượt trội vẫn thấp hơn một chút, dễ dàng che đi phần lớn khuôn mặt dưới vành mũ.

Cậu đứng bên cạnh Tạ Tư Mân, nhờ sự che chắn của chiếc mũ lưỡi trai nhìn Tạ Tư Mân.

Tạ Tư Mân nhạy cảm hơn người bình thường, vừa kéo khóa quần đã cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn nghiêng đầu nhìn xuống.

Đường Tuy đang đứng bên cạnh hắn, vành mũ lưỡi trai che đi phần lớn khuôn mặt, dường như mới cắt tóc nên tóc mai chỉ còn lại một chút phần đen ngắn, từ dưới vành mũ mọc lên như cỏ non.

Tên này, đang nhìn mình sao?

Dù Tạ Tư Mân không nhìn thấy biểu cảm của Đường Tuy, nhưng vẫn lờ mờ có suy đoán này.

Tạ Tư Mân di chuyển về phía trước một chút, đầu Đường Tuy cũng di chuyển về phía trước theo.

Tạ Tư Mân lại lùi về phía sau một chút, đầu Đường Tuy cũng lùi về phía sau.

Tạ Tư Mân: “…”

Tạ Tư Mân đã xác định được câu trả lời.

Hắn cố gắng tỏ ra tự nhiên như bình thường, kéo khóa quần lên.

Có lẽ  vết bớt của Tạ Tư Mân nằm ở vị trí kín đáo hơn, nên cho đến khi Tạ Tư Mân kéo khóa quần lên Đường Tuy vẫn chưa nhìn thấy.

Đường Tuy có chút sốt ruột, muốn Tạ Tư Mân cho mình xem, cậu ngẩng đầu lên đã đối mặt với Tạ Tư Mân.

Biểu cảm Tạ Tư Mân nhìn cậu, rõ ràng đã biết cậu đang lén nhìn…

Đường Tuy có chút ngượng ngùng, cười gượng cố gắng tìm chút gì đó để xua tan sự ngượng ngùng.

“Haha, anh bạn, cũng khá lớn nhỉ?”

Tạ Tư Mân: “…”

Đường Tuy hắng giọng. Không hiểu sao lại càng ngượng hơn, chuyện gì thế này?

Những người khác trong nhà vệ sinh vẫn luôn theo dõi tình hình, thấy vậy đều có chút kinh ngạc.

Họ vừa thấy Đường Tuy lén lút như vậy, đều nghĩ rằng sẽ có thêm chuyện gì đó xảy ra.

Tạ Tư Mân hơi nhíu mày nhìn Đường Tuy một lúc, dường như có chút kỳ lạ nhưng cuối cùng chẳng nói gì, đi đến bồn rửa tay rồi bước ra ngoài.

Đường Tuy thấy vậy cũng chạy đến rửa tay, thậm chí chưa kịp lau khô  đã theo hắn ra ngoài.

“Tạ Tư Mân, đợi một chút!” Đường Tuy vừa chạy ra khỏi nhà vệ sinh vừa gọi hắn lại.

Tạ Tư Mân dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đường Tuy.

Mấy giọt nước trên tay Đường Tuy đúng lúc văng lên má anh ta, một giọt còn văng vào mắt.

Tạ Tư Mân hơi nheo mắt, lông mi ươn ướt, không biết mắt có bị văng nước vào không.

Đường Tuy: “…”

Đường Tuy vội vàng giấu tay ra sau lưng.

Trong hành lang, nhiều người đã nhìn về phía họ.

Đường Tuy nhìn xung quanh, cậu có chút bất lực.

Sao lúc nào cũng có người nhìn mình với ánh mắt như thể mình đang bắt nạt người ta thế?

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, ai bảo nguyên chủ trước đây đã bắt nạt người ta quá đáng chứ?

Thấy Tạ Tư Mân vẫn đang nhìn mình, Đường Tuy giấu tay ra sau lưng, cố gắng mỉm cười tự nhiên: “Tôi, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu, xin lỗi.”

Mọi người trong hành lang đều dừng lại.

Tô Tiểu Hà không yên tâm nên chạy đến giữa hai người, chứng kiến Đường Tuy nói lời xin lỗi với Tạ Tư Mân mới đứng sững lại.

