Khi Sở Từ Yến chăm chú quan sát cậu, Tô Thanh Ninh cũng đang lặng lẽ quan sát đối phương.
Không hổ danh là nam chính Long Ngạo Thiên dưới ngòi bút của tác giả, diện mạo của hắn quả thực xuất chúng, nếu không cũng chẳng thể khiến hàng loạt nữ nhân trong mạt thế sẵn sàng lao vào bất chấp tất cả.
Hắn có đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt sắc bén. Ánh mắt đen láy, u trầm tựa vực sâu, hờ hững nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ninh, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương. Đôi môi mỏng bạc tình, dù khẽ nhếch nhưng chẳng hề có chút ôn hòa nào.
Lạnh lùng như sương tuyết, sắc bén như đao phong.
Trong đầu Tô Thanh Ninh chỉ thoáng hiện lên vài chữ này.
Tuy đối phương vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng cổ khí chất trên người kia cũng đã uy hiếp đến Tô Thanh Ninh rồi.
Cái gọi là nhân trung long phượng, chính là nói Sở Từ Yến.
Nếu như trước khi gặp mặt, cậu còn có chút hy vọng, định dựa vào cốt truyện mà cướp đoạt bàn tay vàng – không gian ngọc bội của nam chính, rồi thay thế hắn làm bá chủ mạt thế.
Nhưng hiện tại, cậu lặng lẽ đưa tay sờ bụng mình, dập tắt ngay ý nghĩ hoang đường đó.
Trước tiên vẫn nên tranh thủ khoảng thời gian trước khi mạt thế bùng nổ mà tích trữ vật tư, sinh đứa nhỏ này ra đã.
Ở thời đại hỗn loạn sắp đến, có thể sống sót thêm một ngày liền tính một ngày.
Trương Cường thấy Tô Thanh Ninh im lặng không đáp, bầu không khí cũng có phần xấu hổ. Hắn ngượng ngùng gãi mũi, chủ động lên tiếng: "Sở ca, bọn tôi chưa nói gì hết."
Nói xong, hắn vội nhìn sang Tô Thanh Ninh: “Ninh ca, không phải anh nói tối nay muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian sao? Hay là bây giờ chúng ta đi sớm một chút?”
Tô Thanh Ninh hiểu rõ, Trương Cường đang cố ý tạo cơ hội để cậu tránh xa Sở Từ Yến.
Dù sao ai cũng biết hai người này vốn không đội trời chung, thậm chí có thể nói là quan hệ cực kỳ căng thẳng.
Lỡ đâu lát nữa lại đánh nhau, mà chỉ còn ít ngày nữa là tốt nghiệp, Trương Cường thực sự không muốn thấy Tô Thanh Ninh bị xử phạt vào thời điểm nhạy cảm này.
Sở Từ Yến nghe vậy, ánh mắt cụp xuống, nghiêng người sang một bên để nhường đường cho Tô Thanh Ninh rời đi.
Hiển nhiên, hắn cũng có cùng suy nghĩ với Trương Cường. Hơn nữa, hôm nay hắn vừa gặp một số chuyện kỳ lạ, cũng cần có thời gian để suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng đúng lúc này, Tô Thanh Ninh lại đứng dậy, tiến gần về phía Sở Từ Yến, hoàn toàn không đón nhận ý tốt của Trương Cường.
Bởi vì cậu vừa nhận ra sắc mặt của Sở Từ Yến có chút khác thường, thậm chí có chút kinh hoảng chưa định.
Thân là một bác sĩ ngoại khoa, Tô Thanh Ninh có hai điểm mạnh đáng tự hào.
Một là khả năng quan sát tinh tế, hai là tâm lý vững vàng, không dễ bị lay động.
Cậu khẽ liếc nhìn miếng ngọc bội trên cổ Sở Từ Yến, trong lòng chợt nảy ra một kế hoạch.
"Sở Từ Yến, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Vừa nghe câu này, Trương Cường lập tức hoảng hốt, vội vàng quay sang khuyên can:
"Ninh ca, anh…"
"Yên tâm, tôi không tìm hắn gây sự, mà là có chuyện nghiêm túc muốn nói."
"Ra ngoài trước đi."
Tô Thanh Ninh ho nhẹ một tiếng, cố ý giải thích hai câu để tránh bị hiểu lầm.
Cuối cùng, Trương Cường vẫn bán tín bán nghi mà rời khỏi phòng. Tuy nhiên, hắn vẫn không quên ghé tai áp sát vào cửa, quyết tâm nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Dù cách âm khá tốt, nhưng nếu hai người trong phòng thực sự đánh nhau, hắn vẫn có thể nghe thấy được ít nhiều.
Sở Từ Yến nhìn Tô Thanh Ninh bằng ánh mắt thản nhiên, giọng điệu không chút gợn sóng: "Cậu muốn nói gì?"
Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy trong đáy mắt hắn vẫn còn lưu lại một tia khẩn trương.
Tô Thanh Ninh nhớ lại những mô tả về Sở Từ Yến trong tiểu thuyết.
Có thù tất báo.
Lạnh lùng, vô tình.
Thích giết chóc, tàn nhẫn thành tính.
