Mẹ vỗ bàn nói:

- Bây giờ mẹ sẽ đi tìm người nghe ngóng tình hình, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt việc chống lại cha con bất cứ lúc nào.

Mẹ tìm người đến Ma Giới để nghe ngóng tình hình của Ma Tôn.

Nghe ngóng được Ma Tôn nổi giận ở trong điện của y, nói phải tìm bằng được mẹ ta để bằm thây vạn đoạn, còn nói phải bám lấy mẹ ta như quỷ.

Mẹ ta nghe mà mồ hôi nhễ nhại.

Ngày hôm sau đã thu dọn tay nải đưa ta xuống trần gian.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trần gian đã bị Ma Tôn tìm kiếm bằng phương pháp trải dài, ít nhất trong vòng trăm năm nơi này sẽ là nơi an toàn.

Tiền đề là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn chính là, khi ta nằm ngủ trên cây đã có người chặt cây.

Lần trước ngủ trên đống cỏ có người lật núi, chuyện hi hữu như vậy mà ta đều gặp phải.

Lần này ngủ trên cây, vừa hay có người chặt cây, chuyện trùng hợp như vậy vừa hay cũng để ta gặp trúng.

Ban đầu còn không thấy có gì, nhưng cảm thấy nơi đang nằm rung rung, giống như bị cái gì đâm vào.

Ta mở mắt nhìn xuống dưới, thấy một đứa bé trai buộc tóc đuôi ngựa, đang tức giận đá mạnh vào cái cây ta đang nằm.

- Ngươi bị phụ nữ lừa liên quan gì đến ta? Đồ đàn ông sĩ diện chết tiệt, lịch kiếp thất bại là trút giận lên người ta, đáng đời bị phụ nữ lừa tiền, lừa người, lừa sạch sành sanh.

Ta vừa định mở miệng bảo hắn đừng đạp nữa thì thấy y lấy từ trong túi ra một cái rìu rồi bắt đầu chặt cây.

Lần đầu tiên thấy có người chặt cây để xả giận, còn dùng cách nguyên thủy như vậy.

Nhưng rõ ràng cây rìu trong tay hắn không phải là cây rìu bình thường, một rìu của hắn bổ xuống, cái cây này bị chặt đứt ngang.

- Aaaaaaaaa

Ta rơi từ trên cây xuống, ngã trúng lên người hắn.

Hắn hôn mê luôn.

Đây là quả báo do y làm phiền giấc ngủ của ta, ta tìm chuẩn phương hướng để ngã trúng vào người y, như vậy thì ta mới không bị thương, hắn có thể gặp phải báo ứng. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Ta sợ hắn bị ném ở đây sẽ bị dã thú ăn sạch mất nên kéo hắn về nhà.

Sức lực của ta chỉ có thể kéo hắn về nhà mà thôi.

Sau khi đến nhà, vết thương trên người hắn càng nhiều hơn.

Khi hắn tỉnh lại thì khóc nói cảm thấy cả người đều rã rời, trên người trên cánh tay đều rát rát đau đau, hơn nữa cả người đều ướt sườn sượt.

Mẹ ta còn chưa về, ta không biết trị thương cho người khác.

Nhưng biết cơ thể bị thương phải dùng nước sạch rửa vết thương, vết thương trên người hắn hơi nhiều chỉ có thể dội cả người.

Chắc thằng bé này cũng không phải là người phàm, một nén hương trước còn nói cả người muốn rã rời, đau đến bật khóc, một nén hương sau đã khoẻ như vâm.

Nhưng hắn hơi kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta.

Ta tên là Trạch Minh, ngươi tên là gì? Cha ngươi là ai? Trông ngươi có mấy phần giống sư phụ ta, suýt nữa thì ta tưởng ngươi là con riêng của sư phụ ta.

Ta không nói cho hắn biết ta là ai mà hỏi ngược hắn:

- Sư phụ ngươi là ai?

Trạch Minh kiêu ngạo đáp:

- Ma Tôn Giang Mặc Bạch.

Không khác gì so với ta nghĩ, sư phụ lật núi, đồ đệ chặt cây, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Ta nói:

- Ma Tôn là kẻ thù của ta.

Trạch Minh:

- Tốt quá, Ma Tôn cũng là kẻ thù của ta.

Hắn lòng đầy căm phẫn nói với ta:

- Ngươi không biết y độc ác như nào đâu, ban đầu ta nghe nói y có nhiều sự tích khí phách nên mới xin cha mẹ ta đưa ta đến làm đồ đệ cho Ma Tôn.

