Nhưng khi Tông Nguyên thực sự kéo cậu về phía nước lạnh, Phó Tân lại vô thức lộ ra một tia biểu cảm đau đớn.
Tông Nguyên khẽ cười: “Yếu ớt.” Nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên mu bàn tay của Phó Tân.
Phó Tân hơi run lên, nửa vì căng thẳng, nửa vì phấn khích, giọng nói mang theo chút nũng nịu: “Thổi thổi cho tớ được không?”
Tông Nguyên hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nâng tay cậu lên, hơi cúi đầu, môi mỏng chuẩn xác chạm vào vết đỏ kia. “Thơm một cái, có khi còn hiệu quả hơn thổi cả chục lần.”
Vết đỏ trên mu bàn tay đã dần nhạt đi, nhưng Phó Tân lại cảm thấy nhiệt độ nơi đó bỗng nhiên tăng cao, bỏng rát đến mức không chịu nổi. Ngón tay cậu vô thức co lại, để lại một vết hằn nhẹ trong lòng bàn tay của Tông Nguyên.
Tông Nguyên bắt lấy ngón tay cậu, nhẹ giọng ra lệnh: “Đừng nhúc nhích.”
Phó Tân cố gắng giữ yên, nhưng đầu ngón tay vẫn hơi run rẩy. Tông Nguyên cho rằng cậu bị đau, nhưng chỉ có Phó Tân mới biết—cậu không hề thấy đau chút nào. Ngược lại, cậu cảm thấy tim mình như bị đánh cắp, cả người lâng lâng như đang say.
Nếu không phải đang đứng trước mặt Tông Nguyên, chỉ e rằng cậu đã tự ôm lấy bàn tay mình, chìm đắm trong dư vị ngọt ngào này mất rồi.
“Tông Nguyên,” Phó Tân cố gắng che giấu khát vọng của mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ nghiêng đầu, giọng nói mềm mại mang theo chút mong chờ. “Có thể… thơm thêm một chút nữa không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play