Đường Tuy có chút bối rối, thậm chí còn lúng túng hơn, cậu sờ mũi.
Ban đầu cậu còn nghĩ Tạ Tư Mân sẽ nói gì đó, ai ngờ bên kia lại im lặng không có chút tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng xe cộ lướt qua trên đường phố.
Sau khi vài chiếc xe lướt qua, Đường Tuy hắng giọng, gượng gạo mở lời: "Ừm..."
Điện thoại đột nhiên tắt ngúm.
Ba chữ "xin lỗi cậu" của Đường Tuy kẹt lại trong cổ họng.
Đường Tuy ngạc nhiên đưa điện thoại ra xa, cậu mới phát hiện điện thoại của Cố Bắc Ngạo đã hết pin tắt nguồn.
Cố Bắc Ngạo vội vàng cầm điện thoại đi sạc, anh ta nghĩ một chút rồi có chút ngượng ngùng nói với Đường Tuy: "À này, anh vô tình nhớ số điện thoại của cô ấy đấy, mày gọi nữa không?"
Đường Tuy bấm số Cố Bắc Ngạo đưa, dùng điện thoại của mình gọi lại.
"Chị Tiểu Hà."
"Đường Tuy, cậu đang trêu tôi!"
"Lúc nãy điện thoại của anh họ hết pin tắt nguồn ạ."
"Haha, trùng hợp vậy à?" Tô Tiểu Hà mất lòng tin một lần nữa, rõ ràng lần này không tin cậu.
"Thật mà, chị giúp tôi đưa điện thoại cho cậu ấy đi, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy ngay."
"Thôi đi, Tạ Tư Mân còn bận việc, cậu nghĩ ai cũng rảnh như đám nhà giàu các cậu à? Hơn nữa những việc cậu làm với cậu ấy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao?"
"Đường Tuy, nếu cậu thật sự có thành ý thì sau này đối xử tử tế với Tạ Tư Mân ở trường đi, đừng làm khó cậu ấy nữa!"
Tô Tiểu Hà nói xong liền cúp máy.
Đường Tuy thở dài.
Nhưng cũng tốt, hiện tại cậu còn chưa biết phải đối mặt với Tạ Tư Mân ra sao.
Nguyên chủ đối xử với Tạ Tư Mân như vậy, chắc chắn Tạ Tư Mân ghét cậu thấu xương rồi, nếu Tô Tiểu Hà đưa điện thoại cho hắn mà hắn còn nghe cậu nói đã là may mắn lắm.
Sau khi Tô Tiểu Hà cúp máy, cô ấy không nhịn được áy náy nhìn Tạ Tư Mân: "Xin lỗi nhé lớp trưởng, làm phí thời gian của cậu rồi."
"Không sao." Tạ Tư Mân nhẹ giọng trả lời rồi định rời đi.
"Vết thương của cậu không sao chứ? Hay tôi giúp cậu xin phép quản lý cửa hàng nhé?"
"Không cần."
Tô Tiểu Hà lại muốn nói thêm gì đó để khuyên Tạ Tư Mân.
Nhưng cô ấy và Tạ Tư Mân đã quen biết một thời gian, biết nhìn bề ngoài Tạ Tư Mân có vẻ ôn hòa nhưng thực chất bên trong rất lạnh lùng, cô ấy chẳng biết nói gì đành để Tạ Tư Mân rời đi.
Ánh đèn đường lâu ngày không tu sửa chiếu xuống một màu tối tăm lạnh lẽo, Tô Tiểu Hà nhìn vết bầm trên quai hàm trắng lạnh của Tạ Tư Mân, hối hận vì vừa nãy đã nóng vội làm phiền hắn.
Đường Tuy đã đối xử với Tạ Tư Mân như vậy, bình thường Tạ Tư Mân còn không muốn nghe tên Đường Tuy, sao có thể muốn nghe Đường Tuy nói chuyện với mình chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Hà lại có chút nghi ngờ.
Vậy vì sao lúc nãy Tạ Tư Mân lại dừng lại nghe điện thoại?
Đường Tuy may mắn vì hai ngày tiếp theo là cuối tuần.
