Bên kia, Tô Bác Văn xoa xoa lỗ tai đang ù vì tiếp nhận quá nhiều thông tin, sau đó cẩn thận cầm lấy kính hiển vi, tập trung nghiên cứu khay nuôi cấy trước mặt.
Phòng thí nghiệm vốn đầy ắp các thiết bị nghiên cứu giờ đây trở nên trống trải hơn bao giờ hết, xung quanh chỉ còn lác đác một vài dụng cụ như thuốc thử, ống đong, cốc chịu nhiệt, đèn cồn, những ống nghiệm vỡ vụn rơi rớt khắp nơi, trông vô cùng hỗn loạn.
Bên ngoài phòng thí nghiệm vẫn còn rất nhiều phòng tương tự, bên trong những nhà nghiên cứu mặc blouse trắng bận rộn qua lại, sắc mặt nôn nóng chỉ huy gì đó.
Bỗng nhiên, một ông lão tóc hoa râm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ông ta đưa mắt nhìn khắp phòng thí nghiệm trống rỗng, lại nhìn sang Tô Bác Văn đang nghiêm túc ghi chép số liệu, trong lòng thở dài nặng nề. Sau đó, ông ta vỗ nhẹ vai hắn, trầm giọng nói: “Tiểu Trình, đừng quá đau lòng.”
“Mạt thế bùng nổ, tang thi đột kích, không phải lỗi của cậu.”
“Chúng ta chỉ coi như đổi một nơi nghiên cứu, chính phủ đảm bảo sẽ hộ tống chúng ta an toàn.”
Vẫn đang chìm đắm trong cuộc trò chuyện giữa Tô Thanh Ninh và Tô Thư Vân - Tô Bác Văn: "….."
Dù vừa mới biết mình đã xuyên vào mạt thế, nhưng Tô Bác Văn vẫn giữ vững phong thái trầm ổn của một người từng trải qua sóng to gió lớn. Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy cặp kính gọng vàng, bình thản đáp: “Tôi hiểu rồi, Tiến sĩ Tô.”
Sau đó, hắn cúi xuống nhìn khay nuôi cấy trước mặt, gãi đúng chỗ ngứa bày ra biểu tình tiếc hận.
Đợi đến khi bóng dáng của vị tiến sĩ khuất dần, hắn mới lén thở phào nhẹ nhõm, rồi mở miệng nói: “Tiểu đệ, có vẻ như anh cũng đã xuyên vào cùng thế giới với cậu, có lẽ cậu có thể đến Nguyên Tử Cơ tìm anh.”
“Vừa rồi có một đoàn đặc vụ ập vào đây, nói sẽ đưa bọn anh đến một viện nghiên cứu ngầm.”
Nghe đến đây, trong mắt Tô Thanh Ninh lóe lên tia hy vọng, nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của đối phương liền làm cậu mất đi hy vọng.
“Đúng rồi, anh tên là Trình Trọng, hình như là một nhà nghiên cứu rất lợi hại.”
Tô Bác Văn lời ít ý nhiều lộ ra tin tức của chính mình.
Nghe được hai chữ Trình Trọng, Tô Thanh Ninh lập tức lộ ra biểu cảm trời muốn diệt Tô gia ta, khóc không ra nước mắt nói: “Đại ca, vậy em càng không dám đến tìm anh.”
“Anh còn nguy hiểm hơn cả tiểu đệ! Trong nguyên tác, anh chính là kẻ đã phát minh ra virus mạt thế, là đầu sỏ gây họa! Ở đoạn giữa tiểu thuyết còn lưu lại một nét bút rực rỡ."
"Hơn nữa còn điên rồ tiến hành thí nghiệm kết hợp gen giữa con người, tang thi và động thực vật biến dị, cuối cùng bị nam chính Long Ngạo Thiên - Sở Từ Yến một đao xử lý!”
Tô Bác Văn: “...” Hắn cúi đầu nhìn đôi tay tái nhợt của mình, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra ta lại là một nhân vật nguy hiểm như vậy sao?
