"Nghe nói hôm nay thi xong cháu đã bỏ đi, cháu chạy đi đâu hả?" Cụ ông ngồi trên ghế gỗ lê hoa, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt đầy khắt khe.
Từ lúc bước vào phòng, Vệ Nam Tinh vẫn không nói một lời, ông cụ Vệ chẳng lấy làm ngạc nhiên, hừ lạnh: “Ông đoán tám chín phần là cháu lại tìm đến thằng nhóc nhà họ Văn rồi!”
Quản gia bên cạnh đã pha sẵn một ấm trà, nhưng ông cụ chỉ bảo để chén trà bên tay, không có ý định uống.
"Thằng bé Văn Tiêu đó đúng là đứa tốt, nhưng… cháu phải biết rõ cả hai đứa đều là con trai, thế là thế nào hả?!" Ông cụ nổi giận, râu mép rung lên, cũng chẳng bảo Vệ Nam Tinh ngồi xuống, chỉ dùng cây gậy bên tay gõ mạnh xuống sàn, giọng lạnh băng: “Có tâm tư thì sao không đem mà dùng vào đường chính chính đạo?!”
Vệ Nam Tinh vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, mặc kệ ông cụ Vệ nói gì cũng không lay chuyển, vẻ lạnh lùng, bất động như núi này khiến cơn giận của ông cụ bốc lên như lửa bén rơm.
“Cháu phải biết, vị trí người thừa kế đâu phải không có cháu là không được! Năm nay, Chiêu Trạch còn định công bố cháu làm người kế vị trong đại hội cuối năm đấy. Đừng tưởng chuyện này đã chắc chắn, muốn làm gì thì làm! Dù cháu có chính thức thành người kế nhiệm, chỉ cần ông nói một câu, cũng lập tức gạt cháu xuống khỏi cái ghế đó!”
Vệ Nam Tinh vẫn không nói gì, như một khúc gỗ đứng im, dường như việc có được hay không được vị trí thừa kế chẳng chút liên quan gì đến cậu ấy, làm ông cụ Vệ thấy như đấm vào bông, sức lực dồn nén chẳng có chỗ phát tiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT