Nhà họ Tô hoàn toàn không biết kết cục của họ vốn dĩ bi thảm ra sao. Cả nhà đang đắm chìm trong niềm vui, phấn khởi đến mức tối cũng không ngủ được.

Một gia đình vốn nghèo khó bỗng nhiên có người thân từ nước ngoài xuất hiện, chuyện này chẳng khác nào giấc mơ! Dù có thế nào đi nữa, có thân thích ở nước ngoài cũng coi như có thêm một con đường, phải không?

"Người thân của chúng ta đó! Lại còn ở tận nước ngoài!"

Nghĩ đến đây thôi mà Cát Hồng Hoa cũng muốn bật cười ngay cả trong giấc mơ. Vừa sáng sớm tỉnh dậy, bà đã níu tay Tô Tiến Sơn hỏi:

"Ông nói xem, khi nào gia đình nhà chú về vậy? Tôi có nên đi mua pháo trúc trước không?"

Tô Tiến Sơn: "..."

Thật lòng mà nói, trong chuyện này, người vui mừng nhất chính là nhà họ Tô. Không chỉ vì gia đình có thêm người thân, mà còn bởi vì chú của ông bao năm qua vẫn sống sót, không bỏ mạng trong thời loạn lạc. Hôm nọ, khi Tiến Sơn đi thăm mộ ba, ông cụ dưới suối vàng chắc hẳn cũng sẽ vui lắm.

Thế nhưng, sau một giấc ngủ, ông lại bắt đầu suy nghĩ cẩn thận hơn.

"Chú có còn sống hay không còn chưa biết, giờ chỉ có cháu gái của ông ấy trở về thôi. Tôi cũng không dám kỳ vọng nhiều."

Cát Hồng Hoa bĩu môi: "Chẳng lẽ nó không nhận họ nhận hàng với mình? Người một nhà, dù thế nào cũng không thể bỏ mặc nhau chứ?"

Tô Tiến Sơn thở dài: "Bà thử nghĩ mà xem, con bé đó lớn lên ở nước ngoài, chưa từng gặp mặt chúng ta, cũng chẳng có tình cảm gì. Có khi nó chỉ về thăm một chút rồi lại đi thôi. Chẳng lẽ mình có thể giữ nó lại không cho đi chắc?"

Nghe vậy, Cát Hồng Hoa sững người.

Vậy chẳng phải là vui mừng hão sao?

Nhìn bộ dạng thất vọng của vợ, trong lòng Tô Tiến Sơn cũng không nỡ. Nhưng vẫn phải nói rõ ràng từ bây giờ, nếu không càng hy vọng nhiều thì sau này thất vọng lại càng lớn.

Ông đang định an ủi, thì Cát Hồng Hoa bỗng vỗ tay đánh "bốp" một cái, nói chắc nịch:

"Không tin! Tôi cứ tiếp đón nó thật chu đáo, nói chuyện ngọt ngào với nó, xem nó có nỡ đi không!"

Nói xong, bà liền nhanh chóng xuống giường.

"Không được! Tôi phải đi dặn tụi nhỏ trước, chú dẫn cháu gái về là phải tiếp đãi cho thật tốt!"

Tô Tiến Sơn: "..."

Câu chuyện này không chỉ có hai vợ chồng họ bàn luận, mà cả nhà họ Tô cũng mất ngủ vì nó.

Đặc biệt là Lý Xuân Lan. Hôm qua, cô ta còn giận dỗi từ nhà mẹ đẻ về, vừa vào thôn đã có người chủ động chạy đến chào hỏi, còn nói rằng chú của ba chồng cô – đang làm ăn phát tài ở nước ngoài, giờ sắp về nhận họ hàng. Nghe đâu còn định đưa cả nhà ra nước ngoài làm giàu.

Lúc ấy cô còn tưởng người ta đang chọc mình, hừ lạnh một tiếng rồi không thèm để ý.

Đến khi về nhà, thấy mọi người trong nhà vẫn còn tụ tập, chồng cô – Tô Hướng Đông – cũng đích thân xác nhận tin tức này, cô mới tin đây không phải là mơ.

Thật sự có một cái bánh từ trên trời rơi xuống!