Trong hai ngày này, cậu vừa đăng nhập mạng nội bộ trường để tìm hiểu sơ qua nội dung và môi trường giảng dạy, vừa lướt qua trang cá nhân cố gắng nhận diện những người sẽ tiếp xúc trong trường.
"Tiểu Tuy, hai ngày này mày làm anh ngạc nhiên quá đấy!" Cố Bắc Ngạo cười vỗ vai Đường Tuy: "Mày không thèm đi chặn người nữa, cũng không đi bar nữa à?"
Kể từ khi Đường Tuy giúp Cố Bắc Ngạo nghiêm túc giải thích với Tô Tiểu Hà, Đường Tuy có thể cảm nhận được Cố Bắc Ngạo đã thân thiết với cậu hơn.
Đường Tuy cũng phát hiện ra Cố Bắc Ngạo ngoài việc có chút lưu manh do thuộc tính nam chính trong truyện thì khá dễ gần, cậu mỉm cười nhìn Cố Bắc Ngạo: "Đột nhiên thấy chơi chán rồi. Anh họ, quanh đây có tiệm cắt tóc nào không? Em muốn cắt tóc."
"Đến tiệm cắt tóc làm gì? Anh gọi thợ tạo mẫu đến cho." Cố Bắc Ngạo vuốt mái tóc của mình: "Nhìn kiểu tóc của anh này, ngầu không? Để người ta làm cho mày một kiểu tương tự."
Đường Tuy nhìn mái tóc dựng đứng như tia chớp của Cố Bắc Ngạo. "... Không, không cần đâu."
Đường Tuy không thích nhuộm tóc, cũng thực sự không thích mái tóc đủ màu sắc như cây chổi lông gà, đành để thợ Tony giúp cậu cắt thật ngắn, chỉ để lại một lớp tóc đen mới mọc.
Kiểu tóc mới không đẹp lắm nhưng rất gọn gàng.
Hôm sau Đường Tuy đội mũ lưỡi trai và đi đến trường với Cố Bắc Ngạo.
Trường trung học quý tộc Saint Bilon lớn đến đáng kinh ngạc, tài xế lái xe thẳng đến trước tòa nhà giảng dạy.
Đường Tuy chỉnh lại cà vạt đồng phục của mình.
Bộ đồng phục màu trắng viền vàng ôm sát trông sang trọng hơn nhiều so với đồng phục ở trường cũ của cậu trong thế giới thực, nhưng Đường Tuy vẫn thích kiểu đồng phục thể thao thoải mái hơn.
Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng hét của những cô gái vang lên gần đó.
Đường Tuy không ngạc nhiên lắm, trong tiểu thuyết mà không có tiếng hét của con gái mới là lạ.
Hơn nữa phải nói rằng, dù kiểu tóc và khí chất của hai người có chút khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng ngoại hình của hai anh em họ khá đáng gờm, đặc biệt là Cố Bắc Ngạo vốn đã có bộ lọc nam chính.
"Anh Tuy, anh cắt tóc rồi à?"
Mặc dù sáng nay Đường Tuy đã đội mũ lưỡi trai để tránh bị hỏi nhiều, nhưng vừa vào cửa đã bị đám đàn em vây quanh.
Đường Tuy đành đáp: "Tóc dài quá nên cắt thôi."
"Chết tiệt! Anh Tuy, mái tóc nhím siêu ngầu đủ bảy sắc cầu vồng mà anh tự hào, anh cắt nó thật rồi!" A Cường không thể tin nổi, kêu lên đau đớn.
Đường Tuy nghe tiếng kêu thảm thiết của A Cường vang khắp lớp học, cảm thấy có chút xấu hổ chép miệng: "Có nghiêm trọng vậy không? Chỉ là đổi kiểu tóc, tóc đen không đẹp sao? Bây giờ anh Tuy thấy tóc đen đẹp nhất không được à?"
Đột nhiên có một bóng người lướt qua.
Đường Tuy quay đầu nhìn Tạ Tư Mân vững vàng đi ngang qua.
Mái tóc quý phái gần như phản chiếu ánh sáng buổi sáng thành màu vàng khiến Đường Tuy bị tát vào mặt.
Tại sao có người để tóc tự nhiên lại đẹp như vậy? Ngầu thế chứ?
