0046 ừ một tiếng, đột nhiên kêu lên.
Tông Nguyên nghe thấy mà da đầu tê rần, cảm giác có gì đó không ổn. "Sao vậy?"
0046 run lên bần bật. "Còn sót lại một tập tin, ta quên mở ra!"
"Tập tin gì?"
0046 lục lọi dữ liệu. "Chính là bối cảnh ban đầu của thế giới này! Không phải nói chỉ có một tập tin thôi sao? Cái tập tin nhỏ này từ đâu ra vậy?"
Tông Nguyên trầm mặc vài giây, sau đó nghiêm túc hỏi: "0046, thành thật nói cho ta, ngươi có phải trí tuệ nhân tạo không?"
0046 không thèm để ý, cẩn thận mở tập tin mà nó vừa bỏ sót. Chỉ liếc qua nội dung, nó đã choáng váng.
"Tông... Tông Nguyên," giọng nó lắp bắp, "Chỉ có... hai câu."
Chỉ hai câu?
Tông Nguyên thờ ơ đáp: "Ừ."
"Phó Tân trước kỳ thi đại học đã nhảy lầu tự sát. Ba ngày sau, học sinh từng liên quan đến cậu ta lần lượt tử vong. Ngày thứ tư, Hà Tú Tú tử vong. Ngày thứ năm, Trương Chi Lương tử vong. Ngày thứ sáu..." 0046 nuốt nước bọt, "Phó Đông Cường tử vong."
"Phó Tân sau khi chết đã báo thù, còn thành lập quân đoàn. Có nghi vấn rằng tính cách của cậu ta lúc sinh thời không hoàn toàn khớp với dữ liệu. Nhiệm vụ giả nên thận trọng."
Mấy người đó đều từng làm tổn thương Phó Tân. Ví dụ như Hà Tú Tú, người từng xúi giục bạn học hất nước bẩn vào mặt cậu. Khi chết đi, cô ta trông đầy sợ hãi, nhưng vẫn không quên lôi kéo người khác phạm tội giống như mình.
Dưới ánh đèn đường, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
0046 gần như sắp bốc khói. "Tông Nguyên... có khi nào Phó Tân thực sự đang báo thù không? Nghe đáng sợ quá, đại ca ơi!"
Tông Nguyên đào đào lỗ tai. "Nói lại lần nữa?"
Sau đó chắc chắn nói: "... Không có khả năng."
"Nếu Phó Tân chết rồi báo thù cũng vì quán oan ức đi. Còn chết như thế nào mà còn báo thù được nữa chứ?"
0046 ngừng run. "... Cũng đúng."
Tông Nguyên thản nhiên đút tay vào túi quần, đi qua con hẻm vắng. Đối với sự thay đổi tính cácch này, cậu khịt mũi coi thường:
“Nếu cậu ấy thật sự tâm cơ như vậy, thì cần gì phải nhảy lầu?”
"Tóm tắt kiểu gì mà vô trách nhiệm vậy?"
0046 theo sát cậu, quên cả sợ hãi, chỉ thấy chuyện này càng lúc càng thú vị. "Có lẽ ta sắp hiểu được Phó Tân rồi!"
Tông Nguyên cười khẩy. "Tiểu huynh đệ, ngươi còn kém xa lắm."
Phó Tân có tâm cơ ư? Cậu ta mà có tâm cơ thì mắt mình mù rồi.
Hôm sau.
Vừa bước ra khỏi cửa, Phó Tân đã thấy Tông Nguyên đợi sẵn trên chiếc xe máy.
Hắn mặc áo đen, quần jean ôm sát. Một chân chống xuống đất, chân còn lại thả lỏng, nhàn nhã lắc lư. Ánh nắng sớm phản chiếu lên mắt kính râm của hắn, khiến cả người như hòa vào phong cảnh đường phố.
Học sinh đi ngang qua không khỏi ngoái nhìn, có kẻ còn muốn tiến lại gần.
Phó Tân đứng yên vài giây, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Cậu bước đến gần, Tông Nguyên cong môi cười: "Buổi sáng tốt lành, Phó Tân."
"Buổi sáng tốt lành."