Nhà họ Tô đúng là có tổ tiên phù hộ mà!

Tối qua vì vui quá nên cô còn quên cả ăn cơm. Mọi người trong nhà cũng vậy, đến miếng thịt mang về cũng ai ăn cũng chẳng thấy ngon, chỉ lo bàn luận về chuyện của ông chú.

Thậm chí suốt đêm, Lý Xuân Lan không ngủ được, cứ cùng chồng bàn chuyện ông chú làm nghề gì bên đó. Rồi thấp thỏm không biết có nên nói với người trong thôn không, lỡ đâu mai mốt được dẫn ra nước ngoài, sống một cuộc đời sung túc thì sao?

Hai người tính tình đều đơn giản, suy nghĩ cũng thẳng thắn. Cả hai đều nhất trí tin rằng tương lai nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Vì thế, suốt cả đêm họ đều mơ mộng về những ngày tháng tươi đẹp. Lý Xuân Lan thậm chí còn nghĩ sẵn trong đầu:

"Đợi khi nhà mình phát đạt rồi, mình sẽ về quê, để mọi người trong nhà mẹ đẻ trầm trồ một phen. Hắc hắc."

Đến tận lúc ăn sáng, Cát Hồng Hoa mới gọi cả nhà lại, bắt đầu bàn bạc chuyện quan trọng. Khi ấy, người nhà họ Tô mới dần tỉnh táo lại.

Tô Hướng Đông hỏi:

"Mẹ, mẹ nói xem, ông chú làm việc ở ngước ngoài, khi về đây rồi liệu có để ý đến chúng ta không?"

Cát Hồng Hoa thở dài:

"Ai mà biết được. Dù sao cũng đã bao nhiêu năm không gặp, giờ người về vẫn là cháu gái của ông ấy thôi. Mà nó lại lớn lên ở nước ngoài, ai biết nó có tình cảm gì với chúng ta không. Lỡ đâu nó chỉ về thăm một chút rồi lại đi mất, mẹ cũng chẳng làm gì được."

Tô Bảo Linh rưng rưng nước mắt. Đêm qua cô ta còn mơ thấy cả nhà được rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Tô Hướng Nam liền nói:

"Có gì mà phải vội, con có cách."

Cả nhà đều quay sang nhìn anh.

Cát Hồng Hoa nhíu mày:

"Cách gì? Đừng có mà bày trò bậy bạ. Mẹ không làm chuyện phạm pháp đâu đấy!"

Tô Hướng Nam nghẹn lời, bực bội nói:

"Sao lúc nào mẹ cũng nghi ngờ con thế? Ý con là, người có tiền thì đều sĩ diện. Giờ mình cứ tâng bốc nó lên, khen ngợi nó hết lời. Như vậy vì giữ thể diện, nó cũng khó mà bỏ đi ngay được. Hơn nữa, người trong thôn ai cũng nghĩ nó sẽ giúp nhà mình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ mình cứ để tin đồn lan rộng, đến khi nó quay lại, ai cũng nói như vậy, chẳng lẽ vì thể diện của ông chú mà nó không giúp chúng ta sao?"

Cát Hồng Hoa lập tức gật gù:

"Đúng là thằng này nó thông minh!"

Nhưng Tô Tiến Sơn lại lắc đầu:

"Đừng làm vậy. Cứ để tôi dẫn nó ra mộ chú một chuyến, để nó biết mấy năm nay tôi vẫn luôn nhớ đến ông ấy. Cứ kể cho nó nghe những năm qua nhà mình vất vả thế nào, chắc chắn nó sẽ động lòng mà giúp. Với người nhà, vẫn nên thật lòng một chút. Khó khăn lắm nhà mình mới có được một mối quan hệ thân thích thế này. Người ta ở tận nước ngoài có cuộc sống tốt, chắc chắn không phải hạng đơn giản. Đừng có coi thường nó. Mấy cái mánh lới nhỏ của cậu đừng áp lên người người ta nữa."

Tô Hướng Nam cúi đầu im lặng.

Cát Hồng Hoa ngẫm nghĩ rồi nói:

"Cứ theo cách ban đầu của tôi. Cả nhà mình cứ đối tốt với nó, chăm sóc nó chu đáo, nó nhất định sẽ nhớ đến tình cảm với mình. Nếu nó vẫn nhất quyết muốn đi, thì tôi sẽ nằm lăn ra đất, ôm chân nó mà khóc."