- Còn chưa đến một năm, ta từ fan chuyển thành anti fan. Y nói muốn rèn luyện ta, lấy danh nghĩa của ta đi trêu chọc một đống tai hoạ, sau đó ném cục diện rối rắm cho ta xử lý, ta bị người ta đòi đánh đòi giết mấy trăm năm.

Cách làm thật là đê tiện.

Hơi giống với mẹ ta, mẹ ta sẽ dùng danh nghĩa của ta để xin bảo khí, đan dược của các tiền bối, thậm chí còn dùng cái cớ là ta muốn ăn vặt để lấy lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân để nướng gà.

Bởi vì dùng cách này để nướng gà là ngon nhất.

Sau đó, nửa đêm sau khi ta ngủ rồi, vừa xem diễn kịch của trần gian vừa ăn gà nướng, uống nước đào Trấn Bàn ép lạnh.

Mẹ ta nói bây giờ ta đang tuổi phát triển, không thể ăn những thứ đó, mẹ ta ăn hộ ta, chờ sau này ta lớn rồi ăn sau cũng được.

Trạch Minh ngồi xếp bằng, ba la bô lô kể chuyện thị phi của Ma Tôn với ta, chỉ thiếu nước cởi luôn quần lót của hắn ta rồi kể cho ta nghe.

- Này, ngươi biết tin gì chưa, lúc sư phụ ta đi lịch kiếp dưới trần gian bị người ta chơi đùa tình cảm đó, bây giờ ngày nào cũng về nổi giận. Ngay cả cha ta cũng nói y cứ như oán phu ấy, chẳng trách cô vợ ở dưới trần gian lại không cần y nữa.

- Uống say mèm còn ôm bình rượu khóc lóc kêu ta sai rồi, sau khi tỉnh rượu thì không thừa nhận bản thân đã nói vậy, nói bản thân hoàn toàn không thích cô gái dưới trần gian, cả người từ trên xuống dưới đốt thành tro thì vẫn còn già mồm.

Trạch Minh nói đến mức khô cả miệng, hắn uống ngụm nước, tò mò hỏi ta:

- Tại sao ngươi lại kết thù với sư phụ ta? Ngươi mới bao lớn, lẽ nào sư phụ ta trộm bỉm của ngươi rồi mặc vào hả?

Ta: "..."

Bỗng nhiên ta hiểu ra tại sao Ma Tôn lại đối xử với hắn như vậy.

Ta giải thích đơn giản:

- Y lật núi làm phiền giấc ngủ của ta.

Trạch Minh không tin hỏi ta:

- Ngươi nói sư phụ ta vì không để ngươi ngủ trưa còn lật núi cố ý làm ngươi lăn xuống sườn núi, cuối cùng còn không để ngươi đoàn tụ với mẹ, khiến một đứa trẻ ba tuổi như ngươi phải tự ra khỏi rừng già núi sâu?

Ủa ta có nói nhiều vậy hả?

Tiền căn hậu quả đâu ra dị? Bổ ngữ ở đâu ra nhiều dị? Những lời còn lại là từ đâu chui ra dị?

Đột nhiên ta lại hiểu ra vì sao Ma Tôn không muốn thấy hắn.

Trạch Minh vỗ bàn cái rầm, khuôn mặt tức giận:

- Thật là quá đáng, ta còn tưởng mặc dù y đê tiện, nhưng ít nhất làm việc cũng âm u lỗi lạc*, không ngờ ngay cả việc bắt nạt một đứa bé mà y cũng làm được.

*Raw là vậy chứ người chuyển ngữ không ghi nhầm đâu :v ( app truyện TᎽT )

Ta gật đầu, từ góc độ nào đó mà nói, y và mẹ ta có thể thành một đôi cũng không phải không có lí do.

Mẹ ta cũng thích bắt nạt ta.

Khi ta còn chưa biết nói chuyện đã có ký ức với tất cả mọi thứ, ta nhớ mẹ ta ỷ ta không biết nói chuyện, mở miệng ra là nói bậy nói bạ.

Ta tuổi còn nhỏ mà bị đổ thừa nhiều đến mức sắp đè ta thành con rùa đen rồi.

Đúng là ta là bé cưng ở trên Thiên Đình, nhưng so với với mẹ ta thì vẫn còn xanh và non lắm.

Vẻ mặt Trạch Minh nghiêm túc nói:

- Chuyện này ta nhất định phải cho ngươi một lời giải thích, như này đi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ ta để tính sổ, nếu như y không để ý đến ngươi, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi ba trăm năm, coi như ta là trả nợ thay cho sư phụ ta.

Ta chớp chớp mắt:

- Wao, sư phụ ngươi đối xử với ngươi như vậy mà ngươi còn đối tốt với y vậy à?

