Đường Tuy chạy như bay đến nhà ăn.
Cố Bắc Ngạo chạy theo sau, mặt mũi ngơ ngác: "Ê này, dù bữa trưa này là do hai ngày nay anh thấy mày cư xử tốt, gọi toàn món mày thích nhưng cũng không phải như vậy chứ, mày vội đi đầu thai à?"
Đường Tuy không có thời gian trả lời Cố Bắc Ngạo, khi Tạ Tư Mân chuẩn bị ngồi xuống ăn liền giật lấy hộp cơm của Tạ Tư Mân.
Tạ Tư Mân dừng lại nhìn cái bàn trống trơn, hắn lại nhìn Đường Tuy.
Tô Tiểu Hà đang ngồi ăn gần đó, vừa hay thấy cảnh này thì tức giận đứng dậy: "Đường Tuy, cậu lại muốn làm gì?"
Cố Bắc Ngạo cũng thấy không ổn, anh ta khẽ hỏi: "Này, mày làm gì vậy?"
Đường Tuy nhìn Tô Tiểu Hà và Cố Bắc Ngạo, rồi lại nhìn Tạ Tư Mân, sao cậu có thể nói trong hộp cơm của Tạ Tư Mân có gián do A Cường bỏ vào chứ?
Nếu nói ra, không chỉ nhóm nam chính bị ghi sổ, chắc chắn cậu cũng sẽ bị coi là chủ mưu, không thể giải thích được.
Đường Tuy ho nhẹ, cố gắng tỏ ra kiêu ngạo nói với Tạ Tư Mân: "Ngày nào cậu cũng ăn mấy thứ này? Cái này ăn được chắc?"
Đường Tuy nói xong, chạy đến bàn của mình lấy phần ăn trưa sang trọng đặt trước mặt Tạ Tư Mân.
"Tôi đã nói là sẽ bù đắp cho cậu rồi, ăn của tôi đi!"
Tô Tiểu Hà và Cố Bắc Ngạo sững sờ.
A Cường và mấy người khác cũng há hốc mồm nhìn Đường Tuy.
Tạ Tư Mân ngẩng đầu nhìn Đường Tuy.
Ánh nắng ban trưa chiếu xuống bao phủ tấm lưng Đường Tuy, in lên cổ và tai cậu một lớp lông tơ mỏng.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh hơn trước rất nhiều, dù bị bóng mũ lưỡi trai che khuất vẫn không giấu được thần thái.
Tạ Tư Mân khẽ nheo mắt.
"Ăn nhanh coi." Đường Tuy thấy Tạ Tư Mân không động đậy như đang suy nghĩ gì đó, cậu không nhịn được thúc giục: "Nếu cậu không ăn, tôi sẽ, ngày nào tôi cũng sẽ quấy rầy cậu!"
Đường Tuy chỉ nghĩ ra cách đe dọa như vậy.
Cuối cùng Tạ Tư Mân rũ mắt, cầm lấy dụng cụ ăn cơm.
Đường Tuy cúi đầu nhìn cậu bạn cùng tuổi cao ráo nhưng hơi gầy guộc bắt đầu ăn, trong lòng dâng lên một chút thỏa mãn.
Tô Tiểu Hà nhìn Đường Tuy như vậy, biết mình hiểu lầm nên cúi đầu: "Cái này, Đường Tuy, tôi, tôi cũng muốn xin lỗi cậu. Bây giờ tôi tin cậu muốn làm người tốt thật rồi."
Cố Bắc Ngạo thấy vậy, anh ta đắc ý vỗ vai Đường Tuy: "Tôi đã nói em trai tôi khác xưa rồi cơ mà, sau này đồ ngu ngốc như cô cũng phải đối xử tốt với nó đấy nhé?"
Đường Tuy mỉm cười với Tô Tiểu Hà: "Không sao. Chị Tiểu Hà, tôi hiểu mà."
"Tiểu Tuy, không tệ đâu nhỉ? Nói bù đắp là bù đắp, đúng là đàn ông có khác! Bảo sao khiến chị Tiểu Hà phải nể phục! Nào, ăn cơm với anh trước đi."
Cố Bắc Ngạo thấy Tô Tiểu Hà xin lỗi Đường Tuy, như thể mình cũng nhận được thiện chí vui vẻ kéo Đường Tuy đến bàn ăn: "Lát nữa anh sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị thêm một phần ăn lớn cho mày."
Đường Tuy ngồi xuống nói với anh ta: "Không cần đâu, một phần nhiều như vậy chưa chắc hai người chúng ta đã ăn hết, đủ rồi."
Cố Bắc Ngạo ngạc nhiên nhìn cậu: "Trước đây thằng nhóc nhà mày là đứa kén chọn nhất đấy nhé?"
Đường Tuy mới xuyên qua vài ngày, gần như mệt mỏi vì phải giải thích, có chút bất lực nhìn anh ta: "Anh à, em nói cái này, sau này mọi hành vi kỳ lạ của em đều có thể giải thích bằng việc 'cải tà quy chính'."
"Hay có thể giải thích là 'thích người khác' rồi chứ gì?" Cố Bắc Ngạo cười khẩy: "Nhóc con như mày còn muốn giấu anh? Không được, hai ngày này nhất định phải bắt mày khai ra."
Đường Tuy nào có "thích người khác"? May mắn là cậu nhớ tính cách ngạo mạn của Cố Bắc Ngạo trong sách, đáp trả: "Lúc trước anh để ý chị Tiểu Hà có giấu em không? Hay là chúng em tự phát hiện? Sao bây giờ lại bắt em khai hả?"
Cố Bắc Ngạo bị chặn họng: "Khụ, thôi, ăn cơm đi."
Đường Tuy nhìn Cố Bắc Ngạo như vậy, nghĩ anh ta cũng khá tốt bụng nên nói: "Anh à, em chỉ sợ người ta không để ý đến em nên không nói, nếu sau này có tiến triển, em nhất định sẽ nói với anh."
"Thật không?" Cố Bắc Ngạo hỏi.
"Tất nhiên. Quan hệ của chúng ta là gì chứ." Đường Tuy vỗ vai anh ta.
Cố Bắc Ngạo vui vẻ: "Bây giờ Tiểu Tuy đáng yêu hơn trước nhiều, ai mà không để ý đến mày chứ? Anh nói cho mày biết, nếu mày để ý ai mà người đó không đồng ý, có phải trói anh cũng trói về cho mày!"
Đường Tuy thấy nam chính kiêu ngạo không gì sánh được, vội cười nhạt bảo anh ta dừng lại ăn cơm.
Đường Tuy ăn cơm với Cố Bắc Ngạo xong, vừa ra cửa đã bị A Cường và đám đàn em vây quanh.
"Anh Tuy, sao anh lại vứt hộp cơm của Tạ Tư Mân đi, còn đưa phần ăn trưa của mình cho nó nữa?" A Cường hỏi.
Đường Tuy liếc cậu ta: "Sao? Cậu muốn ăn à? Chắc bên thu dọn chưa xử lý đâu nhỉ?"
A Cường sợ hãi lùi lại một bước, mặt mũi khó xử cười gượng: "Anh Tuy đùa sao? Cái đó làm sao mà ăn được? Em nhét gián vào trong đó rồi mà."
"Cái gì?" Cố Bắc Ngạo trợn mắt, nghĩ đến món ăn có gián đã lạnh cả người: "Chúng mày quá đáng quá đấy!"
"Cậu biết không ăn được rồi, sao lại bắt người khác ăn?" Giọng Đường Tuy nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm A Cường.
A Cường có chút ấm ức nhìn Đường Tuy, cười gượng nói: "Anh Tuy, tự nhiên anh bị làm sao thế? Hồi trước anh bảo bọn em bắt con gián đó mà? Mấy đứa em này chỉ muốn giúp anh và anh Ngạo trút giận thôi."
"Không cần." Đường Tuy biết chuyện này thực sự là ý của nguyên chủ, A Cường chỉ muốn làm hài lòng nguyên chủ nên không cãi nhau với mấy người này.
Cậu nheo mắt, thần sắc toát lên chút uy hiếp: "Tôi nói cho các cậu biết, anh Tuy tôi đã cải tà quy chính rồi, sau này các cậu cũng phải sống tốt, hiểu chưa..."
Cố Bắc Ngạo hùa theo Đường Tuy: "Đúng vậy, chúng ta đều cải tà quy chính hết, sống tốt vào!"
