Tối hôm đó, Văn Tiêu không còn nhìn thấy Hoắc Triển Ngôn nữa. Hình ảnh cuối cùng cậu thấy là bóng lưng hắn bước đi thật nhanh.
Cứ như thể dù không quay đầu lại, Hoắc Triển Ngôn vẫn biết Văn Tiêu đang dõi theo mình, vô thức bước càng lúc càng nhanh, rồi bất ngờ chạy vụt đi, biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cậu vốn nghĩ Hoắc Triển Ngôn sẽ vẫn như trước vô tư, vô tâm hoặc sẽ bày ra vẻ mặt bất cần, bắt ép cậu nhận lấy món quà như mọi khi, hay đột nhiên nổi giận. Chỉ duy nhất không nghĩ đến chuyện Hoắc Triển Ngôn sẽ im lặng bỏ đi như vậy.
Một Hoắc Triển Ngôn như thế khiến cậu thấy xa lạ hơn bất kỳ lúc nào.
"Cậu chủ nhỏ không phải đi liên hoan à, sao về nhanh vậy?" Trương Dần đến đón cậu, vừa đóng cửa xe là cách ly được cái lạnh thấu xương bên ngoài.
Văn Tiêu không trả lời, mà hỏi lại: “Chú Trương, chú thấy... Hoắc Triển Ngôn là người thế nào?”
Trương Dần lái xe nhưng vẫn không lơ là, chỉ thuận miệng đùa: “Hai cậu cãi nhau à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT