Mười phút sau, Trương Cường đứng ngoài cửa, nhìn Tô Thanh Ninh bước ra với dáng vẻ bình an vô sự, lập tức lộ ra bộ dáng không thể tin nổi.
Không tức giận, không chửi bới, cũng không bị đuổi ra ngoài?
Đây vẫn là hai người mỗi lần gặp nhau là như nước với lửa, chạm vào là bùng nổ trong trí nhớ của hắn sao?
Thấy Trương Cường cứ đứng đơ ra đó, Tô Thanh Ninh khẽ giật khóe miệng, bất đắc dĩ lên tiếng: "Trương Cường, cậu làm gì vậy?"
"Còn không mau tới đỡ tôi?"
Trương Cường như một gia đinh của Tô Thanh Ninh, lập tức tung ta tung tăng làm theo, nhìn bộ dạng cậu bước đi khó nhọc, thần sắc cổ quái nói: "Ninh ca, chân anh bị thương sao? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?"
Nghe vậy, Tô Thanh Ninh lập tức trợn trắng mắt.
Bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện.
Sao trong đầu cái tên này lúc nào cũng chỉ có bệnh viện vậy?
Mặc dù trong lòng không ngừng phun tào, nhưng bên ngoài cậu vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tôi chỉ là đứng lâu quá, chân tê rần thôi."
Trên thực tế, do căng thẳng quá độ, sau lưng cậu sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Dù sao Sở Từ Yến cũng là vai chính Long Ngạo Thiên, muốn qua mặt hắn không phải chuyện dễ dàng.
Huống hồ, cậu còn tự bịa ra một thân phận giả làm "Nhà Tiên Tri."
Hơn nữa, cậu bi thương phát hiện thân thể của mình là một cái thân kiều nhược phụ, thể lực xác thực không đủ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu chợt lóe lên, nhanh chóng dời sang Trương Cường.
Trong nguyên tác, dù chỉ xuất hiện qua vài nét bút ngắn ngủi, nhưng Trương Cường lại là người luôn trung thành và tận tụy với nguyên chủ.
Nguyên chủ tuy đối xử tệ với Sở Từ Yến, nhưng lại rất tốt với tiểu đệ này. Khi bà nội của Trương Cường qua đời, chính hắn là người đã chi trả toàn bộ tiền an táng. Hơn nữa còn đi cửa sau để đưa Trương Cường vào Đại học Thanh Bắc.
Trương Cường không nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Thanh Ninh, vẫn thật lòng quan tâm hỏi: "Ninh ca, anh và Sở Từ Yến vừa nói gì vậy?"
Tô Thanh Ninh không trả lời mà ngược lại, nhìn thẳng vào mắt Trương Cường nói: "Trương Cường, cậu tin tôi không?"
Thấy Tô Thanh Ninh hiếm khi nghiêm túc như vậy, Trương Cường không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên là tin rồi!"
Nói xong, hắn nở nụ cười chất phác, vẻ mặt nhiệt huyết nói: "Tin Ninh ca đến vĩnh sinh luôn!"
Tô Thanh Ninh cười vỗ vai hắn, hài lòng gật đầu: "Không tồi, không tồi."
Vĩnh sinh thì không thể, nhưng ít nhất cậu có thể đảm bảo Trương Cường sống thêm được vài ngày trong mạt thế.
Tuy rằng vẫn còn một tuần nữa mạt thế mới bùng nổ, nhưng trên thực tế, những dấu hiệu tang thi đột kích, động thực vật biến dị đã bắt đầu xuất hiện.
Tô Thanh Ninh không dám cùng Trương Cường lang thang trong khuôn viên trường, nên quyết định đến bãi đỗ xe, lái xe thẳng về nhà.
Tô Thanh Ninh là một phú nhị đại, xe đương nhiên không phải loại tầm thường, là một chiếc Faraday đỏ rực trị giá 700 triệu.
Trương Cường ngồi vào ghế lái, hưng phấn đến đỏ cả mặt, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Tô Thanh Ninh nói: "Ninh ca, anh chắc chắn muốn cho tôi lái chiếc xe này sao?"
Phải biết rằng, ngày thường Tô Thanh Ninh quý chiếc xe này như sinh mạng, căn bản không cho hắn chạm vào.
Tô Thanh Ninh nhàn nhạt chớp mắt nói: “Cứ lái đi.” Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, loại xe không có khả năng phòng ngự này cũng chỉ là một đống sắt vụn, căn bản không có người để ý.
Những cọc tiền sẽ chẳng khác gì giấy vụn, vàng bạc châu báu vốn có giá trị xa xỉ, sau này cũng chỉ chiếm chỗ làm rác thải.