Không, Đường Tuy nghĩ, cũng không hẳn là bị tát vào mặt, có lẽ là do con người.
Đường Tuy có chút ghen tị nhìn khuôn mặt mẫu mực của Tạ Tư Mân, thậm chí còn tinh tế hơn cả nam chính, mái tóc màu sáng như có hiệu ứng ánh sáng, bộ đồng phục trắng viền vàng cứ như được thiết kế riêng cho hắn...
Nếu vầng hào quang nhân vật chính chưa được đổi thì quá phi lý!
"Anh Tuy, hai ngày nay anh cứ làm sao ấy?" A Cường hỏi.
"Hả?" Đường Tuy nhìn cậu ta.
"Người vừa đi qua là Tạ Tư Mân, tên hồ ly đực quyến rũ chị dâu của chúng ta đấy? Anh cứ để nó đi qua vậy à?"
"Không thì sao? Sắp vào lớp rồi. Mau về chỗ đi."
Đường Tuy nói xong mới nhìn biểu cảm ngạc nhiên của đám đàn em, nhớ lại nguyên chủ thấy Tạ Tư Mân là chặn đường, tuyệt đối không quan tâm đến việc đã vào lớp, cậu có chút áy náy ho khan.
Lộ sơ hở ngay từ đầu rồi sao?
Thôi, coi như cậu đột nhiên ngu ngốc, quyết tâm cải tạo vậy.
Đường Tuy lười giải thích thêm, theo Cố Bắc Ngạo đi về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo ở hàng cuối cùng của lớp.
Hàng đó chỉ có ba cái bàn.
Cố Bắc Ngạo ngồi ở vị trí gần cửa sau, Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo ngồi cùng bàn, là bạn cùng bàn còn Tạ Tư Mân ngồi một mình một bàn ở vị trí gần cửa sổ.
Đường Tuy ngồi xuống, quay đầu là có thể nhìn thấy Tạ Tư Mân ngồi một mình gần đó.
Tạ Tư Mân ngồi bên cửa sổ lặng lẽ đọc sách, khác biệt hẳn với đám quý tộc ồn ào trong lớp.
Vết thương trên mặt hắn vẫn chưa lành, có lẽ còn phải dậy sớm làm thêm, hàng mi dài màu sáng khẽ rủ xuống theo động tác đọc sách, tạo thành một lớp bóng mờ.
Đường Tuy nhìn thấy cây bút trong tay hắn, đó là một cây bút trắng có trang trí hình chú thỏ màu xanh nhạt, khiến chàng trai trưởng thành và kiên cường hơn nhiều so với bạn cùng lứa thêm một chút sức sống và mềm mại.
Cây bút đó có lẽ là của em gái Tạ Tư Mân, Tạ Hoa Hoa.
Ánh mắt Đường Tuy chớp nhẹ rồi thu lại.
Thực ra dù không có mục đích giữ mạng và sự can ngăn của Tô Tiểu Hà, Đường Tuy cũng không thể đối xử với Tạ Tư Mân như nguyên chủ được.
Tiết học đầu tiên là tiết văn, giáo viên chủ nhiệm họ Mã, biệt danh ông Mã, vừa vào lớp đã yêu cầu lớp phó Tô Tiểu Hà thu bài tập.
Nhóm nam chính côn đồ đều là những kẻ lười biếng, tự nhiên trở thành khu vực trọng điểm trốn nộp bài tập.
"Chị dâu, nể mặt anh Ngạo mà bỏ qua đi." Đường Tuy nghe A Cường nói nhỏ.
"Biến đi, ai là chị dâu của các cậu?" Tô Tiểu Hà giật lấy cuốn vở bài tập chưa động đến của A Cường, cô ấy chán ngấy lũ côn đồ chỉ biết phá phách đùa giỡn này.
Nếu lúc đầu không vì miễn học phí và có học bổng hậu hĩnh, cô ấy đã không đến đây học.
Khi đi đến bàn của Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo, thậm chí Tô Tiểu Hà còn không kỳ vọng nổi.
Ai ngờ lần này hai anh em họ đã mở vở bài tập cho cô ấy xem, họ nộp vở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Tiểu Hà.