Trên đầu Phó Tân có một sợi tóc vểnh lên, Tông Nguyên tiện tay vuốt xuống. Nhưng sợi tóc cứng đầu kia vẫn bật ngược lên như cũ.
Hắn bật cười thành tiếng.
Phó Tân nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, vẻ mặt có chút ngốc nghếch, vô tình lại lộ ra nét đáng yêu.
Tông Nguyên nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ yên sau: "Lên xe đi."
Phó Tân ngoan ngoãn ngồi lên ghế sau, không cần Tông Nguyên nhắc nhở, tự giác ôm lấy eo hắn, tựa sát vào người hắn.
Tông Nguyên lười biếng nói: "Cầm lấy." Hắn đưa cho Phó Tân một chiếc mũ bảo hiểm.
Phó Tân cẩn thận đội vào, sau đó giơ tay chỉnh lại sợi tóc cứng đầu trên đầu mình. Cậu cong cong khóe mắt, trông có vẻ rất vui.
Hắn thích như vậy.
Không uổng công sáng nay quỳ suốt một lúc lâu để học theo đám nhóc con nhà hàng xóm cách vách.
Tông Nguyên không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ lái xe phóng thẳng đến trường học. Đến cổng, dưới ánh mắt tò mò của bảo vệ và đám học sinh xung quanh, hắn bình tĩnh chạy xe vào trong.
Dọc đường đi, không ít người quen biết họ tròn mắt kinh ngạc.
"Đậu má! Tông Nguyên biết lái xe máy?"
"Trọng điểm không phải hắn lấy đâu ra xe máy à?"
"Không! Trọng điểm là hắn và Phó Tân đang ngồi cùng một xe kìa!"
Phó Tân khẽ cong khóe môi.
Tông Nguyên liếc qua, nhếch mày hỏi: "Sao? Hôm nay tâm trạng tốt lắm hả?"
Phó Tân gật đầu, ngay cả sợi tóc vểnh lên cũng rung rinh theo động tác của cậu.
Tông Nguyên bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu một phen. "Đi nào, còn sớm, anh dẫn chú đi ăn sáng."
Phó Tân hơi nghiêng đầu: "Sao hôm nay không nhắc chuyện tớ không uống trà sữa?"
Tông Nguyên nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, rồi thản nhiên đáp: "Chuyện xảy ra từ sáng hôm qua, mà bây giờ là sáng hôm nay, không uống thì cứ không uống thôi, có gì phải nhắc?"
Hắn đút tay vào túi quần, tỏ vẻ không để tâm: "Nếu tớ cứ nhắc hoài, chẳng khác nào đang ép chú phải nói lại từ đầu. Không uống thì không uống, có gì ghê gớm đâu?"
Vừa dứt lời, Phó Tân lại đột ngột khựng bước.
Một cảm giác mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc cậu, khiến cả hai tay đều trở nên hơi run rẩy. Não bộ đang rối loạn, còn da đầu như đang nóng lên.
"... Suy nghĩ... Vì tớ?"
Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Muốn ăn gì?"
Phó Tân vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, gương mặt đỏ bừng từ tai đến cổ, cả người toát ra cảm giác bối rối mà e thẹn.
Cậu thấp giọng nói: "Tùy cậu."
Như một con thú nhỏ bị thuần phục.
Ba ngày sau khi Phó Đông Cường lang thang ngoài phố, cuối cùng hắn cũng nhận được một tin tức quan trọng.
Trước đây, hắn từng làm công việc văn phòng, nhưng sau bảy tám năm sống buông thả, chẳng còn nhớ nổi mình đã từng làm những gì. Rượu chè và những ngày tháng phóng túng đã bào mòn cơ thể hắn, đến mức ngay cả khi có một công việc ngay trước mắt, hắn cũng chẳng còn đủ sức mà làm.
Chỉ cần vận động chưa đầy nửa tiếng, hắn đã thở dốc đến mức không chịu nổi.
Lúc này, hắn mới thấm thía hai chữ "phế vật" mà người kia từng nói.
Hắn cũng bắt đầu hiểu được vì sao Phó Tân có thể trưởng thành như vậy, dù bị hắn đánh đập bao nhiêu năm vẫn có thể kiên cường sống sót.