Cả nhà họ Tô: "..."

Cách này tuy không đẹp mắt cho lắm, nhưng xem ra cũng có tác dụng. Đến lúc đó, cả nhà cùng nhau ôm chân nó thì chắc chắn nó sẽ mềm lòng thôi.

Dù sao thì nhà họ Tô cũng đã quyết tâm, phải bám lấy mối thân thích này bằng mọi giá.

Vừa ăn sáng xong, cả nhà vui vẻ kéo nhau ra đồng làm việc. Nhưng còn chưa kịp bắt tay vào việc, thì cảnh sát Tiểu Lý đã đến. Lần này, anh ta không đến ủy ban thôn mà đi thẳng ra ruộng tìm nhà họ Tô.

Đáng lẽ chỉ cần gọi điện báo tin cho cán bộ thôn là đủ, nhưng sau khi chứng kiến thái độ yếu kém của họ hôm qua, Tiểu Lý quyết định tự mình xử lý cho chắc. Dù sao mấy ngày nay trong đồn cũng không có chuyện gì quan trọng, rảnh rỗi thì giúp dân một chút cũng tốt.

Sự xuất hiện của Tiểu Lý lập tức thu hút sự chú ý của cả thôn. Ai cũng biết chắc chắn anh ta đến vì chuyện của nhà họ Tô và cô thân thích kia.

Không ít người thầm mong trong lòng:

"Hy vọng hôm nay anh cảnh sát đến báo tin rằng đã nhận nhầm người. Nếu không phải thân thích của nhà họ Tô, biết đâu lại là bà con xa của nhà mình thì sao?"

Cảnh sát Tiểu Lý đâu có hiểu được tâm tư của mấy người họ, chỉ nhìn ánh mắt háo hức của nhà họ Tô rồi nói với họ tin tức mà họ mong đợi nhất: "Ngày mai, nhà họ Tô mọi người nhớ chuẩn bị một chút, cô thân thích từ nước ngoài trở về sẽ về thôn thăm nhà."

"Còn vì sao lại là ngày mai? Vì bên kia dặn trước là để họ có thời gian chuẩn bị quà cáp chu đáo, không thể sơ sài mà mất mặt."

Nghe đến đây, cả nhà họ Tô cười tít mắt.

Cát Hồng Hoa cười ha hả:

"Tay không về cũng chẳng sao, tôi không tính toán mấy chuyện đó đâu. Tôi chẳng cần quà cáp gì cả, chỉ cần gặp được người là vui rồi!"

Cảnh sát Tiểu Lý gật đầu:

"Dù sao thì thời gian đã chốt là ngày mai rồi."

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh nhắc thêm:

"À, đến lúc đó, trong huyện còn có người bên ban tuyên truyền xuống chụp ảnh nữa, có khi còn được đăng báo đấy."

Ý là mọi người phải chuẩn bị cho tốt, đừng để đến lúc đó bị chê cười.

Nghe vậy, cả nhà họ Tô bỗng chốc hồi hộp hẳn.

Dù là người trầm ổn như Tô Tiến Sơn cũng không giữ nổi bình tĩnh:

"Còn lên cả báo cơ à?"

"Chứ còn gì nữa! Cụ Tô Phúc Sinh ngày xưa vì chiến loạn mà tha phương nơi đất khách, vậy mà đến giờ vẫn đau đáu nhớ về quê, còn nhớ đến bà con trong thôn. Tinh thần yêu nước thế này đương nhiên phải tuyên truyền rồi!"

Cả nhà họ Tô vừa sửng sốt vừa phấn khởi. Được lên báo cơ mà!

Sau khi báo tin xong, cảnh sát Tiểu Lý chuẩn bị rời đi. Tô Tiến Sơn và Cát Hồng Hoa nhiệt tình tiễn anh ra tận đường lớn, chỉ khi thấy anh lái xe đi rồi mới quay vào.

