Tô Thanh Ninh có chút hoài nghi, hình như cơ thể này đang mang thai — đây là trực giác của một bác sĩ.
Dù cậu chỉ là một bác sĩ khoa ngoại bình thường.
Nhưng sau ba năm làm việc trong bệnh viện, cậu đã gặp qua vô số thai phụ, dù không ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, tự nhiên cũng biết một ít triệu chứng điển hình.
Nhân lúc xung quanh vắng vẻ, cậu lén lút vào nhà vệ sinh ký túc xá, hít sâu một hơi rồi vén áo lên.
Quả nhiên, phần bụng vốn phẳng lì nay nhô lên một cách bất thường, kèm theo cảm giác hơi trướng, thậm chí còn có thể mơ hồ sờ thấy một thứ gì đó cứng cứng bên trong, đang di chuyển theo ngón tay mình, cứ như đang đùa giỡn với cậu vậy.
—— Đây là hiện tượng điển hình của thai động.
Mang theo tâm trạng khó diễn tả, cậu chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống trước bàn gỗ, một tay chống trán, khó khăn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ. Gân xanh trên trán đập thình thịch như muốn bật ra ngoài.
Mười phút sau, cậu cuối cùng cũng không nhịn được mà thở dài một hơi.
Thế gian này còn có người xui xẻo như cậu không!
Xuyên sách thì thôi đi, sao lại xuyên đúng vào một bộ tiểu thuyết mạt thế chứ?!
Cuốn lịch trên bàn rõ ràng cho cậu biết, hiện tại là ngày 5 tháng 3 năm 2058.
Khoảng cách đến thời điểm mạt thế bùng nổ, chỉ còn đúng một tháng!
Mạt thế thì cũng đành chịu, nhưng tại sao lại xuyên vào thân xác của một vai ác trùng tên trùng họ với mình?!
Trong nguyên tác, nguyên chủ vì thầm yêu hoa khôi của trường, Bạch Mạch Nhiễm, mà không ngừng đối đầu với nam chính Long Ngạo Thiên—Sở Từ Yến, bày đủ trò bẩn thỉu.
Từ hãm hại gian lận thi cử, giở trò khiến đối phương mất học bổng, cố ý chuốc rượu bồi tội… Nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm, mồ hôi lạnh trên trán cậu càng túa ra, trách không được cuối cùng lại bị Sở Từ Yến trực tiếp đẩy vào miệng tang thi!
Nhưng đáng giận nhất là—vai ác thì vai ác, tại sao lại còn mang thai con của nam chính Long Ngạo Thiên chứ?!
Ba tháng trước, trong một buổi tụ tập bạn học, nguyên chủ vì muốn có được Bạch Mạch Nhiễm nên đã lén bỏ thuốc vào ly rượu của cô ta. Ai ngờ bị Sở Từ Yến tráo đổi, kết quả chính mình lại rơi vào bẫy, bị Sở Từ Yến "chăm sóc" cả đêm, bây giờ còn mang thai con của hắn.
Giờ phút này, Tô Thanh Ninh thực sự cảm nhận được ác ý của ông trời. Không chỉ đóng cửa sổ với cậu, còn đóng luôn cả cửa chính, thậm chí trên đỉnh đầu còn đặt sẵn một quả bom hẹn giờ!
Nếu là một nam chính Long Ngạo Thiên bình thường, có lẽ vì con mà hắn sẽ tha cho cậu một mạng, để cậu miễn cưỡng sống sót trong mạt thế.
Nhưng Sở Từ Yến thì khác.
Hắn bị cha ruột vứt bỏ từ nhỏ, mẹ mất sớm khi còn trung học, lớn lên với tính cách nhạy cảm, tự ti. Dù may mắn được một ông lão hàng xóm giúp đỡ, nhưng bản tính lạnh lùng vô tình đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Sau khi mạt thế bùng nổ, tang thi tràn lan, động thực vật biến dị, hắn sở hữu không gian và dị năng lôi hệ, tương lai trở thành bá chủ của căn cứ số một mạt thế. Những kẻ ác độc đều chết trong tay hắn, đến mức về sau, ngay cả hậu cung của hắn cũng không ai thoát nổi.
Với một người như thế, cậu còn có thể mong chờ hắn sẽ vì đứa nhỏ mà tha cho cậu một mạng sao?
Không! Đứa bé này, trong mắt hắn chắc chắn là một sự sỉ nhục!
[Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ xem thường thiếu niên nghèo!]
[Rồng có ngày về biển, hổ có ngày về rừng, ta nhất định khiến các ngươi diệt tộc!
[Dấy binh đạp nát Tử Kim Điện, hỏi khắp thiên hạ ai dám không phục?]
Những câu thoại đầy khí phách này, khi đặt trong tiểu thuyết, Tô Thanh Ninh đọc đến sướng rơn, cả người như lên mây.
Nhưng khi chuyển sang thực tế, trái tim cậu lại lạnh buốt từng hồi. Lo lắng đến mức mắt hoa lên, cậu không thể cứ thế mà chết được!
Đến lúc đó, đại ca Tô Bác Văn, đại tỷ Tô Đan Tiệp, tiểu đệ Tô Thư Vân chắc chắn sẽ khóc đến trời long đất lở.
Sớm biết thế này, cậu đã không sa đà vào tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại Long Ngạo Thiên đáng sợ này.
Lại càng không nên hùng hồn tuyên bố trước mặt anh chị em mình khi bị chế giễu:
[Nếu chúng ta xuyên vào sách, ít ra còn có thể dựa vào cốt truyện mà sống!]
Bây giờ nghĩ lại những lời đó, Tô Thanh Ninh chỉ muốn cho mình một cái tát.
Đang lúc cậu còn mải suy nghĩ, cánh cửa ký túc xá bỗng nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt, một bóng dáng cao to, da ngăm đen ló đầu vào.
Người nọ có vẻ ngoài trung hậu, nhưng đôi mắt lại nhanh chóng đảo quanh phòng, cẩn thận quan sát. Trong tay hắn cầm một hộp giữ nhiệt được gói ghém kỹ lưỡng, đứng yên tại chỗ một lát rồi nở nụ cười lấy lòng với cậu.
Sau khi tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, Tô Thanh Ninh ho khan một tiếng nói: "Trương Cường, vào đi. Sở Từ Yến ra ngoài làm thêm rồi."
Quên chưa nói, nguyên chủ xui xẻo thế nào không biết, lại bị phân chung ký túc xá với Sở Từ Yến.
Ký túc xá của Đại học Thanh Bắc có chất lượng hàng đầu ở Ninh Thị, đây là phòng đôi hướng ra sông vô cùng sang trọng, mỗi học kỳ chỉ thu 1.000 tệ, đúng chuẩn làm từ thiện.
Sở Từ Yến dựa vào thực lực mà thi đậu vào đây, còn nguyên chủ lại dùng tiền mua.
Mà Trương Cường, người đang cười hì hì trước mặt cậu, chính là đàn em thân tín của nguyên chủ. Nhìn cái tên được đặt qua loa thế này, cũng biết hắn là kiểu nhân vật pháo hôi định sẵn rồi.
Trong nguyên tác, Trương Cường cùng nguyên chủ bị đẩy vào miệng tang thi, chưa sống nổi mười chương đã chết thảm.
Biết Sở Từ Yến không có ở đây, Trương Cường mới thả lỏng, gãi đầu, tận tình khuyên nhủ: "Ninh ca, sau này anh bớt gây sự với Sở Từ Yến đi."
"Hắn đúng là tà môn, bị anh hại nhiều lần thế mà vẫn chưa bị đuổi học."
"Người ta nói thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, hay anh đừng thích Bạch Mạch Nhiễm nữa?"
"Đây là canh cá tôi hầm cả buổi sáng, ngon lắm, anh nếm thử đi."
Nghe hai chữ "canh cá", Tô Thanh Ninh lập tức cảm thấy cả người không khỏe.
Cậu che mũi, định từ chối, nhưng hương vị tanh nồng đã xộc thẳng vào khoang mũi, khiến dạ dày cậu quặn lên.
Trương Cường còn chưa kịp phản ứng, Tô Thanh Ninh đã lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
"Ninh ca, anh sao vậy?" Trương Cường lo lắng ghé sát cửa phòng vệ sinh hỏi.
Đây là cá chép tươi ngon nhất, hầm nhừ đến mức xương cũng mềm tan, nước canh đậm đà, đậu hũ trắng mịn, điểm xuyết rau xanh, vừa nhìn đã muốn ăn. Vậy mà Ninh ca lại nôn ra?!
Tổ truyền mười tám đời tay nghề nấu canh cá của hắn mà bị ghét bỏ sao?!
Nhưng nhìn sắc mặt cậu nhợt nhạt như vậy, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Mười phút sau, cuối cùng Tô Thanh Ninh mới hồi phục tinh thần, miễn cưỡng tìm một cái lý do: “Có lẽ tối qua uống nhiều rượu, sáng nay lại ăn quá no.”
Trương Cường tinh mắt bê bát canh cá đặt lên bàn, sau đó dìu Tô Thanh Ninh ngồi xuống, ân cần hỏi: “Ninh ca, sáng nay anh ăn cái gì?”
Tô Thanh Ninh không chút để ý nói: “Ba quả trứng gà, hai cái bánh rán, hai ly sữa đậu nành, thêm một bát bún gạo với một đĩa cơm.”
Vừa nói, ánh mắt cậu lại dán chặt vào mấy quả quýt nhỏ trên bàn, trông chua lè.
Vậy mà cậu vẫn không kìm được, nuốt nước bọt liên tục, tay vô thức với lấy một quả. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Muốn ăn! Nước miếng bất giác ứa ra trong miệng.
Nghe Tô Thanh Ninh nói vậy, Trương Cường trợn tròn mắt, nghĩ mãi không ra: “Ninh ca, hôm nay anh ăn nhiều thế?”
Do dự một chút, hắn lại hỏi: “Anh có bị cúm không đấy? Có cần đến bệnh viện khám thử không?”
Mặc dù gọi là "Ninh ca", nhưng nếu so về vóc dáng, Trương Cường cao lớn hơn hẳn, vậy mà bữa sáng của hắn cũng chưa từng ăn nhiều như vậy.
Tô Thanh Ninh trực tiếp trợn trắng mắt, thầm nghĩ chắc là do mình đang mang thai đi.
Thèm ăn hơn cũng chỉ là một triệu chứng bình thường thôi.
Hơn nữa, tận thế chỉ còn cách chưa đầy một tháng. Lúc này mà mò đến bệnh viện đông người chẳng khác nào tìm chết.
Cậu xua tay: “Không cần đâu, tôi không bị cúm.”
Trương Cường vẫn chưa chịu từ bỏ: “Nhưng tôi nghe nói cúm lần này rất nguy hiểm, có thể gây sốt cao, hành vi khác thường, ăn uống vô độ. Một số trường hợp còn thèm ăn thịt sống…”
Nghe đến đây, Tô Thanh Ninh đột nhiên sững người.
Hóa ra thứ mà Trương Cường gọi là cúm, thực chất chính là virus tang thi! Không ngờ triệu chứng lại xuất hiện nhanh như vậy.
Sốt cao, hành vi bất thường là dấu hiệu ban đầu của người bị nhiễm virus.
Nếu chỉ đơn thuần là thèm ăn, có khi còn có cơ hội thức tỉnh dị năng.
Nhưng nếu bắt đầu thèm thịt sống… thì chắc chắn sẽ trở thành tang thi.
Nghĩ đến tận thế sắp xảy ra, lòng Tô Thanh Ninh chợt siết lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Tuy vậy, cậu nhanh chóng trấn tĩnh, dứt khoát từ chối: “Không sao, tôi không cần đi bệnh viện.”
Dừng một chút, cậu nhìn Trương Cường – người hoàn toàn chưa hay biết gì, nghiêm túc dặn dò: “Tôi có linh cảm lần này cúm rất nghiêm trọng. Cậu tranh thủ tích trữ lương thực trong nhà đi, mấy ngày tới đừng ra ngoài.”
Trong tiểu thuyết, Trương Cường là người trung thành tận tâm với nguyên chủ. Nói đúng hơn, hắn còn có mắt nhìn hơn cả nguyên chủ, nhiều lần ngăn cản Tô Thanh Ninh gây sự với Sở Từ Yến.
Đáng tiếc, nguyên chủ lại chẳng bao giờ để tâm đến lời khuyên.
Dứt lời, cậu bất giác lột vỏ quả quýt trong tay, sau đó nhét cả múi vào miệng.
Vị chua lập tức tràn khắp khoang miệng, chảy dọc xuống dạ dày, khiến mặt cậu nhăn nhó như cái bánh bao.
Chua quá! Chua thật đấy!
Nhưng đồng thời, tận sâu trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nhưng mà ngon! Muốn ăn thêm!
Trương Cường thấy vậy thì gật gù đồng tình: “Ninh ca, lão gia bảo dạo này tình hình bất ổn, tốt nhất hai ngày nữa cậu bay về An Bình thị đi.”
Nguyên chủ tuy là phú nhị đại, nhưng thực chất chỉ là con riêng của chủ tịch Tô thị mà thôi.
Ánh mắt Tô Thanh Ninh sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi, lắc đầu nói: “Thôi, khỏi đi.”
Nếu là hai ngày trước, cậu chắc chắn sẽ trở về An Bình thị. Dù gì nơi đó cũng là căn cứ của chính phủ – một trong những căn cứ an toàn hiếm hoi trong tận thế.
Nhưng giờ thì không còn kịp nữa.
Theo cốt truyện gốc, sân bay đã sớm xuất hiện tang thi đầu tiên. Hơn nữa, virus đã âm thầm lây lan cho rất nhiều người.
Trương Cường cắn môi, đang định tiếp tục khuyên nhủ thì lại thấy Tô Thanh Ninh ăn sạch đống quýt trên bàn. Biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên kỳ quái.
“Ninh ca, anh không thấy chua à?”
“Chua chứ, nhưng mà ngon lắm. Thật muốn ăn thêm vài quả nữa.”
Tô Thanh Ninh vừa nói vừa liếm môi, nhớ lại vị chua xót kia mà vẫn còn thèm thuồng.
Đáng tiếc, quýt đã hết mất rồi.
“… Sao giống hệt chị dâu tôi lúc mang thai thế nhỉ?” Trương Cường lẩm bẩm.
Nhưng ngay giây sau, cửa đột ngột mở ra. Một bóng người bước vào khiến Trương Cường sợ đến mức lắp bắp: “Sở… Sở ca, anh về rồi ạ?”
Sở Từ Yến ừ một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua Tô Thanh Ninh, ánh mắt hẹp dài mà đầy nghi hoặc: “Hai người vừa nói gì vậy?”
Hình như hắn vừa nghe thấy hai chữ mang thai?