Cùng lúc đó, Tô Đan Tiệp cuối cùng cũng bò ra từ đống đổ nát phía xa. Cô nhìn mấy con tang thi đang đứng xung quanh, không kiên nhẫn đẩy chúng ra, nói: “Nhị đệ, hình như chị cũng đã xuyên vào mạt thế, hay là em đến tìm chị đi?”
“Chị tuy là tang thi, nhưng đã thức tỉnh dị năng song hệ băng hỏa, bảo vệ em chỉ là chuyện nhỏ.”
Tô Thanh Ninh nghĩ tới nghĩ lui, đi tìm đại tỷ tập hợp trước cũng là lựa chọn không tệ.
Trong thời đại tang thi hoành hành này, ở bên cạnh đại tỷ có khi còn an toàn hơn một chút.
Dù sao cậu hiện tại cũng chỉ là một kẻ đang mang thai yếu đuối, cần một môi trường an toàn để dưỡng thai.
Cậu mím môi, cẩn thận hỏi: “Kia… đại tỷ, chị có đặc điểm đặc thù nào không?”
“Trên hai bàn tay có một vết sẹo hình chữ thập, nếu em đến Tây Ninh thị, nhất định sẽ tìm được chị.”
—— Vết sẹo chữ thập, dị năng song hệ băng hỏa, trú tại Tây Ninh thị.
Khoan đã, đây chẳng phải là đặc điểm của Tang Thi Vương, kẻ thù số một của loài người trong nguyên tác sao?
Tô Thanh Ninh nghẹn ngào một tiếng, lộ ra biểu tình câm nín: “...!!! Đại tỷ, hình như chị chính là Tang Thi Vương, tử địch của nhân loại, cuối cùng chết dưới đòn Lôi Đình Vạn Quân của Sở Từ Yến.”
Đầu óc cậu lập tức rối tung lên, nếu để nhân loại biết cậu đi theo Tang Thi Vương, trình độ nguy hiểm giống như đi theo địch phản quốc! Đến lúc đó, cậu không chết dưới tay tang thi, mà là bị nhân loại xử tử!
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mà ôm đầu gào lên, có phải nhà bọn họ đã đắc tội với ông trời hay không?!
Đại ca là kẻ nghiên cứu phát minh ra virus tận thế, đại tỷ là Tang Thi Vương, tử địch của nhân loại, tiểu đệ là thành chủ ngu xuẩn, tàn bạo, vô nhân tính - cùng với cậu, kẻ mang thai nhãi con của Long Ngạo Thiên!
Đây chẳng khác nào con đường chết chờ sẵn của nhà họ Tô!
Sau khi hiểu rõ kết cục thảm khốc của từng người, cả ba anh em Tô đại ca, Tô đại tỷ, Tô tiểu đệ đều đồng loạt rơi vào trầm mặc.
“CMN! Tại sao cả nhà chúng ta đều bị nam chính Sở Từ Yến giết chết? Nhị ca, chúng ta có thể ra tay trước được không?” Tô Thư Vân cắn môi, ra chủ ý nói.
Tô Thanh Ninh sâu kính lắc đầu: “Không được, Sở Từ Yến sở hữu ngọc bội không gian, thức tỉnh dị năng Lôi hệ cực mạnh.” Cậu ngừng lại một chút rồi nói: “Quan trọng hơn là, hắn còn có hào quang nhân vật chính, em chắc chắn có thể giết được hắn sao?”
Tô Thư Vân nháy mắt cứng họng, sau đó tò mò hỏi: “Nhị ca, vậy rốt cuộc anh xuyên thành ai thế?”
Tô Thanh Ninh thở dài một hơi, chán nản xoa bụng rồi buồn bã nói:
“Anh là tên pháo hôi độc ác, còn đang mang thai con của nam chính Long Ngạo Thiên.”
“Cái gì? Nhị ca mang thai á?”
“Cái gì? Đàn ông mà cũng có bầu được á?”
“Cái gì? Cậu mang thai con của Long Ngạo Thiên?”
Ba người nhà họ Tô đồng loạt kinh hãi, nhưng mỗi người lại sốc theo một kiểu khác nhau.
Mặt Tô Thanh Ninh lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Tất cả đều do tác giả thiết lập loạn xạ! Hơn nữa, trong nguyên tác vốn chẳng hề nhắc đến chuyện anh có bầu đâu!”
Tô Thư Vân bỗng nhiên chớp mắt nói: “Nhị ca, nếu theo lời anh nói thì cả nhà chúng ta sớm muộn gì cũng bị Long Ngạo Thiên giết sạch, hay là anh cứ thuận nước đẩy thuyền, từ giả thành thật đi?”
“Dù sao cũng có con rồi, thổi gió bên tai chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Đến lúc đó em lên làm thành chủ, nhất định sẽ đến cứu anh.”
Tô Thanh Ninh vừa bực vừa tức: “Tô Thư Vân, em có còn nhớ anh là trai thẳng không hả? Đại ca, đại tỷ, hai người mau quản nó giùm em đi!”
Tô Bác Văn bỗng ho nhẹ một tiếng nói: “Hình như dạo gần đây rất thịnh hành kiểu nam kèm nam, càng nam lại càng cuốn.”
“Đại ca!” Tô Thanh Ninh còn chưa kịp phản bác, liền nghe nhị tỷ cười ha hả nói: “Chủ ý này xác thật không tệ đâu.”
Tô Thanh Ninh: “……Không tệ cái bánh bao!”
“Cùng lắm anh chỉ có thể đóng vai ‘hiệp thiên tử để lệnh chư hầu’ thôi!” Vừa dứt lời, trong mắt cậu lập tức bùng lên ngọn lửa chiến ý hừng hực.
Trở lại vấn đề chính, người đáng tin nhất nhà vẫn là Tô Bác Văn, hắn dò hỏi: “Nhị đệ, cái group chat Hồng Bao của em không phải nói là có thể gửi lì xì, truyền vật phẩm sao?”
“Anh có loại thuốc tăng cường sức mạnh do viện nghiên cứu điều chế. Nếu uống vào, sức mạnh bản thân có thể tăng gấp ba trong nháy mắt.”
Nghe vậy, mắt Tô Thanh Ninh lập tức sáng rực: “Cái này tốt a!" Ở mạt thế, muốn sống sót thì phải có sức mạnh.
“Nhị ca, em có thể cho anh một khẩu súng dự phòng.” Tô Thư Vân lên tiếng:
“Dù sao quân đội cũng có rất nhiều súng đạn.”
“Còn chị có vài viên tinh hạch cao cấp.” Nhị tỷ Tô Đan Tiệp sờ cằm nói.
Không còn cách nào khác, chỗ cô ngoài zombie ra thì chỉ có zombie, chẳng còn tài nguyên gì khác.
Tô Thanh Ninh cười tít cả mắt, không từ chối thứ gì.
Cậu nói: “Mọi người chỉ cần nhấn giữ avatar của em, sẽ hiện ra nút gửi lì xì.”
Vừa dứt lời, giao diện trò chuyện bỗng biến mất không tăm hơi, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Thì ra, bất tri bất giác đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
Trên màn hình, group chat 【Người một nhà tương thân tương ái 】 vẫn rung lên tin nhắn không ngừng.
Đại ca Tô Bác Văn: 【Lì xì】 Thuốc tăng cường sức mạnh x3.
Nhị tỷ Sudan Tiệp: 【Lì xì】 tinh hạch cao cấp x10.
Tiểu đệ Tô Thư Vân: 【Lì xì】 súng lục Browning x1, đạn x10.
Tô Thanh Ninh hào hứng bấm nhận lì xì của ba người, nhưng ngay sau đó, trên giao diện chat bỗng bật ra một thông báo to đùng:
【Năng lượng không đủ! Nhận lì xì yêu cầu 5 điểm năng lượng.】
Tô Thanh Ninh: “……WTF, này cũng quá hố rồi!”
Nơi nơi chốn chốn đều cần năng lượng!
Đúng là hệ thống lì xì keo kiệt nhất mọi thời đại!