"Thế nào, có phải hôm nay cô ấy đã nhìn anh bằng ánh mắt khác không?" Đường Tuy nhướng mày nhìn Cố Bắc Ngạo đang đắc ý bên cạnh.
Cố Bắc Ngạo biết ơn vỗ vai Đường Tuy: "Tiểu Tuy, mày giỏi thật đấy, dù viết bài tập khiến đầu anh muốn nứt ra nhưng xứng đáng!"
Tất nhiên không chỉ có nữ chính Tô Tiểu Hà nhìn hai người bằng ánh mắt khác.
Vừa hết giờ, Đường Tuy và Cố Bắc Ngạo đã bị đám đàn em vây quanh.
"Chết tiệt! anh Ngạo anh Tuy! Hai người làm bài tập thật à!" A Cường kinh ngạc như nhìn thấy kỳ quan thứ chín của thế giới.
Cố Bắc Ngạo vỗ vai Đường Tuy cười nói: "Chủ yếu là nhờ công của Tiểu Tuy, nó kéo tôi làm bài."
Mọi người càng nhìn Đường Tuy với ánh mắt kinh ngạc hơn.
Đường Tuy bất lực cười khẩy: "Mọi người nhìn tôi làm gì? Chỉ là kéo người làm bài tập thôi mà?"
"Anh Tuy, anh, anh bị người ngoài hành tinh nhập vào rồi?" A Cường hỏi.
Cố Bắc Ngạo vỗ vào đầu cậu ta, "Nói linh tinh gì đấy?"
Đường Tuy thầm nghĩ, trên một phương diện nào đó thì đúng rồi...
"Anh Tuy, anh thích ai rồi phải không?"
Đường Tuy tỉnh lại nhìn cậu nhóc đeo kính dày hỏi mình, nhận ra đó là Vương Trí.
Đường Tuy bị câu hỏi của A Trí làm cho ngớ người: "Hả?"
"Vì trước đây anh Ngạo thích người ta rồi đột nhiên trở nên kỳ quặc. Em nghĩ, có lẽ anh Tuy cũng vậy."
Đúng lúc Đường Tuy không tìm được lý do nào để biện minh cho việc cải tạo của mình, cậu chép miệng: "Cậu nói sao cũng được!"
Cố Bắc Ngạo bên cạnh nghe xong bỗng hiểu ra: "Thì ra là vậy. Bảo sao mày không đi bar cũng không đánh nhau nữa, lại còn đổi kiểu tóc rồi kéo anh viết bài tập!"
"Chết tiệt A Trí, trước đây tôi còn chửi cậu suy nghĩ nhiều, không ngờ cậu đoán đúng rồi!" A Cường nói.
"Vốn nghĩ anh Tuy còn ham chơi hơn anh Ngạo, không ngờ anh Tuy thích người ta cũng chăm chỉ đến vậy à?"
Đám người tò mò đến mưc phát điên, đuổi theo Đường Tuy hỏi cậu thích cô gái nào.
Đương nhiên Đường Tuy không nói, cậu cười khẩy để họ đoán.
Mấy người họ đang ồn ào, bên cạnh bỗng có tiếng động.
Đường Tuy đã luôn chú ý đến động tĩnh của Tạ Tư Mân, lập tức phát hiện quay đầu lại, cậu thấy Tạ Tư Mân ngồi bên cửa sổ đứng dậy đi ra cửa sau.
Nhìn hướng đi, có lẽ là đi vệ sinh.
Đường Tuy nhìn Tạ Tư Mân, đột nhiên nhớ ra cần phải tìm hiểu xem vầng hào quang nhân vật chính có chuyển sang Tạ Tư Mân hay chưa, mà đây chính là thời cơ tuyệt vời, chỉ cần cậu nhìn thấy một chút viền của vết bớt thì cậu có thể xác định được kết quả ngay.
Đường Tuy vội vàng đứng dậy.
A Cường nhìn cậu, phấn khích hỏi: "Anh Tuy, đi chặn nó à?"
Tô Tiểu Hà nghe thấy lời của A Cường, lập tức cảnh giác nhìn Đường Tuy.
Đường Tuy lại nói: "Chặn gì mà chặn, tôi muốn đi vệ sinh."