Chỉ có thức ăn mới là tiền mạnh nhất.
Không ít đại nhân vật mắt cao hơn đầu ngày thường, chỉ vì một miếng bánh mì mốc mà sẵn sàng giết người.
Trong mạt thế, trật tự và đạo đức đều sụp đổ.
Nói xong, Tô Thanh Ninh nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, bật radio lên.
[Đài phát thanh khẩn cấp: Hiện nay, do sự lây lan của virus XG, nhiều người dân xuất hiện triệu chứng sốt cao, bạo lực và hành vi tấn công bất thường. Nếu phát hiện trường hợp tương tự, xin lập tức đưa đến bệnh viện để điều trị!]
[Đài phát thanh khẩn cấp: Một con hổ Đông Bắc khổng lồ đã trốn thoát khỏi sở thú và xuất hiện ở khu vực trung tâm. Người dân được khuyến cáo không nên tiếp cận và tránh xa tuyến đường Bắc Thuận Phong!]
[Đài phát thanh khẩn cấp: Thời tiết gần đây rất bất thường, mực nước sông dâng cao, có nguy cơ gây ra lũ lụt nghiêm trọng. Xin mọi người nâng cao cảnh giác!]
…….
Trương Cường nắm chặt tay lái, lắng nghe từng bản tin phát ra liên tiếp như một khẩu súng máy, câu mày lẩm bẩm: "Sao cứ có cảm giác thế giới này đang ngày càng bất ổn."
Tô Thanh Ninh thoáng suy tư, bỗng nhiên phát hiện đây là một cơ hội tốt để tiết lộ, Vì vậy cậu cố tình ho khan hai tiếng nói: "Bởi vì... mạt thế sắp đến rồi."
“Mạt thế? Ninh ca, gần đây anh xem phim zombie nhiều quá rồi đấy.” Trương Cường cười hai tiếng, hoàn toàn không để lời của cậu ở trong lòng.
Tô Thanh Ninh không khỏi cảm thán, quả nhiên vai chính và pháo hôi vẫn có sự chênh lệch.
Đối mặt với cùng một thông tin, Sở Từ Yến lập tức nhận ra vấn đề, trong khi Trương Cường lại chẳng mảy may nghi ngờ.
"Không, mạt thế thật sự đang đến." Tô Thanh Ninh lộ ra thần sắc thần bí khó lượng, chỉ vào mắt mình nói: "Bởi vì Đạo giáo Tam Tổ đã cho tôi nhìn thấy tương lai."
“Đạo giáo Tam Tổ?” Trương Cường thấy thần sắc cậu nghiêm túc không giống giả bộ, lập tức lắp bắp: "Ninh... Ninh ca, anh không phải là người của Đạo gia mà? Còn có thể nhìn thấy trước tương lai sao?"
Trương Cường từ nhỏ lớn lên ở thôn An Bình, nơi mà người dân thờ phụng Đạo giáo. Dù đã chuyển đến thành phố lớn, hạt giống tín ngưỡng được gieo từ thuở ấu thơ vẫn không thể xóa nhòa.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tô Thanh Ninh mượn danh Đạo giáo Tam Tổ để kể lại chuyện này.
Dù sao thì, tin tức tận thế sắp đến đối với người bình thường vẫn là một điều quá khó để chấp nhận.
Tô Thanh Ninh cố ý hàm hồ ám chỉ nói: “Tổ tiên Tô gia chúng tôi thờ phụng Đạo giáo.”
“Hơn nữa, hồi nhỏ tôi từng được nuôi dưỡng trong đạo quán suốt mấy năm.”
Nghe đến đây, sự hoài nghi trong mắt Trương Cường hoàn toàn tan biến, như chợt hiểu ra điều gì, gật đầu nói: “Thảo nào thế đạo lại trở nên hỗn loạn như vậy, hóa ra là tận thế sắp tới.”
Nói xong, bỗng nhiên hắn như nghĩ đến điều gì đó, có chút ngại ngùng sờ mũi: “Ninh ca, cái anh nói là một loại đoán mệnh đi.”
“Từ nhỏ tôi đã nghe các lão nhân trong thôn nói, thiên cơ không thể tiết lộ, đoán mệnh sẽ ảnh hưởng đến khí vận của bản thân, giờ anh nói chuyện này với tôi, có phải về sau sẽ gặp tai ương không?”
Tô Thanh Ninh giật giật khóe miệng, không ngờ Trương Cường lại có logic nghiêm túc đến vậy.
Nhưng đồng thời, cậu cũng không nghĩ tới đối phương lại vô tình trao cho mình một cái bậc thang để bước xuống.