Tạ Tư Mân hiếm khi lộ ra chút biểu cảm, sắc mặt hơi cứng lại nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Gió nhẹ làm rối tóc mai của Tạ Tư Mân, Tạ Tư Mân hơi rũ mắt, đôi mắt màu nhạt lờ mờ phản chiếu hình ảnh của Đường Tuy, ánh mắt khiến Đường Tuy cảm thấy có chút khó hiểu.

Tạ Tư Mân là người khó đoán nhất trong sách đối với Đường Tuy, dù giờ đây đối mặt trực tiếp cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Đường Tuy gãi gáy: “Những chuyện trước đây tôi làm với cậu, chuyện trong nhà vệ sinh, và cả việc vừa rồi nước văng vào mắt cậu, tất cả đều xin lỗi… Tôi biết lời xin lỗi không có tác dụng gì, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cậu.”

“Không cần.”

Đường Tuy nhìn Tạ Tư Mân.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Đường Tuy xuyên sách, Tạ Tư Mân lên tiếng nói chuyện với cậu.

Giọng nói của Tạ Tư Mân rất đặc biệt, trầm ấm có chút từ tính, dịu dàng nhưng mang theo sự lạnh lùng quý phái bẩm sinh, giống như tiếng đàn cello vậy.

Đường Tuy nghe giọng nói còn hấp dẫn hơn cả Cố Bắc Ngạo, thêm một lần nữa cảm thấy, chắc chắn hào quang nam chính đã bị đổi rồi nhỉ?

Đường Tuy tự nhủ không thể bị mê hoặc được, biết đâu chỉ là vấn đề thẩm mỹ cá nhân của mình thì sao?

Còn việc người này nói “không cần”?

Tại sao không cần? Sao có thể không cần?

Cũng không phải vì cậu tốt bụng muốn chuộc lại tội lỗi của nguyên chủ, mà là nếu không tìm lý do này, làm sao có thể tiếp cận Tạ Tư Mân? Làm sao tẩy trắng? Làm sao giúp đỡ người ta “trắng hóa” trở lại…

“Tôi biết cậu chỉ muốn tôi tránh xa cậu, nhưng tôi phải bù đắp cho cậu đã!” Đường Tuy quyết định học hỏi anh họ mình, hơi hống hách một chút.

Tạ Tư Mân nhìn xậu một lúc, ánh mắt dưới hàng mi ướt càng thêm huyền bí, cuối cùng không biểu lộ gì bỏ đi.

“Tùy cậu.”

Sau khi Tô Tiểu Hà chạy đến Cố Bắc Ngạo cũng đi theo, vốn lo lắng Đường Tuy sẽ gây chuyện, nhưng thấy Đường Tuy như vậy thì đắc ý ôm lấy cậu.

“Này, con ngốc kia, tôi đã nói em họ tôi không làm gì Tạ Tư Mân đúng chứ? Cậu thấy em họ tôi có thành ý không?”

Tô Tiểu Hà vẫn có chút không yên tâm: “Cậu không nghe em họ cậu nói vừa rồi đã làm khó người ta trong nhà vệ sinh à?”

Cố Bắc Ngạo nhìn Đường Tuy một lúc: “Nhóc con, mày làm khó người ta thật à?”

“Em chỉ nhìn cậu ta một cái lúc đi vệ sinh thôi.”

“Chỉ nhìn một cái thôi à, vậy có gì đâu?” Cố Bắc Ngạo cười khẩy, nghĩ một chút lại khó hiểu nhìn cậu: “Không đúng, hai đứa con trai với nhau, cậu ta có thì mày cũng có, mày, mày nhìn người ta làm gì?”

Đường Tuy vừa nghĩ đến vết bớt nên mới đi theo, giờ nghe Cố Bắc Ngạo hỏi mới nhận ra hành vi này dù là hai chàng trai cũng có chút kỳ quặc, không giải thích được gì chỉ đành nói: “Chỉ liếc thôi mà, thôi anh, sắp vào lớp rồi, chúng ta về đi!”

Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo đi về phía lớp học trước, mấy đứa đàn em theo sau Cố Bắc Ngạo dừng lại.

A Trí không nhịn được nói: “Các cậu nói xem, người anh Tuy nhìn trúng không lẽ là…”

“Đậu, A Trí mày nghĩ cái gì đấy?” A Cường vỗ vào đầu cậu ấy, khiến cặp kính dày của cậu ấy lệch đi.

“Mày quên lúc trước anh Tuy ghét đồng tính đến mức nào à? Còn bắt nạt một đứa đồng tính tỏ tình với con trai đến mức bỏ học đấy? Dù sao Tạ Tư Mân cũng là con trai, sao anh Tuy của chúng ta có thể thích con trai được?”

A Trí chỉnh lại kính, nói nhỏ: “Tôi còn chưa nói là Tạ Tư Mân mà?”

A Cường: “…”

A Cường hắng giọng.

“Khụ khụ, cái gì đấy, vừa rồi các cậu không nghe thấy gì đâu nhé! Chắc chắn là anh Tuy bị anh Ngạo ngăn lại mới nhẹ nhàng hơn thôi, còn có người yêu nên không muốn thể hiện như trước nữa, chúng ta phải tích cực giúp anh Tuy giải quyết khó khăn, hiểu chưa?”

Gần đến giờ ăn trưa, Đường Tuy lại lần nữa cảm nhận được đặc quyền của một đứa con nhà giàu hàng đầu.

Cậu vốn quen tìm thẻ ăn để mua cơm, chỉ nghĩ trường quý tộc này nhiều nhất cũng chỉ dùng thẻ đen để gọi món, sau đó mới phát hiện sự nghèo nàn hạn chế trí tượng tưởng của mình.

Nhà hàng mà cậu và Cố Bắc Ngạo thường đến đã được nhân viên nhà hàng để lại chỗ trống riêng theo sở thích của họ.

Hơn nữa một tiết trước đã có quản lý nhà hàng gọi điện hỏi ý kiến hai người về món ăn trưa, cung cấp miễn phí cho họ.

Đường Tuy sợ mình là người xuyên sách nghèo nói nhiều sẽ lộ, để Cố Bắc Ngạo tùy ý gọi món.

Đường Tuy nghe Cố Bắc Ngạo đọc ra những món như “Canh vi cá hải sâm đỏ”, “Sò điệp hảo hạng sốt hàu xanh”, một bữa trưa bình thường mà như chuẩn bị một bữa tiệc quốc yến, cậu âm thầm lắc đầu.

Cậu lại nhìn Tạ Tư Mân, nghĩ đến việc ngày nào người này cũng tự mang cơm hộp, trong hộp thường chỉ có khoai tây xào hoặc cải thảo với bánh bao.

Thật sự là “Nhà giàu ăn thịt thối, đường xá đầy xác chết đói”…

Tiết cuối cùng buổi sáng, Đường Tuy vừa chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng liếc theo hướng Tô Tiểu Hà để giám sát Cố Bắc Ngạo không cho anh ta ngủ gật.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học buổi trưa, Cố Bắc Ngạo tỉnh táo kéo Đường Tuy ra ngoài.

Ngay lúc này, Đường Tuy thấy dám người A Cường nhìn theo bóng lưng Tạ Tư Mân rời đi, lén lút bàn tán điều gì đó.

Cậu bước chậm lại, Cố Bắc Ngạo đành phải thả chậm bước chân theo cậu.

Thính lực của Đường Tuy rất tốt, lắng nghe kỹ đã nghe được chút manh mối.

“Anh Cường, được không thế? Hôm trước tôi đi bắt thứ đó trong vườn đã suýt nôn ra rồi. Vùi vào cơm thằng nhóc đó sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Có gì mà không được? Mày đúng là đồ nhát gan. Đây là đề nghị hồi trước của anh Tuy đấy. Ngày nào thằng oắt đó cũng ăn mấy món nghèo nàn, coi như chúng ta cho nó thêm ít thịt, haha…”

Đường Tuy chợt nhớ ra trong sách, A Cường và mấy người còn lại đã bỏ gián vào cơm hộp của Tạ Tư Mân theo yêu cầu của Đường Tuy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play