Giây tiếp theo, giao diện nhóm chat WeChat đột nhiên hiện lên hai dòng thông báo in đậm:
【Tính năng giọng nói của nhóm chat Hồng Bao đã được mở】
【Thời gian sử dụng tích lũy: 30 phút, năng lượng -3】
Tô Thanh Ninh: “......” Trên mặt cười hì hì, trong lòng cmn!
Nhìn con số năng lượng tụt xuống thành trứng ngỗng tròn trĩnh, cậu lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng, nhịn không được phát điên phun tào: “Chẳng phải nói chuyện phiếm là một tính năng cơ bản sao? Sao có thể trừ năng lượng nữa chứ?!”
Tiếc là nhóm chat Hồng Bao không phải hệ thống có trí tuệ nhân tạo, cũng chẳng có GM để giải đáp thắc mắc của cậu.
Nhưng thôi kệ! Dù có bực bội thì bây giờ, giao diện nhóm chat giữa không trung vốn trống trơn đã xuất hiện thêm bốn biểu tượng avatar Husky màu vàng, chiếm bốn góc Đông - Tây - Nam - Bắc. Ở góc phải bên dưới mỗi avatar đều hiển thị biểu tượng micro đã bật.
Tô Thanh Ninh hắng giọng, thử hô một lần nữa:
“Đại ca, đại tỷ, tiểu đệ, mọi người có đó không?”
Khi nói chuyện, giọng cậu khẽ run rẩy vội vàng báo bình an: “Em không chết, chỉ là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mạt thế thôi.”
“Hiện tại chúng ta đang ở trong một nhóm chat Hồng Bao có thể kết nối xuyên thời không, vừa tán gẫu vừa gửi lì xì vật tư cho nhau.”
Cậu không biết lúc này đại ca Tô Bác Văn có đang nghiên cứu vi khuẩn trong phòng thí nghiệm không, đại tỷ Tô Đan Tiệp có đang điều trị cho bệnh nhân tâm lý không.
Còn thằng em út Tô Thư Vân? Tô Thanh Ninh chắc chắn nó tám, chín phần là đang chơi game. Thậm chí còn là đứa phản ứng đầu tiên trong nhóm.
*
Nhưng thực tế thì cậu đoán mới đúng có một nửa!
Em trai cậu không chơi game, ngược lại đang đánh nhau với tang thi.
Tô Thư Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mơ hồ nhận ra mình đã xuất hiện tại một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một căn biệt thự ba tầng xa hoa rộng chừng 300 mét vuông. Đèn chùm trên trần được thiết kế cầu kỳ theo hình nụ hoa, hai bên hành lang là hàng loạt bức tranh sơn dầu tinh tế và những món đồ cổ độc đáo. Một chiếc cầu thang xoắn ốc chạy dài từ tầng trệt lên tầng trên, toát lên khí chất của một gia đình quyền quý.
Còn chưa kịp hoàn hồn, trước mặt hắn đã xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen, có vẻ là vệ sĩ. Anh ta đưa cho hắn một khẩu súng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ thiếu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”
“Bây giờ mạt thế bùng nổ, rất nhiều người bị nhiễm virus biến thành tang thi!”
Từ thiếu, mạt thế, tang thi….Từng câu từng chữ nghe vừa xa lạ vừa kỳ quái, khiến Tô Thư Vân ngẩn người một chút.
Đang cố tiêu hóa thông tin, bỗng có một hầu gái bưng khay đồ ăn xuất hiện trước mặt. Nhưng ngay khoảnh khắc cô ta ngửi thấy mùi thịt sống, cả người lập tức lao thẳng tới, há cái mồm đầy máu về phía hắn.
“Choang!” Khay thức ăn rơi xuống đất, đổ vỡ thành từng mảnh.
Cơ thể Tô Thư Vân run lên, rồi bản năng sinh tồn trỗi dậy, hắn lập tức bật lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Không, chính xác phải nói là kéo giãn khoảng cách với một con tang thi!
Tang thi… Tô Thư Vân chưa từng thấy trong game có con tang thi nào chân thật đến mức này.
Làn da tím tái bất thường, móng tay dài sắc bén, hàm răng nhọn hoắt ẩn hiện giữa tiếng rít gào… Nhưng điều đáng sợ nhất lại là đôi mắt kia!
Hai hốc mắt trắng dã gần như không có tròng đen, không chứa dù chỉ một chút cảm xúc của con người, chỉ tràn đầy ham muốn ăn thịt.
Giống như một con quái vật chưa hoàn toàn tiến hóa vậy!
Cô hầu gái ngã xuống đất, đầu đập vào cầu thang, máu tươi tràn ra. Nhưng cô ta không hề có cảm giác đau đớn, ngay lập tức bò dậy, tiếp tục nhào về phía hắn, gào rống lên từng tràng quái dị.
Tên vệ sĩ bên cạnh quát lớn: “Từ thiếu, nổ súng đi! Giết chết con tang thi đó!”
“Bên ngoài đã có người đến đón chúng ta.”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức giơ súng bắn hạ mấy con tang thi xung quanh một cách gọn gàng.
Tô Thư Vân không kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản dựa vào trực giác của mình nổ súng.
“Đoàng!” Viên đạn bạc xuyên thẳng qua đầu hầu gái, một phát chí mạng! Não trắng nổ tung, bắn tung toé lên tấm thảm đỏ đắt tiền.
Giây tiếp theo, hắn nhịn không được nôn khan một trận.
Dù biết rằng đối phương đã biến thành tang thi, nhưng cái cảm giác giết người này vẫn quá chân thật.
Dù sao đây cũng từng là một con người. Giết một người hoàn toàn khác với giết một con heo hay con gà.
