Ta bị Ma Tôn phát hiện rồi.

Sương sương là do tâm trạng của y không tốt, muốn đi giày vò đồ đệ nên gọi Trạch Minh đến cung điện của y.

Trạch Minh vừa mới dùng vàng để xây nhà với ta, rất tốn sức lực nên đương nhiên là không muốn đi, càng đừng nói là bây giờ Ma Tôn đang tức muốn xì khói, ai mà không biết y muốn lấy hắn làm nơi trút giận.

Hắn từ chối không đi, Ma Tôn bèn tự mình tìm đến cửa.

Ma Tôn híp mắt nhìn ta, trong đôi con ngươi đen láy, sâu hun hút ấy loé lên chút kỳ lạ: 

- Đứa bé đáng chết này, lần trước ở trên núi bỗng nhiên không thấy bóng dáng đâu cả, ta còn tưởng bị dã thú ăn rồi, không ngờ thế mà ngươi tìm đến Ma Giới luôn rồi.

Trạch Minh biết ân oán giữa ta và Ma Tôn, mặc dù ánh mắt đó của Ma Tôn khiến hai chân hắn run rẩy nhưng hắn vẫn cố gắng ra mặt vì người bạn như ta.

- Sư phụ, người xin lỗi Tuế Tuế đi.

Ma Tôn: "?"

Trạch Minh lời lẽ chính nghĩa nói:

- Sư phụ không cảm thấy rất quá đáng hả? Ném một đứa bé như Tuế Tuế lại ở trong núi, nếu không phải mạng của nàng lớn đã bị dã thú ăn lâu rồi.

Ma tôn vừa xoay người đi không quá 30 giây: "..."

Sao y biết được vừa mới rời đi không đến 30 giây mà một đứa bé nói không còn là không còn nữa?

Vì tìm đứa bé, y lại đi lật núi một lần nữa, triệu tập hết tất cả dã thú ở trong núi rừng đến hỏi một lượt, hỏi không ra thì đánh tất cả một trận.

Vậy mà cũng không tìm được, y còn có cách nào nữa đâu?

Ta thấy biểu cảm của Ma Tôn giống như bị táo bón, dáng vẻ như muốn nói lại không muốn nói. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hồi lâu y mới chế giễu:

- Thứ ăn cháo đá bát, bản tôn thân là Ma Tôn, một đứa bé mà thôi, muốn ném thì ném.

Ta ngẩng đầu hỏi y:

- Thế con của thúc cũng bị ném thì sao>

Ma Tôn hừ lạnh một hơi:

- Không có ai có tư cách sinh con của bản tôn.

Người có tư cách bây giờ còn chưa tìm thấy.

- Nếu như sinh rồi thì sao?

Ma Tôn coi thường nói:

- Xem tâm trạng của bản tôn, bản tôn muốn ném thì ném.

Y chính là loại đàn ông không chịu phục tùng như vậy, ai cũng đừng hòng thao túng y.

Ta hiểu rồi, ta muốn nói cho mẹ ta, Ma Tôn nói nàng không có tư cách sinh ra con của y, còn nói muốn ném con của mình. Nếu như tương lai ta khiến tâm trạng của y tệ thì y còn ăn luôn cả con.

Có thể là do ở với Trạch Minh lâu, thế mà ta cũng biết nói nhăng nói cuội.

Trạch Minh hơi áy náy nhìn ta, nói không thể khiến Ma Tôn xin lỗi ta, bây giờ hắn còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể để mặc người ta đàn áp, chờ kiếp sau chắc chắn hắn sẽ để Ma Tôn dập đầu xin ta tha mạng.

Ta nhìn hắn nước mắt rưng rưng, dáng vẻ như ta mà không nhận lời xin lỗi của hắn thì hắn sẽ khóc nên ta bèn gật đầu đồng ý.

Chúng ta tiếp tục dùng vàng chơi xếp hình khối, không biết tại sao Ma Tôn không rời đi, ngồi bên cạnh nhìn chúng ta chơi.

Nhưng y là một kẻ rất đê tiện.

Chốc chốc lại muốn thò tay rút đi một thỏi vàng trong căn nhà mà ta xếp lên, lại hoặc là thêm mắm dặm muối đặt thêm một cái xà nhà vốn không hề có, trông ngôi nhà xấu chết đi được.

Ta bỏ thỏi vàng của y ra, ném lên người y mà y cũng không tức giận, nở một nụ cười đê tiện với ta.

Ta không so đo với y.

Người đàn ông mất vợ rồi bị điên.

- Lý nào lại như vậy, cái đám ngụy quân tử trên Thiên Đình lẽ nào lại như vậy?

Ở bên ngoài điện có người đến, mấy vị lão giả tóc bạc phơ, khí thế đùng đùng hung dữ xông vào điện.

Ma Tôn đặt thỏi vàng đang chơi xuống, đứng dậy, ngồi lên một cái ghế ở bên cạnh, tạo dáng xong, dáng vẻ y lại bắt đầu làm màu.

Y cố ý hạ giọng xuống, trầm giọng nói:

- Có việc gì?

Khi trưởng lão Ma Giới hành lễ cúi đầu nhìn thấy ta, ánh mắt hơi ngừng lại, nhưng vẫn có chuyện khác quan trọng hơn bèn bỏ qua ta trước.

- Tôn Thượng, Tiên Giới có người đến, Tiên Đế dẫn theo thiên binh mở đường, giống như muốn dấy lên đại chiến Tiên Ma.

Đại chiến Tiên Ma lần trước đã qua rất lâu rồi, không có lý nào bỗng nhiên lại đánh đến cửa.

Ma Tôn nghe vậy thì không hề hoảng loạn, y nói:

- Thiên Giới sẽ không vô cớ bội ước đánh đến, bọn họ có nói tại sao không?

Vừa nói đến đây mấy vị trưởng lão liền tức giận:

- Thiên Giới bọn chúng đúng là ăn không nói có, một đám ăn nói bậy bạ.

- Thế mà bọn chúng dám nói Tôn Thượng người trộm con của bọn chúng, bảo người trả đứa bé lại.

- Còn nói người là tên buôn người, cái đám ngụy quân tử trên Thiên Đình kia rõ ràng là tìm bừa một cái cớ để bôi nhọ chúng ta. Tôn thượng, sĩ khả sát bất khả nhục, người của Thiên Đình dám bôi nhọ người như vậy, chúng ta không đánh trả thì sau này há chẳng phải ai trong tam giới cũng có thể bắt nạt Ma Giới chúng ta sao?

- Chỉ cần người hạ lệnh, thiên binh vạn mã của chúng ta sẽ tập hợp.

Ma Tôn cười lạnh một tiếng, cực kỳ ra vẻ nói một câu tìm chết rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Từ trước tới nay y là một người có thù tất báo, người ta sỉ nhục đến cửa nhà bọn hắn rồi, không đánh không thôi.

Ta thấy y đi ra ngoài, quẳng thỏi vàng trong tay xuống, ôm chặt lấy chân y.

Ma Tôn đi mấy bước mới cảm thấy trên chân hình như không bình thường, vẩy vẩy chân nhưng không hất ta đi được.

- Buông tay, ta đi đánh nhau, một con ranh như nhóc góp vui làm cái gì?

Ta la lối nói: - Con chính là đứa bé mà bọn họ tìm.

Ma Tôn xách cổ áo của ta lên nhìn, nhìn kiểu gì thì ta cũng là một đứa trẻ bình thường không có tiên khí cũng chẳng có ma khí.

Đành vậy tôi, thể chất của ta đặc biệt là một đứa con lai.

Y ghét bỏ ném ta cho Trạch Minh:

- Trông chừng con nhóc, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng để con nhóc chạy lung tung khắp nơi.