Lúc này, Lưu Tam Căn mới ung dung xuất hiện. Từ hôm qua, sau khi nghe cảnh sát Tiểu Lý báo tin chẳng mấy hay ho, ông ta đã chẳng muốn gặp cái gã “hăng hái quá mức” kia chút nào.

Thế nên hôm nay ông ta cố tình đến muộn. Đợi khi người ta đi hết rồi, ông ta mới ló mặt ra. Ai ngờ vừa tới nơi, đã thấy Tô Tiến Sơn và Cát Hồng Hoa cười tít mắt.

Thấy Lưu Tam Căn, Cát Hồng Hoa chẳng thèm chào hỏi, chỉ cố ý quay sang Tô Tiến Sơn mà nói:

"Ba tụi nhỏ… À không, từ nay tôi gọi ông là “lão Tô” nhé! Người trên thành phố đều gọi chồng như thế. Dù sao tôi cũng sắp được lên báo rồi, phải chú ý phong cách một chút chứ!"

Nghe thấy hai chữ “lên báo”, Lưu Tam Căn giật mình:

"Cái gì mà lên báo?"

Cát Hồng Hoa nhếch môi:

"Ờ thì cũng chẳng liên quan gì đến ông. Đâu phải nhà ông được lên báo đâu!"

Nói xong, bà ta kéo tay Tô Tiến Sơn đi luôn. Dọc đường, bà ta còn cố tình nói thật to:

"Ngày mai, thân thích bên nước ngoài sẽ về thăm nhà mình đấy!"

Bà ta làm vậy cũng có lý do cả. Sáng nay đi làm đồng, bà ta đã nghe vài kẻ nhiều chuyện xì xào: “Chưa chắc đã có thật đâu!” hay “Biết đâu họ không về ấy chứ!”

Giờ thì đã có tin chính xác, sao bà ta có thể bỏ qua cơ hội nở mày nở mặt như thế được?

Thấy bộ dạng hớn hở của Cát Hồng Hoa, Lưu Tam Căn tức đến nghiến răng. Trong bụng thầm nghĩ:

“Hừ! Cứ cười đi! Với cái danh tiếng của nhà mấy người, đợi đến khi thân thích bên kia nghe được, tôi không tin họ không chạy mất dép! Ai mà thèm quan tâm đến cái nhà đó chứ?”

Mà cũng không chỉ có ông ta khó chịu.

Trong lúc này, ở khách sạn, Tô Tầm đang ngồi ăn sáng thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu:

“Mức độ bị ghét +1...”

Hệ thống "Vạn Người Ghét" im lặng chấm ba chấm.

Nó thật sự không hiểu nổi! Rõ ràng ký chủ chẳng làm gì cả, sao vẫn cứ bị ghét bỏ thế này? Điều này cho khiến nó- một hệ thống chuyên thu thập cảm xúc tiêu cực, cũng phải bối rối.

Nhưng Tô Tầm không có thời gian bận tâm đến cảm xúc của hệ thống. Ăn sáng xong, cô bước ra khỏi nhà khách, chuẩn bị ra ngoài mua quà cho nhà họ Tô.

Tất nhiên, cô không thể tự mình đi được.

Lần này về nhận người thân, cô đâu phải về tay không. Đã có xe riêng đưa đón, tài xế cũng có sẵn, chỉ là vệ sĩ chưa đến kịp. Nhưng trợ lý thì đã sắp xếp đầy đủ rồi!

Đi ngang qua trước sảnh chính, Tô Tầm trông thấy Lý Ngọc Lập liền gọi:

"Chị Lý, em có chút việc muốn nhờ chị giúp, tiện thể lên lầu nói chuyện một chút nhé?"

Lý Ngọc Lập niềm nở đáp ngay:

"Ồ, được chứ!"

Dạo gần đây, cô có nghe nói Tô Tầm bỏ tiền thuê vệ sĩ, mà mức lương trả cũng không hề thấp.

Người bình thường dù có tiền cũng ít ai thuê vệ sĩ bên mình, loại người như vậy chắc chắn không chỉ đơn giản là giàu có.

Vậy nên cô đoán, tài sản của Tô Tầm còn nhiều hơn những gì cô tưởng.

Điều này càng khiến Lý Ngọc Lập tin chắc rằng, Tô Tầm có cách giúp cô ra nước ngoài, thậm chí có thể lo liệu cả công việc bên đó.