Mãi cho đến khi vừa lăn vừa bò trèo lên một chiếc xe quân dụng, hắn vẫn duy trì tư thế nửa nằm, gian nan tiêu hóa hình ảnh vừa rồi, bộ dáng vẫn hồn bay phách lạc.
Mà phía trước, bốn gã vệ sĩ cao to, rắn rỏi tận trách nói: "Từ thiếu, chúng tôi sẽ đưa cậu đến chỗ thủ trưởng."
Tô Thư Vân khẽ gật đầu. Mặc dù không biết vị "thủ trưởng" kia là ai, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo sự an toàn của hắn.
Phía sau còn bốn năm chiếc xe thiết giáp lặng lẽ bám theo, thậm chí còn có cả hai đội lính tinh nhuệ được huấn luyện bài bản.
Rõ ràng, tất cả những điều này đều vì bảo vệ hắn mà đến. Lúc này, lũ tang thi dường như chưa thể tạo ra mối uy hiếp thực sự. Xe thiết giáp lăn bánh nghiền nát vô số thi thể, bánh xe dính đầy máu tanh.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn khẽ giật, trước mặt đột ngột xuất hiện giao diện trò chuyện của WeChat.
Hắn dụi dụi mắt, liên tục xác nhận đây không phải là ảo giác.
【Đại ca, đại tỷ, tiểu đệ, mọi người có đó không?】
【Em không chết, chỉ là xuyên thư đến mạt thế thôi!】
【Chúng ta hiện tại đang ở trong một group chat Hồng Bao có thể vượt thời không để trò chuyện với nhau, thậm chí còn có thể gửi bao lì xì để chuyển vật tư!】
Này... Giọng nói này là của Nhị ca?!
Hắn lập tức nhìn kỹ vào ảnh đại diện con Husky màu vàng quen thuộc kia. Không phải đây chính là cái avatar hắn từng cố tình giúp Nhị ca đổi hay sao?
Ngay cả ID cũng chẳng khác chút nào: "Đại ca Tô Bác Văn," "Đại tỷ Tô Đan Tiệp," "Nhị đệ Tô Thanh Ninh," và "Tiểu đệ Tô Thư Vân"—đúng chuẩn phong cách đặt tên quê mùa.
hắn kiềm chế kích động, khẽ ho một tiếng, dùng ngữ điệu không chút để ý nhìn mấy người vệ sĩ phía trước, chỉ vào không trung hỏi: "Mấy người có nhìn thấy gì không? Nghe thấy gì không?"
Loạt người phía trước đồng loạt đáp lại: "Từ thiếu, chúng tôi không thấy cũng không nghe thấy gì cả."
Tô Thư Vân thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung dùng ý niệm gửi tin nhắn:
"Nhị ca, anh đang ở đâu? Ô ô ô!"
"Em hình như cũng xuyên đến mạt thế rồi! Vừa nãy còn giết chết một con tang thi nữa!"
"Cái group chat này thật sự có thể gửi bao lì xì để chuyển vật tư sao?"
"Vậy nhanh gửi cho em ít súng đạn đi!"
Nghe được Tô Thư Vân cũng xuyên đến mạt thế, Tô Thanh Ninh lập tức căng thẳng, nhưng giây tiếp theo, khi thấy thằng nhóc này vẫn có tâm trạng nói nhăng nói cuội, cậu liền trợn trắng mắt.
Súng ống đạn dược?! Tên nhóc này đúng là dám công phu sư tử ngoạm, trong tay cậu còn chưa có mấy thứ đó đâu đấy.
Xem ra thằng nhóc này hiện tại vẫn an toàn, nếu không cũng chẳng có tâm trạng mà nhí nhố như vậy.
Tô Thanh Ninh ho khan hai tiếng, nói: "Em không biết ở mạt thế, lương thực mới là thứ quan trọng nhất sao?"
Xác nhận đối phương đúng là Nhị ca của mình, Tô Thư Vân liền thả lỏng thần kinh căng thẳng, cuối cùng cũng có tâm trạng đùa giỡn.
Hắn nhếch khóe miệng cười cười: "Nhị ca, anh chưa nghe qua câu này à?"
"Hàng xóm tích trữ lương thực, ta tích trữ vũ khí. Hàng xóm chính là kho lương của ta!"
"Không biết em với anh có phải xuyên đến cùng một thế giới không nữa."
"Mà thân phận của em cũng lợi hại lắm đấy, hình như có một người cha làm thủ trưởng. Bây giờ đang có cả một đoàn xe thiết giáp hộ tống em trở về."
“Cha làm Thủ trưởng?” Tô Thanh Ninh bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Em có phải tên là... Từ Thành Văn?"
Tô Thư Vân ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Nhị ca, sao anh biết?"
Sau đó hắn còn trêu chọc: "Anh có muốn đến nương nhờ em không?"
Tô Thanh Ninh lập tức lộ vẻ mặt như bị táo bón, xấu hổ sờ sờ mũi, vội vàng lắc đầu nói: "Anh mới không cần đâu! Em là siêu cấp đại phản diện đấy!"
"Trong nguyên tác, em chính là một thành chủ ngu xuẩn, tàn bạo, không chút nhân tính. Cuối cùng bị nam chính Long Ngạo Thiên - Sở Từ Yến tiêu diệt, trực tiếp bị đẩy xuống biển chết thảm luôn!"
“CÁI GÌ?!” Nghe xong kết cục của mình, Tô Thư Vân trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi.
Hắn có bối cảnh trâu bò như thế, sao lại chết thảm như vậy chứ?!
Tô Thanh Ninh ôm đầu đau đớn, ánh mắt lại nhìn vào hai avatar trên giao diện nhóm vẫn đang xám xịt, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một dự cảm bất tường: "Đại ca, đại tỷ... Hai người không phải cũng xuyên đến mạt thế chứ?!"