Hiện tại, cậu đã mang thai được ba tháng. Dù là nam giới nhưng cơ thể vẫn có phản ứng ốm nghén, chỉ là chưa rõ ràng. Càng về sau, triệu chứng sẽ càng nặng hơn.
Hơn nữa, vì nguyên thân trong tiểu thuyết bị loại bỏ quá sớm, cậu cũng không biết mình sẽ thức tỉnh dị năng gì.
Nhìn xuống cái bụng đã hơi nhô lên của mình, sau một hồi suy nghĩ, cậu khẽ thở dài một hơi: “Tiết lộ thiên cơ, sao có thể không có trừng phạt.”
“Nhưng cũng may tôi là hậu duệ của Đạo gia, tổ tiên có duyên pháp cứu tôi, Đạo giáo Tam Tổ khai ân, ban cho tôi một thai khí vận chi tử.”
Nói xong, Tô Thanh Ninh có chút thấp thỏm bất an nhìn về phía Trương Cường, đừng nhìn cậu ra vẻ cao siêu, khoác lên danh nghĩa "khí vận chi tử", nhưng chuyện cậu vừa tiết lộ cũng thực sự quá mức chấn động.
Cậu đường đường là một nam nhân cao bảy thước, cư nhiên lại mang thai.
Với trình độ y học của thế giới này, e rằng cậu sẽ bị coi là quái vật mất.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng đã quyết định đánh cược một phen!
Thế nhưng, âm thanh trấn an trong dự kiến cũng không có vang lên, mà lại là một khoảng lặng khó tả, không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt.
Thậm chí tốc độ xe cũng chậm lại, như thể giây tiếp theo Trương Cường sẽ mở cửa xe bỏ đi vậy.
Ngay lúc không khí trở nên xấu hổ đến mức Tô Thanh Ninh khó có thể chịu đựng, cậu bỗng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào xen lẫn áp lực của Trương Cường: “Ninh ca, anh chịu khổ rồi.”
“Vì có thể đoán trước nguy cơ tận thế, mà cam chịu bị phạt mang thai.”
Một hán tử cao to vạm vỡ, vậy mà trong mắt lại dâng trào nước mắt, ánh nhìn tràn đầy sự cảm động và kính nể.
Tô Thanh Ninh tin chắc rằng nếu không phải đang lái xe, Trương Cường nhất định sẽ nhào đến, gắt gao nắm lấy tay cậu mà nói lời cảm kích.
Nói xong, Trương Cường như thể hạ quyết tâm rất lớn nói: “Từ nay về sau, tôi nhất định vì anh đầu rơi máu chảy, bảo vệ anh và cái thai thật tốt.”
“Trợ giúp anh sinh hạ khí vận chi tử an toàn, giải trừ nguy cơ mạt thế!”
Tô Thanh Ninh nghe được lời này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, có chút xấu hổ sờ mũi: “Cái này... không cần nghiêm trọng vậy đâu.”
Trong lòng cậu bỗng trào lên một cảm giác chột dạ, Trương Cường nhìn cao to như thế mà sao đơn thuần đến mức này chứ?
Làm cậu cũng ngại mà tiếp tục lừa hắn nữa.
Nhưng Trương Cường lại càng thêm kiên định: “Ninh ca, anh cứ yên tâm đi!”
Tô Thanh Ninh cười gượng hai tiếng, vội vàng đổi đề tài sang chính sự: “Hiện tại còn một tuần nữa tận thế sẽ xảy ra, tôi cần cậu giúp tôi thu thập vật tư.”
“Mấy bất động sản đứng tên tôi, cứ cầm đi thế chấp ngân hàng, có thể rút được bao nhiêu thì rút bấy nhiêu.”
“Sau đó, tôi sẽ lập một danh sách vật tư cần mua, giao cho cậu lo liệu.”
“Nhớ kỹ, cậu chỉ có đúng sáu ngày để chuẩn bị!”
“Sau sáu ngày, một trận mưa lớn sẽ đổ xuống, virus tận thế sẽ bùng phát trên toàn cầu.”
Có thân phận nhà tiên tri cùng danh nghĩa Đạo giáo Tam Tổ hậu thuẫn, Trương Cường hoàn toàn không chút nghi ngờ mà vỗ ngực đảm bảo:
“Ninh ca, anh cứ giao cho tôi, chuyện nhỏ này cứ để tôi lo!”
Nói rồi, hắn dùng ánh mắt hiền từ nhìn xuống bụng Tô Thanh Ninh:
“Anh cứ yên tâm dưỡng thai đi, tôi nhất định sẽ giúp anh bảo vệ khí vận chi tử thật tốt.”
Tô Thanh Ninh có chút bất đắt dĩ đỡ trán, cảm giác như chính mình vừa lấy đá đập chân mình.