Ta muốn đi, Trạch Minh vươn tay kéo ta lại:

- Ngươi đi đâu? Nhà của chúng ta sắp xếp xong rồi, khó khăn lắm đuổi được ông sư phụ đáng ghét của ta đi, bây giờ chúng ta có thể yên tâm chơi rồi.

- Đại chiến Tiên Ma rất nguy hiểm, trẻ con như chúng ta đừng góp vui.

Ta dùng hết sức mình đẩy ra:

- Ta có thể ngăn cản trận chiến này.

Trạch Minh bĩu môi:

- Tin một đứa trẻ bình thường như ngươi có thể ngăn cản chẳng thà tin ta là Ngọc Hoàng Đại Đế.

Ta: "..."

Ma Tôn đi đến rìa ranh giới, quả nhiên nhìn thấy đám ngụy quân tử của Thiên Đình, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào. ( truyện trên app T•Y•T )

Ta híp mắt nhìn:

- Chuyện này là sao? Muốn đánh nhau thì nói thẳng, việc gì phải đổ tội cho chúng ta?

Thần tiên bên cạnh Thiên Đế rục rịch manh động, nhưng dưới sự chỉ thị của Thiên Đế vẫn gắng gượng nhẫn nhịn, chỉ là ánh mắt hung ác nhìn vào đám người của Ma Giới.

Ma Tôn không hiểu ý của đám ngụy quân tử này, y không quan tâm bọn họ có đánh hay không, bây giờ y đã bị khơi gợi dục vọng chiến đấu, muốn lấy đám người này làm bao cát.

Không ngờ lại dám bôi nhọ y, thật sự coi y là kẻ dễ bắt nạt đúng không?

Không tìm được vợ đã phiền rồi, Ma Tôn buông lời hung ác:

- Nếu đã tìm đến cửa rồi thì quyết một trận sống mái đi, để các ngươi biết, không phải tội danh gì cũng có thể đổ lên đầu chúng ta đâu.

Y vừa mới buông lời hung ác, Ma tộc ở sau lưng đã phát ra tiếng gầm rú, chiến tranh sắp nổ ra.

Nhưng mà một giây sau, Ma Tôn bất ngờ bị một người xuất hiện nhanh như chớp ở trước mặt, vả y một bạt tai.

Tốc độ này nhanh đến mức y không kịp phản ứng.

Cái tát này không chỉ khiến Thiên Giới im lặng, Ma Tộc vừa mới gầm rú thị uy cũng im lặng theo.

Sững sờ nhìn Tôn thượng của bọn chúng bị người ta tát.

Người động tay với Ma Tôn lần trước như thế nào rồi? Sợ là ngay cả tro cốt cũng tan biến rồi.

Có thể thấy Ma Tôn cũng sửng sốt một giây, sau khi phản ứng lại thì phẫn nộ điên cuồng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người trước mắt, cơn tức trên người biến mất trong giây lát.

Vô thức gọi:

- Nương tử.

Ma tộc đang chờ Ma Tôn phát tiết:

- Hể?

Chúc Kỳ Uẩn bắt lấy cổ áo Ma Tôn, gầm lên:

- Tên đàn ông đê tiện, trả con gái lại cho ta, có cái gì thì tìm ta đây này!

Ma Tôn hoàn toàn không nghe lọt lời của nàng, trong đầu trong mắt chỉ toàn là "tìm được vợ rồi".

Người của Ma Tộc nghe thấy lời hung ác của Chúc Kỳ Uẩn thì cơn tức lại lần nữa bùng lên, kêu gào Ma Tôn cho nàng một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Ma Tôn quay lại:

- Im lặng, bản tôn tự có quyết định của mình.

Quay đầu lại lại bị Chúc Kỳ Uẩn cho một bạt tai, hai bên má đối xứng.

Lần này Ma Tôn tức giận thật rồi.

Y không cần mặt mũi chắc?

Trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy bị tát hai lần, còn bị nắm lấy cổ áo gào lên, sau này y còn lập uy trước mặt chúng ma kiểu gì?

- Ngươi đừng tưởng có ba đoạn nhân duyên với ta ở trần gian là có thể vô lễ trước mặt ta.

Người của Ma Tộc sôi nổi, tốt quá rồi, Ma Tôn tức giận rồi, bọn chúng được cứu rồi.

- Ta là Ma Tôn đấy, nàng đánh ta lẽ nào tay nàng không đau chắc? Lần sau không được tự mình đánh ta, lần sau dùng vũ khí.

Người của Ma Tộc tiu nghỉu, bỏ mẹ rồi, Ma Tôn ấm ức tức giận, bọn chúng hết cứu rồi.

Có lẽ chính Ma Tôn cũng thấy mất mặt nên bắt đầu chất vấn Chúc Kỳ Uẩn để tìm lại một chút tôn nghiêm của mình:

- Đừng tưởng bây giờ nàng xuất hiện trước mặt ta là có thể xí xoá hết tất cả những chuyện trước đây, tại sao lúc đầu nàng lại vứt bỏ ta? Tại sao yêu cùng lúc ba người? Nàng có mình ta chưa đủ hay sao?

Thậm chí sau khi thân phận dung hợp lại, y mới từ trong trí nhớ biết được từng câu yêu thương mà cô gái trước mặt này nói với y, còn nói cho cả hai người kia nữa, chỉ đổi mỗi tên, còn lại ngay cả dấu chấm câu cũng không thay luôn.

Người của Ma Tộc nghe mà tê dại.

Có thể là Ma Tôn tưởng rằng những lời này đang cứu vớt tôn nghiêm của bản thân, nhưng người của Ma Tộc cảm thấy mặt của mình đang bị giẫm dưới đất.

Không nhìn thấy mấy người Thiên Giới ở trên trời đều đang cười đến mức đánh xuống đất hả?

Thì ra ngày nào Ma Tôn cũng phát điên trong cung điện là bởi vì không những bị bỏ rơi còn bị cắm sừng hả?

Người anh em à, ngươi cứng rắn chút coi, ngươi bị cắm sừng mà?

Người của Ma Tộc đi theo ra ngoài tưởng được đánh nhau rồi, cúi đầu đăng bài ẩn danh trên "Bóc phốt confession".

Ma Tôn không thể một mình một tộc chắc?

Chúc Kỳ Uẩn không chột dạ chút nào, hỏi ngược lại:

- Không phải ta tìm đều là ngươi sao, ngươi tức giận cái gì?

Ma Tôn vừa nghe vậy thấy rất hợp lý, cơn tức tan biến trong nháy mắt.

Vợ của y chân đạp ba thuyền đều là y, từ một góc độ nào đó mà nói, lẽ nào cái này không được coi là "riu lớp" ư?

Chúc Kỳ Uẩn nói:

- Nhanh lên, trả con gái cho ta.

Ma Tôn: "?"

Con ngươi y trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy:

- Con gái?

- Nàng... Nàng kết hôn sinh con rồi?

Thế y ở dưới trần gian hưởng thụ cuộc sống cô độc đến già thì được coi là cái gì? Sau khi trở về bản thể y bất kể ngày đêm mà tìm kiếm bằng phương pháp trải dài được tính là cái gì? Những ngày tháng bị người ta bóc phốt trên "bóc phốt confession" do uống rượu say phát điên thì làm sao...?

Người phụ nữ này, người phụ nữ không có trái tim này, nàng hoàn toàn không yêu y.

Ma Tôn hắc hóa rồi.

Y muốn làm cha kế của đứa trẻ này.

Kết hôn rồi còn có thể hoà ly, vợ có thể vứt bỏ y ba lần, còn không thể vứt bỏ tên đã kết hôn bây giờ sao?

Ma Tôn rất tự tin, với tư chất của y hoàn toàn phù hợp làm cha kế.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play