Trạch Minh kiên định vỗ vỗ ngực, ưỡn ngực ngẩng cao đầu:

- Một ngày làm đồ đệ cả đời là cha, con nợ cha trả là điều nên làm.

Ta: - Hả?

Trạch Minh nói:

- Không muốn đồ đệ của sư phụ không phải là đồ đệ ngoan, ta đã sớm muốn mưu quyền soán vị lâu rồi, ngươi cứ chờ mà xem, kiếp sau chắc chắn ta sẽ đạp y dưới chân, kiếp này ta nghĩ trong mơ là đủ rồi.

Đúng là những lời hèn nhát khiến người ta phấn khởi.

Trạch Minh muốn kéo ta đến Ma Giới để tìm Ma Tôn tính sổ.

Ta vốn không muốn đi, dù sao mẹ ta cũng nói rồi, bảo ta an phận thủ thường chờ ở trần gian một khoảng thời gian.

Chờ mẹ ta tìm được người trùm bao tải đánh Ma Tôn một trận, nhét một viên thuốc Alzheimer của Thái Thượng Lão Quân, đến lúc đó ngay cả tên y là gì cũng không nhớ, đừng nói là nhớ được những chuyện đã xảy ra dưới trần gian.

Kết quả cha của Trạch Minh tìm đến bảo hắn đừng có giận dỗi là bỏ nhà ra đi.

Trạch Minh nói hắn đã bán mình cho ta để làm trâu làm ngựa ba trăm năm để trả nợ, còn nói đây là món nợ của Ma tôn, hắn thân là đồ đệ phải trả nợ thay là chuyện rất bình thường.

Cha Trạch Minh nghi ngờ hỏi:

- Bình thường không phải con với Tôn Thượng hay đổ lỗi cho nhau hả? Sao bây giờ lại không kiên nhẫn mà gánh tội rồi?

Trạch Minh già mồm nói bản thân vì trả nợ mà thôi, không có ý gì khác, không phải muốn làm bạn với ta.

Cha của Trạch Minh rất mất kiên nhẫn, trực tiếp bắt ta và Trạch Minh về Ma Giới làm tù binh.

Nói muốn trả nợ thì về Ma Giới trả cũng giống nhau.

Ta nghĩ bụng thôi bỏ mẹ rồi, mẹ ta ngửi thấy ma khí, chắc chắn sẽ nghĩ là Ma Tôn đến bắt cóc ta, mẹ ta đơn thương độc mã chắc chắn sẽ không tặng mạng cho Ma Giới.

Mẹ ta sẽ về gọi người

Ta nghĩ tới sẽ không phải bởi vì ta mà dẫn đến đại chiến Tiên Ma chứ?

Dù sao Thiên Đình cũng kế hoạch hoá gia đình mấy trăm năm rồi, chỉ có mỗi bé cưng là ta đây được sinh ra.

Trạch Minh thì vui mừng không thôi, nói muốn kéo ta đến phòng ngủ của hắn để xem những thứ hắn sưu tầm được.

Còn nói nhất định sẽ hầu hạ ta thật tốt, để ta sống ở Ma Giới còn tốt hơn cả trên trần gian.

Còn nói để ta không cần lo lắng cho cha mẹ ta, chờ cha mẹ ta chết rồi hắn sẽ đón hồn phách của cha mẹ ta đến đây sống.

Hy vọng của hắn có lẽ sẽ đổ vỡ, cha mẹ ta sẽ không chết, hơn nữa mẹ ta sẽ gọi người đến giết.

Ma Giới không khác nhiều lắm so với mẹ ta miêu tả, tối tăm, âm u, ẩm ướt, quanh năm không thấy mặt trời, không thích hợp cho trẻ con sống.

Ở lâu sẽ mắc bệnh trầm cảm.

Nhưng nơi Trạch Minh ở cực kỳ tốt, đồ tốt chất thành núi, với lại có cực kỳ nhiều vàng bạc đá quý, làm cho cung điện của hắn trông cực kỳ xa hoa hào nhoáng.

Ta vừa mới bước vào tí nữa thì bị chói mù mắt.

Trạch Minh kiêu ngạo khoe động giấu bảo vật của hắn cho ta xem, những vàng bạc kia bình thường hắn đều lấy ra để xếp hình khối.

Ta cảm thấy hắn cực kỳ giống với cự long, đều thích sưu tầm những thứ xinh đẹp rồi giấu ở trong hang động của mình.

Trạch Minh nói với ta, bây giờ tam giới đều kế hoạch hoá gia đình, Ma Giới đã kế hoạch hoá gia đình mấy trăm năm rồi, chỉ có mỗi y được sinh ra, cho nên tất cả những đồ tốt đều ưu tiên cho hắn.

Lý do chính là bởi vì hắn là đứa trẻ duy nhất được sinh ra trong vòng trăm năm qua, cho nên mỗi lần hắn chọc Ma Tôn đều sẽ có một đống trưởng lão của Ma Giới đến cầu tình cho hắn.

Dần dà hắn trở thành người duy nhất dám đối đầu với Ma Tôn ở cả Ma Giới.

Đương nhiên đây đều là do hắn nói thôi.

Ta càng nghiêng về thật ra là hắn chỉ giỏi mõm mà thôi.

Ma Tôn bị những trưởng lão kia làm phiền không thôi, không thể trách phạt, chỉ có thể đi gây sự khắp nơi rồi để Trạch Minh gánh tội.

Người ngoài sẽ không quan tâm đến đó là đứa trẻ độc nhất ở Ma Giới, đã chọc phải thì phải bị đánh.

Ta hỏi:

- Cung điện của Ma Tôn ở đâu?

Trạch Minh cảnh giác hỏi:

- Ngươi muốn đi tìm sư phụ ta để báo thù hả? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi, cách đây không lâu sư phụ ta uống say đã khắc dòng chữ "Giang Mặc Bạch ta yêu Cân Cân, Ni Ni, Uyển Uyển cả đời" lên Ma Sơn bắt mắt nhất ở Ma Giới, két quả bị ma đi ngang qua dùng Lưu Ảnh Thạch quay lại rồi đăng lên " Bóc phốt confession".

"Bóc phốt confession" hình như là một diễn đàn bóc phốt ẩn danh của Ma Giới, bởi vì ngay cả Ma Tôn cũng không có quyền biết người đăng bài là ai, cho nên người ở Ma Giới đều yên tâm to gan mà bóc phốt.

Thi thoảng cũng có lẫn vào mấy người của tộc khác.

Hình như trên Thiên Đình bọn ta cũng có, gọi là "Tỏ tình confession".

Chỉ có cái tên hay mà thôi, thật ra trên đó toàn là bóc phốt và mắng chửi.

Người ta đều nói làm thần tiên không có phiền não gì cả, chỉ cần nhìn "tỏ tình confession cũng có thể cảm nhận được, phiền não của thần tiên cũng khá nhiều.

Ngày nào mẹ ta cũng hóng drama, bóc phốt trên đó vui đến mức cười toe toét.

Nhưng ta thấy người khác nhìn thấy đều là ẩn danh, mẹ ta đều có thể nhìn thấy tên thật.

Trạch Minh đưa cho ta bóc phốt trên "Bóc phốt confession".

[Confession ơi đăng hộ một bài về Ma Tôn, sau khi say rượu phát điên đã khắc tên lên địa điểm tham quan nổi tiếng ở Ma Giới, để người, yêu, tiên của giới khác đến du lịch sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào? Vị trí địa lý của Ma Giới vốn đã không có ưu thế rồi, còn thêm danh tiếng không tốt, kinh tế du lịch sẽ không phát đạt, Ma Tôn làm như vậy danh tiếng của chúng ta sẽ càng tệ hơn. Ẩn danh.]

Trong không trung có đủ các loại hình bình luận trả lời hiện ra bay ngang qua:

[Quả nhiên đàn ông không có kẻ nào là thứ tốt, khắc yêu cả đời đều khắc hẳn ba người, muốn chết à?]

[Nè he, trong giới xem mắt Ma Tộc vốn đã không được ưa thích gì rồi, Ma Tôn còn làm như vậy, Tam Giới đều sẽ nghĩ Ma tộc chúng ta lăng nhăng, ta còn cưới vợ kiểu gì nữa? Ta cạo đầu xuất gia luôn cho lành.]

[Ma tộc sinh ra vốn đã ở đáy xã hội, Ma Tôn làm như vậy chả phải sẽ chui vào hang luôn à?]

[Chịu rồi, ngọn núi này còn là ngọn núi cao nhất, chữ này khắc lên thì ít nhất ngàn năm sẽ không biến mất. Ma Tôn một mình một tộc được không? 😅]

[Chân đạp ba thuyền còn yêu đương? Phi, đồ đàn ông đểu cáng đáng chết.]

[Người phụ tấm chân tình sẽ phải nuốt một vạn cây châm, Ma Tôn cũng không ngoại trừ.]

Nhìn những lời mắng chửi Ma Tôn bay ngang qua, trong lòng ta hơi chột dạ Chẳng trách tâm trạng lại tệ như vậy, ba cái thuyền của mình bị một người đạp, kết quả bị mắng là đồ trai tồi chân đạp ba thuyền.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play