Và thông tin này... đến với hắn một cách hoàn toàn tình cờ.
Trên con đường hắn thường xuyên đi qua, có một tấm áp phích dán trên bức tường cũ kỹ.
"Trường Trung học X X tuyển kế toán, vị trí ổn định, đãi ngộ hấp dẫn."
Phó Đông Cường nhìn dòng chữ kia, đầu óc chậm chạp vận hành. Một suy nghĩ lóe lên—
Trường cấp ba của con trai hắn... cũng chính là ngôi trường này.
Mà trước đây, khi còn trẻ, hắn cũng từng làm kế toán.
Phó Đông Cường hít sâu vài hơi, im lặng đưa tay run run, nhẹ nhàng xé tờ giấy thông báo vẫn còn sạch sẽ kia xuống.
Thời gian phỏng vấn chính là vào chiều nay. Dưới ánh nắng chói chang, ông vội vã quay về nhà, dự định chỉnh trang lại bản thân một chút. Từng bước chân trên đường đi đều mang theo hy vọng.
Lúc ăn trưa, ngoài Phó Tân, bên cạnh Tông Nguyên còn có Dương Phàm và hai người khác.
Dương Phàm nhìn Phó Tân một lúc, rồi thở dài:
"Cắt cái kiểu tóc thôi mà tác dụng lớn vậy sao? Đến tận bây giờ, tớ vẫn chưa quen nổi đây này."
Phó Tân: "..."
Không thèm để ý đến hắn, nhưng mấy ngày nay, Dương Phàm đã hình thành thói quen thích trêu chọc cậu. Một vài người trong nhóm cũng quan sát Phó Tân, nhận ra rằng cậu chỉ có vẻ hoạt bát hơn khi ở bên cạnh Tông Nguyên. Còn ngày thường, dù ít nói, nhưng ít ra vẫn khá dễ gần.
Ít nhất, khi họ nói chuyện với cậu cũng không có cảm giác nguy hiểm hay khó chịu. Dần dà tiếp xúc, họ phát hiện trước đây đã hiểu sai về Phó Tân. Cậu vốn không hề có tình cảm đặc biệt với Trương Chi Lương, mà chỉ đơn giản là ngưỡng mộ thành tích học tập của hắn. Nhưng vì một số người cố tình xuyên tạc mà sự ngưỡng mộ đó bị bóp méo thành "cảm tình đặc biệt".
Cũng chính vì lý do đó, mọi người bắt đầu có cái nhìn khác về Phó Tân, ít bài xích cậu hơn trước.
Lúc ăn cơm, cả nhóm tìm được một chỗ ngồi, Tông Nguyên cố ý để lại chỗ trống bên cạnh mình cho Phó Tân. Những người khác cũng ngầm hiểu, không ai tranh giành vị trí đó.
Thế nhưng, khi bưng khay thức ăn quay lại, Phó Tân lại không ngồi xuống vị trí đó mà chọn chỗ gần Đông Tử.
Một nữ sinh từ đâu đi tới, mang theo mùi hương dịu nhẹ.
Cô gái ấy có khuôn mặt thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, chính là người hôm trước vào lớp tìm Tông Nguyên nhưng bị từ chối.
Dương Phàm và những người khác không nhìn cô, mà đều quay sang xem phản ứng của Phó Tân.
Nhưng Phó Tân chẳng có biểu hiện gì khác lạ, nét mặt vẫn bình thản như thường.
Cô gái kia nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút nũng nịu:
"Tông Nguyên, tớ suy nghĩ kỹ rồi. Dù lần trước cậu từ chối tớ, tớ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu."
Tông Nguyên ghét nhất kiểu bị dây dưa như thế này, hắn lạnh giọng nói thẳng:
"Ai cho cô ngồi ở đây?"
Nữ sinh bất mãn: "Tại sao tớ lại không thể ngồi?"
Cô nhìn chằm chằm Tông Nguyên, ánh mắt sáng rực. Ở tuổi thanh xuân, sự bồng bột kết hợp với nét trưởng thành vừa chớm nở trên người hắn quả thực có sức hút chết người.
