Mẹ ta là tiên nhị đại trên Thiên Đình.
Cha mẹ của mẹ ta đều là chiến thần, cậu là Thiên Đế.
Mặc dù tu vi bình thường nhưng kỹ thuật đầu thai lại tốt, vừa mới chào đời cái cũng có cả.
Lại thêm trông rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, quả thực là sự tồn tại đi ngang trên Thiên Đình, trưởng bối nào gặp cũng yêu quý.
Được coi là cục cưng được cả Thiên Đình nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Ngàn năm trước, mẹ ta phải hạ phàm lịch kiếp.
Lần lịch kiếp này của mẹ ta là tình kiếp.
Bởi vì các thúc, dì trên Thiên Đình nói ở dưới trần gian đều là trai đểu, trải qua tình kiếp cực kỳ nguy hiểm, khó tránh khỏi sẽ chìm đắm quên lối về, sẽ phát điên mất.
Mẹ ta nghe xong thì nhớ kỹ trong lòng.
Lúc xuống trần gian sợ yêu đương với một người sẽ thất bại thế là yêu một lúc ba người.
Mẹ ta nghĩ cho dù hai mối tình kia có thất bại cũng chẳng sao, còn một mối tình vẫn tồn tại là được rồi.
Kết quả khi tình kiếp thành công rồi, ba người đàn ông gặp nhau.
Không hỏi thì không biết, vừa hỏi đã giật mình hoảng hốt.
Hay lắm, vợ mình bái đường thành thân với ba người đàn ông.
Nói với ba người đàn ông đời này ta chỉ yêu mình chàng.
Còn hứa với ba người đàn ông kiếp sau vẫn muốn ở bên nhau.
Mẹ ta lật thuyền trong mương.
Nhân lúc trời nhá nhem tối mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ trốn, quỳ xin thổ địa công giúp mẹ ta quay về Thiên Đình thuận lợi.
Tất nhiên là tình kiếp của mẹ ta cũng thất bại rồi.
Nhưng mà cái này cũng chả là cái gì hết.
Dù sao mẹ ta cũng là tiên nhị đại, ăn bám cũng có thể ăn bám đến thiên hoang địa lão.
Nhưng ai biết sau một lần ăn chơi nhảy múa ở trên Thiên Đình lại bỗng một ngày mẹ ta có thai. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đúng vậy.
Mẹ ta trải qua một lần tình kiếp, không thành công thì thôi đi, sợ bị ba người đàn ông trừng phạt rồi lén lút trốn về Thiên Đình cũng thôi đi, còn mang thai nữa.
Mang thai con của người phàm.
Hơn nữa chính mẹ ta cũng không biết mang thai con của người chồng nào cả.
Ông bà ngoại chiến thần của ta đều đau đầu, muốn bảo mẹ ta đừng giữ lại đứa trẻ này nữa, dù sao cũng là con của người phàm, sinh ra sợ sẽ không chịu nổi tiên khí của Thiên Đình.
Nhưng khi đó ta cũng đã khá lớn rồi, nghe nói tứ chi đã mọc ra rồi.
Mẹ ta cảm thấy chẳng sao hết nhưng các vị tiền bối không có con ở Thiên Đình lại không nhẫn tâm.
Bảo mẹ ta cứ sinh ra rồi bọn họ sẽ nuôi.
Bọn họ thèm trẻ con đã mấy ngàn năm rồi.
Còn hứa với mẹ ta rất nhiều cái tốt, mẹ ta vui vẻ đồng ý.
Sau đó ta cứ vậy mà xinh xắn chào đời.
Khi mẹ ta mang thai, vẫn luôn không nghĩ tới sẽ xuống trần tìm ba người chồng của mẹ ta, dù sao cũng là người phàm, mẹ ta trở về Thiên Đình lâu như vậy rồi, nói không chừng đã chết hết cả rồi.
Kết quả khi ta sinh ra, trong cơ thể chảy một nửa là tiên khí, nửa còn lại là ma khí.
Hai dòng lực lượng này tương xung, khiến ta đau đến mức gào khóc mấy ngày liền.
Nếu là với người phàm sẽ không sinh ra con lai nửa tiên nửa ma được nhưng nếu là yêu ma thì sẽ có.
Lúc này mẹ ta mới nhận ra, trong ba người chồng có một kẻ có thể đến từ Ma Giới.
Các chú, các dì trên Thiên Đình tìm rất nhiều pháp bảo cho ta mới có thể áp chế ma khí trong cơ thể ta, để có thể thoải mái mà sống trên Thiên Đình.
Bọn họ yêu ai yêu cả đường đi lối về, cực kỳ yêu thương ta.
Ta kế thừa mẹ ta, trở thành cục cưng đời thứ hai của Thiên Đình.
Mẹ ta thường hôn gương mặt ta nói hai mẹ con chúng ta đều biết đầu thai, một người đầu thai thành tiên nhị đại, một người đầu thai thành cục cưng đời thứ hai.
Mẹ ta sẽ tranh thủ đi Ma Giới nghe ngóng tình hình, xem những năm này có ai đến trần gian lịch kiếp không.
Dù sao trước đây khi mẹ ta sống ở dưới trần gian chưa từng cảm nhận được một tia ma khí trên người ba người chồng, thế thì chỉ có thể là đi lịch kiếp giống như mẹ ta.
Quan trọng nhất là, mẹ ta cảm thấy ba người cha của ta biểu hiện không hề giống người của Ma Giới. Trên người ba người đều cực kỳ nghiêm nghị, chính nghĩa, nói là người của Tiên Giới còn nghe được.
Cho nên mẹ ta nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc là ai trong ba người kia là người của Ma Giới.
Cho đến một hôm, Ma Tôn trong truyền thuyết của Ma Giới đã xuất quan rồi, chuyện đầu tiên làm chính là đến trần gian tìm người.
Quả thực là tìm kiếm theo phương pháp trải dài, hận không thể lật tung đất lên để tìm.
Tại sao ta lại biết rõ như vậy? Bởi vì ta ở ngay bên cạnh.
Y lật ngọn núi mà ta đang ngủ trưa lên, xem bên dưới có người hay không, không có ai mới bỏ lại.
Bởi vì núi quá lớn, khi bỏ xuống đã tạo ra một lớp bụi cực dày, ta bị sặc mà ho sù sụ, bò ra từ trong bụi cỏ, sau đó bởi vì núi không ngừng nhấp nhô mà lăn từ trên núi xuống.
Vừa hay rơi đúng lên đỉnh đầu Ma Tôn.
Mông của ta ngồi phịch xuống bên cạnh, đau đến mức khóc thút thít.
Ta học ở học phủ trên Thiên Đình thấy buồn ngủ, muốn tìm một nơi không có người quen nhìn thấy để ngủ một giấc ngon lành.
Kết quả đụng phải một tên điên đi lật núi.
Ma Tôn bị ta rơi xuống giơ tay gãi đầu, nhấc ta từ trên đất lên, cay nghiệt nói:
- Con nhỏ xấu xí từ đâu chui, có biết nện phải người ta rồi không?
Khi đó ta bị bụi che đi dung mạo, còn lăn lông từ trên núi xuống đất, làm sao mà xinh đẹp cho được.
Với lại, y không lật núi thì ta có thể lăn từ trên núi xuống nện trúng y chắc?
Ta bôi nước mắt lên cánh tay y đang xách quần áo ta, giận dữ nói y mới là đồ xấu xí.
Ma Tôn trực tiếp che mặt ta lại không để ta nói chuyện, một bàn tay của y cũng to ngang mặt ta, che kín mặt ta lại.
Y hung ác nói với ta:
- Vợ của bản tôn chạy mất rồi, đứa nhỏ đáng chết nhà người tốt nhất đừng chọc ta bây giờ, ta mà cọc lên cái sẽ ăn trẻ con đấy.
Nói rồi y liền dùng một loại pháp thuật với ta, biến ta trở thành đứa trẻ thơm tho, sạch sẽ.
Y đi về phía trước muốn lật đất tìm người.
Ta cất bước ngắn cũn đi lên quấn lấy y:
- Thúc ơi, có thể đưa ta về trên núi không? Mẹ ta sẽ đến đó đón ta, ta đi rồi mẹ ta sẽ không tìm thấy ta.
Ma Tôn dùng một tay lật đất, cúi đầu liếc mắt nhìn ta, ánh mắt cực kỳ coi thường.
Khi đó ta vẫn chưa cao, chân của y rất dài, rất dài, ta còn không cao bằng chân y.
Y bước một bước, ta phải chạy nhanh mới đuổi kịp y.
Với lại y cao như ông mặt trời ấy, ta phải ngẩng cao đầu đến mức khó chịu mới có thể nhìn thấy y.
Ma Tôn lạnh lùng nói với ta:
- Tự leo về đi.
Sau đó thả đất lại, xoay người muốn đi lật nơi khác.
Ta chỉ có thể lại lần nữa cố hết sức chạy theo y.
Núi rất cao, t hoàn toàn không thể trèo lên được, hơn nữa ta là con sâu lười giống mẹ ta, ta còn chưa học được bay.
- Thúc ơi, con không treo lên được. Thúc có thể lật núi, chắc chắn có thể đưa con về trên núi, thúc giúp con đi mà...
Thật ra không nên là y giúp ta, cái này là điều y nên làm.
Bởi vì y lật ta xuống mà.
Nhưng giờ phút này ta đang cầu xin y, ta chỉ có thể nói như vậy.
Ma Tôn vẫn cực kỳ chăm chỉ làm việc của mình mà không quan tâm đến ta.
Thế là ta chỉ đành tức giận hỏi y đang làm gì, đang tìm đồ gì, ta có thể giúp y không.
Có lẽ là Ma Tôn bị ta ồn ào đến phiền, bắt đầu đáp trả ta, nói là đang tìm người.
Ta cực kỳ ngạc nhiên nói:
- Thúc ơi, người gì mà lại ở dưới đất, người chết hả?
Ma Tôn: "..."
Có lẽ y đang tự an ủi chính mình, trẻ con không biết gì cả, kiềm chế mới không đánh ta.
Y trêu đùa ta trơn tru như vậy ta khích bác lại y một câu cũng là điều nên làm.
Ai bảo y bắt nạt trẻ con chứ.
Cuối cùng Ma Tôn không lật đất lên nữa mà xoay đi muốn đi nơi khác tìm người.
Ta nói với y không thể tìm người như vậy.
Y không để tâm đến ta, đáp bừa mấy câu.
Ta nói:
- Thúc ơi, tìm người hỏi họ tên, tuổi tác, vẻ ngoài, đặc điểm của người ta, thúc có thể nói cho con biết thúc muốn tìm ai không? Biết đâu con lại quen biết không chừng.
Ta thường chạy loạn khắp nơi trên Thiên Đình, có khi còn đi dạo dưới trần gian, mẹ iu của ta chính là tìm ta như vậy.
Chắc là Ma Tôn tìm cũng mệt nên ngồi dưới gốc cây, nhìn vào tinh thần hơi cô đơn.
Y từ từ mở miệng:
- Năm nàng ấy mất tích, chắc là khoảng 17 - 18 tuổi.
- Lần đầu tiên gặp nhau, nàng ấy đứng dưới một gốc cây rồi mỉm cười với ta, khoé miệng là má lúm đồng tiền. Ta không biết đi đường nào, trực tiếp đâm thẳng xuyên thủng tường mà đi, may mà nàng ấy không chê dáng vẻ ngu xuẩn ấy của ta.
Ta ngồi xuống bên cạnh y, yên tĩnh nghe y miêu tả dáng vẻ của người ấy.
Sao cứ cảm thấy giống giống mẹ ta vậy nhỉ?
Ta lại hỏi:
- Dì ấy tên là gì vậy?