A Cường nhìn Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo, sao bây giờ cảm giác Cố Bắc Ngạo mới giống đàn em?
Nhưng cậu ta vẫn luôn nghe lời hai người này, cúi đầu cùng đám đàn em khác đồng thanh nói: "Hiểu rồi".
Đường Tuy trở về lớp học nhìn chỗ ngồi của Tạ Tư Mân, đối mặt với Tạ Tư Mân mới cười thân thiện với hắn.
Tạ Tư Mân lặng lẽ nhìn cậu một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Dù ánh mắt vẫn xa cách khó đoán, nhưng có lẽ do tâm lý của Đường Tuy, cậu cảm thấy khoảng cách đã giảm đi một chút.
Đường Tuy thỏa mãn trở về chỗ ngồi.
A Cường và đám đàn em đi theo Đường Tuy, họ nhìn Đường Tuy rồi lại nhìn Tạ Tư Mân.
Không không không! A Cường lắc đầu thật mạnh, đè nén nghi ngờ trong lòng, không dám nghĩ đến việc Đường Tuy vốn ghét người đồng tính lại có ý gì với Tạ Tư Mân...
Buổi chiều, Đường Tuy vừa cố gắng nghe giảng để thích nghi với chương trình học mới, vừa kéo Cố Bắc Ngạo nghe chung.
Do sự giám sát của Đường Tuy, biểu hiện hôm nay của hai người thực sự khiến các giáo viên kinh ngạc.
Vốn dĩ họ còn đau đầu với hai anh em họ này nhưng e ngại gia thế quá mạnh của hai công tử, không dám nói gì nhiều, nào ngờ hai người đột nhiên quay đầu trở nên nghiêm túc như thế.
Tiết cuối cùng là tiết sinh hoạt lớp, do giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên văn thầy Mã phụ trách.
Thầy Mã đặc biệt điểm danh khen ngợi hai người.
Cả lớp nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên, ngay cả Tạ Tư Mân cũng liếc Đường Tuy, đương nhiên Tô Tiểu Hà cũng không ngoại lệ ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Ngạo và Đường Tuy một lúc lâu.
Cố Bắc Ngạo đắc ý muốn điên rồi.
Buổi tối không cần Đường Tuy kéo, anh ta đã tự giác đi với Đường Tuy đến thư phòng làm bài tập.
Đường Thu Diên về nhà biết hai anh em họ đang làm bài tập trong thư phòng, bà ấy vô cùng vui mừng, khuôn mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười dịu dàng, đặc biệt dặn bảo mẫu nấu canh bổ não giúp hai người nâng cao tinh thần.
Đường Tuy giả vờ làm người gà mờ hướng dẫn Cố Bắc Ngạo làm xong bài tập, thấy anh ta vừa uống canh vừa lấy điện thoại lướt xem bạn bè trên WeChat.
"Chết tiệt, sao lại thế này? Hôm nay anh biểu hiện tốt đến vậy mà trang của cô ấy toàn nhắc đến Tạ Tư Mân!" Cố Bắc Ngạo bực bội.
Đường Tuy nhìn Cố Bắc Ngạo: "Anh đã kết bạn với chị Tiểu Hà rồi?"
Cố Bắc Ngạo ho nhẹ: "Hồi trước con ngốc đó cãi nhau xong thì xóa anh, mà cô ấy không kết bạn với trai lạ nên anh mua tài khoản con gái để kết bạn."
Đường Tuy cầm điện thoại xem.
Bức ảnh mới nhất trong trang chủ của Tô Tiểu Hà là cảnh đêm gần quán trà sữa.
Phần chú thích là: "Đã muộn như vậy rồi mới biết sau khi làm thêm ở quán trà sữa, học bá còn đi làm thêm ở quán bar. Haiz..."
Đường Tuy cũng có chút cảm khái.
Dù nhà họ Cố đồng ý giúp em gái Tạ Tư Mân là Tạ Hoa Hoa chữa bệnh tim, nhưng chi phí chăm sóc đắt đỏ ngoài phẫu thuật vẫn cần Tạ Tư Mân tự gánh vác.
Sau khi Tạ Hoa Hoa phát hiện bệnh tim, Tạ Tư Mân đã bán nhà cũ đến thành phố A đắt đỏ thuê nhà gần bệnh viện để tiện chăm sóc em gái, còn được sắp xếp học ở trường quý tộc, những thứ này đối với một thanh niên không nơi nương tựa đều cần đến chi phí lớn.