Cô mím môi, giọng nói mang theo chút ngang ngược:
"Tông Nguyên, tớ trông cũng không đến nỗi nào mà, đúng không?"
Ngay sau đó—
"A!"
Một chén canh nóng hổi từ trên đầu cô đổ thẳng xuống!
Tuy nước canh chỉ hơi ấm, không gây bỏng, nhưng cái cảm giác nhão nhoét và mặn chát lan trên da khiến cô gái giật mình hét lên.
Phó Tân bước nhanh đến, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo sang một bên, giọng điệu lạnh nhạt:
"Bạn học, xin lỗi nhé, trượt tay rồi."
Dù trên mặt mang theo nụ cười xin lỗi, nhưng ánh mắt của Phó Tân lại lạnh lùng như băng, vô tình đến mức gần như trong suốt, phản chiếu tựa hai viên pha lê.
Nữ sinh vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng một cơn ớn lạnh bỗng tràn từ sống lưng lên đến tận đỉnh đầu, khiến cô theo phản xạ rụt tay lại. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, cô gần như bật dậy theo quán tính, hoảng loạn chạy ra khỏi nhà ăn trong tư thế vô cùng thảm hại.
Phó Tân chậm rãi thu tay về, nhẹ nhàng che lấy mu bàn tay đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống. Biểu cảm trên khuôn mặt không rõ ràng lắm, nhưng lại vô tình toát lên một sự đáng thương khiến người ta không thể không mềm lòng.
Tông Nguyên cau mày, vài bước tiến lại gần, cúi xuống nhìn cậu: "Không sao chứ?"
Bất kể là quan tâm theo bản năng hay vô thức, điều rõ ràng nhất chính là hắn hoàn toàn không hề lo lắng cho cô gái vừa bị hắt canh, mà ánh mắt chỉ dừng lại trên tay Phó Tân—nơi bị bắn chút nước canh nóng.
Trong lòng những người khác đều ngầm hiểu. Canh này vốn không đủ nóng để gây bỏng, Tông Nguyên chắc chắn cũng biết điều đó.
Phó Tân đưa tay vào túi áo, bình thản đáp: "Không sao."
Tông Nguyên nắm lấy cổ tay cậu kéo ra, nhưng Phó Tân theo phản xạ muốn rụt lại.
Mu bàn tay trắng trẻo của cậu lúc này đã hằn lên một vệt đỏ, còn có vài vết lằn mờ do móng tay để lại, đủ để thấy lúc nãy nữ sinh kia đã dùng bao nhiêu sức.
Tông Nguyên cau mày sâu hơn: "Còn dám nói là không đau?"
Sắc mặt Phó Tân hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Thật sự không đau."
Tông Nguyên cúi xuống, đưa tay cậu lên gần miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi. Hơi ấm phả lên làn da đỏ ửng của Phó Tân. Trong nháy mắt, ánh mắt cậu khựng lại, tựa như bị một tia sáng chói chiếu vào, nhưng rất nhanh lại cụp xuống, né tránh tầm nhìn của Tông Nguyên.
Dương Phàm và mấy người khác lúc này mới bước tới quan tâm: "Không sao chứ? Nữ sinh kia có vẻ khá mạnh tay đấy."
Tông Nguyên không thèm để tâm, rút ví ra, tiện tay lấy vài tờ tiền mặt đưa cho Dương Phàm: "Cậu giúp tớ đi xem cô ta có bị gì không. Nếu có thì đưa đi bệnh viện, đừng để lằng nhằng đến tớ. Tớ không muốn bị cô ta dây dưa nữa. Tiền không đủ thì nói tớ."
Dương Phàm nhận lấy tiền, tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Phó Tân im lặng nhìn xấp tiền trên tay Dương Phàm, ánh mắt thoáng chút suy tư.
Tông Nguyên kéo cổ áo cậu, cười nhạt: "Sau đó thì tớ dẫn cậu đi, tưới chút nước lạnh."
Thực ra, tay Phó Tân cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao cũng chỉ là một cú bóp mạnh của một nữ sinh. So với những lần bị đánh đến mức bầm dập trước đây, chuyện này chẳng khác nào muối bỏ biển.