Lần này Ma Tôn sửng sốt rất lâu, trên khuôn mặt vốn là nụ cười hạnh phúc, dịu dàng thì giờ đã biến mất sạch sẽ, khuôn mặt âm u giống như con mương hôi thối.
Y lạnh lùng trả lời:
- Tên là Cân Cân, Ni Ni, Uyển Uyển.
?
Sao một người lại có ba cái tên được?
Hơn nữa càng khó hiểu hơn, vừa nghe đã biết là tên giả.
Sao lại có người tin đây là tên thật được nhỉ?
Ta lén lút liếc mắt nhìn Ma Tôn, cứ tưởng rằng y sẽ phiền muộn vì bản thân đã tin những lời dối trá của dì kia. ( truyện trên app t.y.t )
Không ngờ y hối hận đập đầu nhưng lời thốt ra lại là:
- Chắc là bởi vì sáng hôm đó lúc ta nấu cháo cho nàng ấy ăn bớt mất hai miếng thịt nạc.
- Cũng có thể là lúc ăn ta uống thêm một ngụm nước dùng.
- Cũng có khả năng là ta tức giận quá nên không để ý nàng ấy đã ăn cơm ở nhà người khác rồi mà vẫn muốn đút đồ ăn cho nàng ấy.
?
Ông chú này bị tâm thần phân liệt hả?
Có lẽ là do Ma Tôn đã kìm nén quá lâu, không có ai để trò chuyện cùng.
Cũng có thể là nghĩ ta vẫn còn nhỏ, dù sao cũng chẳng hiểu gì nên dứt khoát trút hết bầu tâm sự với ta.
Từ trong lời của y, ta chắp vá câu chuyện hoàn chỉnh.
Năm đó Ma Tôn xuống trần gian lịch kiếp.
Y nghĩ một kiếp thì đơn giản quá nên đã tăng độ khó cho mình, phân thân thành ba rồi đi lịch kiếp.
Muốn dùng một lần đột phá ba kiếp, để giúp tu vi của bản thân tăng mạnh, cố gắng lúc xuất quan sẽ trở thành nhân vật huyền thoại đẳng cấp thế giới.
Kết quả ba cái phân thân bị cùng một cô gái chân đạp ba thuyền.
Ngày phát hiện ra, cô gái kia nhân lúc ba người đang đánh nhau mà dùng tốc độ bàn thờ thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn.
Y ở dưới trần gian tìm cả đời cũng không tìm thấy, ba phân thân đều cô độc đến già.
Trước khi lâm chung vẫn còn nghĩ mình không nên ép buộc vợ như vậy, đáng lẽ nên đứng dưới góc độ của đối phương để suy nghĩ vấn đề nhiều hơn.
Sau khi chết phân thân tập hợp lại thành một.
Ma Tôn tức điên lên được.
T lịch kiếp cứ như uống nước, cách vài năm sẽ xuống trần gian lịch kiếp để nhảy cóc.
Không ngờ lần này nhảy cùng lúc ba ải, thế mà lại không qua ải nào, còn bị cùng một người thường phá hoại.
Điều này quả thực vô cùng nhục nhã.
Y muốn bắt cô gái ấy ra để bằm thây vạn đoạn.
Chết rồi cũng phải tìm thấy thi thể, rắc tro cốt.
Nhưng y thường bị ảnh hưởng bởi tình cảm trong khoảng thời gian lịch kiếp, ví dụ như vừa nãy.
Y tự bảo bản thân không thể nào yêu cô gái đó, đó là thân phận người phàm ở dưới trần gian, bị áp chế cho nên mới sinh ra phàm tâm.
Đó không phải y chắc?
Cái đấy không liên quan gì đến y hết.
Cho dù là bây giờ, người con gái ấy có xuất hiện trước mặt y lần nữa, y sẽ không thèm liếc mắt nhìn nàng ấy lấy một cái.
Người đàn ông trong đầu toàn kế hoạch to lớn, sự nghiệp vĩ đại như y, sẽ bị vây khốn bởi một đoạn tình cảm nhỏ xíu xìu xiu chắc?
Không thể nào!
"..."