Bảo sao hắn bận như con quay.
Khoan đã, quán bar...
Đường Tuy nhìn chằm chằm hai chữ "quán bar" trong phần chú thích của Tô Tiểu Hà, suy nghĩ một chút về khoảng thời gian cô ấy đăng bài, đột nhiên nhớ ra điều gì túm lấy Cố Bắc Ngạo: "Anh à, cho em mượn tài khoản."
"Mày định làm gì thế?" Cố Bắc Ngạo hỏi.
"Em muốn hỏi chị Tiểu Hà về chuyện của Tạ Tư Mân."
Cố Bắc Ngạo tặc lưỡi: "Tiểu Tuy, dạo này mày quan tâm đến Tạ Tư Mân hơi nhiều đấy nhé? Cậu ta là tình địch của anh mày đấy!"
Đường Tuy không tiện nói lý do thật, bịa ra một lý do để dỗ anh ta: "Em giúp anh thăm dò tình hình địch, hiểu chưa? Gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."
"Đúng nhỉ, sao anh không nghĩ ra!" Lúc này Cố Bắc Ngạo mới được an ủi, anh ta cười: "Tiểu Tuy, mày càng thông minh hơn rồi. Anh còn mấy tài khoản nữa, có trẻ con có trung niên, tài khoản này tặng mày, dùng thoải mái đi!"
Đường Tuy dùng điện thoại đăng nhập vào tài khoản, nhìn biệt danh "Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng".
"Biệt danh anh đặt à?" Đường Tuy nhìn Cố Bắc Ngạo.
"Sao có thể? Lúc mua tài khoản có sẵn, anh chưa kịp đổi thôi."
Ảnh đại diện và hình nền trang chủ tài khoản đó cũng rất nữ tính, vừa vào là một màu hồng.
Đường Tuy đang vội hỏi Tô Tiểu Hà nên cũng lười đổi, đành dùng luôn biệt danh và ảnh đại diện đầy nữ tính này.
Có lẽ Cố Bắc Ngạo cũng thấy tài khoản này xấu hổ, chưa dùng nó để trò chuyện với Tô Tiểu Hà.
Đường Tuy trực tiếp gửi một tin nhắn chào hỏi.
Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng: Chị Tiểu Hà, chào chị ạ.
Tô Tiểu Hà Đánh Được Mười Người: Ui, bé nào vừa kết bạn vậy, dễ thương quá, chào em!
Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng: Chị ơi, em vừa thấy chị nhắc đến anh Tư Mân ạ?
Tô Tiểu Hà Đánh Được Mười Người: Ừm, em biết chị đang nói về cậu ấy à, em cũng là fans của học bá sao?
Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng: Dạ, chị biết quán bar anh Tư Mân làm thêm ở đâu không ạ?
Tô Tiểu Hà Đánh Được Mười Người: Ờm, tiết lộ bí mật người khác như vậy không hay đâu.
Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng: Em sẽ không làm phiền anh ấy đâu, chỉ là, em muốn nhìn lén anh Tư Mân mặc đồng phục ở quán bar, chắc chắn siêu đẹp trai. [Mặt đỏ.jpg]
Công Chúa Thích Mặc Váy Ngắn Màu Hồng: Chị Tiểu Hà ơi, làm ơn nói cho em biết đi mà.
Tô Tiểu Hà Đánh Được Mười Người: Ha ha, thôi được rồi, không còn cách nào khác mà, thỏa mãn cô bé mê trai này đây.
Đường Tuy kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Bắc Ngạo suýt ôm thùng rác nôn ọe: "Anh không ngờ mày còn làm được như thế đấy?"
Đường Tuy cũng có vẻ mặt như bị táo bón: "Tài khoản anh mua có phong cách như vậy, mà chị Tiểu Hà lại thích kiểu này, em còn cách nào nữa?"
Đường Tuy nói xong liền đứng dậy, về phòng thay quần áo.
Cố Bắc Ngạo thấy cậu chuẩn bị ra ngoài: "Khuya rồi mà mày định đi đâu đấy?"
"Quán bar ạ." Đường Tuy chỉnh lại vành mũ lưỡi trai.