*Nội dung chương có chứa NHIỀU hình ảnh và chú thích. Nếu gây khó chịu xin đừng đọc nhé.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của cha Lâm Viễn Thu hơi hối hận, sao lại nóng đầu hấp tấpnhư vậy.
Chuyện lén trộm mấy trái hồng này cứ thế mà bị phơi bày, mặt mũi hắn biết để ở đâu a. 
Quan trọng nhất à hắn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, làm sao giải thích được nguồn gốc của mấy cái này. Trái hồng chín thì còn nói là thấy rớt nên nhặt về, còn mấy hồng khô thì không có sơ chế thì sao mà ra được. Chẳng lẽ nói là nó từ trên cây rớt cái bẹp xuống nên thành hình dạng cái bánh đó.
Tế bào não của Lâm Viễn Thu xoay chuyển, hắn phải nhanh nghĩ ra biện pháp đối phó mới được.
Ôi, Lâm Tam Trụ a Lâm Tam Trụ, cha thật đúng là đào hố cho con rồi, con của cha muốn hiếu kính cho cha ăn đồ ngon mà cha lại đi bán mất đứa con này.
Quả nhiên, không bao lâu sau Lâm Tam Trụ chân trần lại vô cùng hưng phấn chạy về, nhanh chóng mang giày vào rồi bế phốc bé Lâm Viễn Thu đang sững sờ lên, nóng lòng đi về hướng nhà chính. 
Lâm Viễn Thu còn ôm một tia ảo tưởng, “Cha, hồng của con đâu?”
“Đều cho ông bà con hết rồi a!” Lâm Tam Trụ hiển nhiên đáp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play