Thế nên hôm nay, cô quyết tâm phải giữ mối quan hệ tốt với Tô Tầm.

Vào đến phòng, Lý Ngọc Lập chủ động rót trà mời.

Tô Tầm mỉm cười:

"Chị Lý đừng khách sáo."

Lý Ngọc Lập đặt chén trà trước mặt cô, cười nói:

"Có gì đâu. Không biết cô Tô cần tôi giúp chuyện gì?"

Tô Tầm nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

"Tôi vừa nhận được tin về người thân, hai hôm nữa sẽ đi gặp họ. Nhưng chị cũng biết đấy, tôi không rành chuyện trong nước, chẳng hạn như mua quà gì thì hợp, hay nếu mời họ đi ăn, nên sắp xếp thế nào cho ổn. Hồi ở nước ngoài, tôi có trợ lý lo mấy việc này, nhưng lần này về nước, họ cũng không rành tình hình trong nước nên tôi không mang ai theo. Bây giờ thực sự khá bất tiện, nên tôi muốn nhờ chị tìm giúp một người đi cùng tôi lần này. Dĩ nhiên, tôi sẽ trả công, mỗi ngày mười đồng ngoại tệ."

Cô vừa dứt lời, Lý Ngọc Lập đã sững người.

Đây là kiểu gia đình gì chứ, ngay cả mấy chuyện nhỏ nhặt thế này cũng có người lo liệu riêng!

Hầu như ngay lập tức, cô đưa ra quyết định:

"Không cần tìm ai khác đâu, nếu cô Tô tin tưởng tôi, tôi có thể xin nghỉ mấy ngày để giúp cô. Dù sao tôi vẫn còn phép năm chưa dùng. Còn tiền công thì thôi, chúng ta là bạn bè, đâu cần phải tính toán chuyện này."

Tô Tầm vui mừng nói:

"Chị Lý tự mình giúp tôi sao? Vậy thì tốt quá! Chị làm việc rất giỏi, lần trước giúp tôi sắp xếp xe, tôi thấy rất ưng ý. Nhưng mà tiền công thì nhất định tôi phải trả. Hay là thế này, chị giúp tôi, tôi trả chị hai mươi đồng một ngày, coi như bù vào khoản lương bị trừ khi xin nghỉ phép."

"Cái này… thực sự không cần đâu." – Lý Ngọc Lập hơi lưỡng lự. Mức lương của cô cũng không cao đến mức này.

Tô Tầm nghiêm túc nói:

"Ông nội tôi dạy rằng, không nên lợi dụng bạn bè. Nếu chị từ chối, tức là còn khách sáo với tôi. Như vậy thì lần sau tôi cũng không dám làm phiền chị nữa."

Nghe vậy, Lý Ngọc Lập suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

'Được rồi, cô yên tâm, cứ giao chuyện này cho tôi, chắc chắn không thành vấn đề."

Hiện giờ, cô cũng không dư dả gì, lại càng không thể xem thường hai mươi đồng tiền công mỗi ngày.

Hai người nhanh chóng thống nhất. Tô Tầm không chần chừ, lập tức giao việc cho Lý Ngọc Lập, nhờ cô sắp xếp thêm một chiếc xe nữa, cứ cố gắng chi tiền để mọi thứ chu toàn nhất. Một chiếc xe chở đồ, một chiếc để chở người.

Lý Ngọc Lập dần quen với sự hào phóng của cô, chỉ mỉm cười gật đầu:

"Không thành vấn đề."

Nghe nói Tô Tầm muốn ra ngoài mua đồ ngay, cô liền đi báo với cấp trên để xin phép, sau đó cùng Tô Tầm ra ngoài. Dù sao đã nhận tiền làm việc, cô cũng phải có trách nhiệm.

Hai người vừa chuẩn bị đi thì nhân viên phục vụ dưới lầu nhấc điện thoại lên gọi:

"Tô tiểu thư, có một đồng chí nam đến tìm cô, nói là do cảnh sát Cao giới thiệu."

Tô Tầm nhíu mày:

"Vệ sĩ của tôi đến rồi. Vị cảnh sát này làm việc đúng là hiệu quả thật!.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play