Nhưng cậu lại vô thức quên mất một điều — Đó là Sở Từ Yến sau khi trải qua mạt thế.
Trên thực tế, trước mặt cậu lúc này, chẳng qua chỉ là một sinh viên 22 tuổi bình thường mà thôi.
Lịch trình cuộc đời của nam chính Long Ngạo Thiên vẫn chưa thực sự khởi động.
Tô Thanh Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh, cậu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu—bất kể thế nào, vẫn nên bán cho đối phương một món nhân tình.
Dù sao đi nữa, tin tức này, một tuần sau cũng sẽ không còn giá trị.
Cậu mím môi, chớp mắt một cái, lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán nói:
"Sở Từ Yến, anh có biết mạt thế là gì không?"
“Mạt thế?” Nghe vậy, Sở Từ Yến có chút ngạc nhiên nói.
Tô Thanh Ninh tiếp tục giải thích: "Giống như những bộ phim thảm họa mạt thế mà anh từng xem, khi virus bùng nổ quét sạch toàn cầu, rất nhiều người sẽ bị nhiễm bệnh và biến thành tang thi—những sinh vật chỉ biết cắn xé mà không có ngũ cảm. Không chỉ con người, ngay cả động thực vật cũng sẽ bắt đầu biến dị hàng loạt."
Lời nói của cậu khiến Sở Từ Yến hơi kinh ngạc. Hắn nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Tô Thanh Ninh một cái.
Hắn vừa mới từ bên ngoài trở về, không ai hiểu rõ tình huống hơn hắn.
Sinh vật chỉ biết ăn, không có ngũ cảm… chẳng phải chính là gã đàn ông kỳ quái trên xe buýt lúc nãy sao?
Tên đó có những hành vi vô cùng bất thường. Ban đầu, hắn ta cầm một tảng thịt sống, điên cuồng nhai nuốt đến mức mặt mũi toàn là máu. Nhưng ngay sau đó, hắn bỗng lao đến cắn xé một bé gái bên cạnh, như thể đã mất đi lý trí.
Những hành khách khác hoảng loạn dùng vũ khí chống trả, nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng đau đớn nào.
Làn da xanh tím, không còn mang sắc thái của người sống.
Sau đó, lực lượng cảnh sát nhanh chóng có mặt, bắt giữ người đàn ông kia. Họ giải thích rằng đó chỉ là một trường hợp nhiễm bệnh cúm siêu cấp, nhưng sâu trong lòng Sở Từ Yến, hắn lại cảm thấy bất an không rõ lý do.
Hắn là một người thông minh. Chỉ cần ghép nối những dữ kiện lại, đã có thể suy luận ra manh mối quan trọng. “Ý cậu là cúm XG chính là virus mạt thế?”
Người ta đồn rằng dịch cúm lần này bắt nguồn từ Hồ Nước Thị, nơi đó có một nhóm người đã ăn thịt dơi đen bị nhiễm khuẩn. Virus từ đó lây lan thông qua đường không khí, tiếp xúc da, truyền nhiễm qua máu, rồi dần dần lan rộng ra toàn quốc.
Các bản tin thời sự không ngừng đưa tin về tình hình dịch bệnh, các biện pháp kiểm soát cũng ngày càng nghiêm ngặt, nhưng con số công bố ra ngoài vẫn khiến người ta không khỏi lo sợ.
Đây chính là dấu hiệu bất thường đầu tiên.
Tô Thanh Ninh gật đầu thật mạnh, tiếp tục tiết lộ tin tức: "Đúng vậy."
"Nếu có thể, tốt nhất anh nên dự trữ thật nhiều lương thực đi. Chẳng bao lâu nữa, thế giới này sẽ rơi vào một trận đại náo động."
Nghe lời nói tự tin mười phần của đối phương, Sở Từ Yến đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh Ninh, tựa như đang dò xét xem lời nói của đối phương có chính xác không, không nhanh không chậm nói: “Cậu làm sao biết được tin này?”.
Chỉ một thoáng, Tô Thanh Ninh có cảm giác như bản thân đang bị hàng chục cỗ máy X-quang quét từ đầu đến chân, không sót một chi tiết nào.
Chỉ cần cậu nói sai một chữ, liền sẽ bị đối phương không chút do dự chém chít.
Áp lực nặng nề này khiến thần kinh Tô Thanh Ninh khẩn trương cao độ, cậu liếm đôi môi nứt nẻ, gằn từng chữ một: "Bởi vì… tôi thức tỉnh dị năng tiên tri."
Cậu chỉ vào đôi mắt mình, gian nan nói: "Tôi đã nhìn thấy trước tương lai."
Nghe được lời này, trong mắt Sở Từ Yến lóe lên một tia sắc bén. Rõ ràng, hắn đang đánh giá mức độ chân thực trong lời nói của cậu.
Cuối cùng, hắn hạ mí mắt, sâu kín nói: "Cậu vốn chán ghét tôi, vậy tại sao lại nói chuyện này cho tôi biết?"
Trong lòng Tô Thanh Ninh cười gượng gạo, chẳng lẽ lại nói thẳng ra rằng cậu muốn tranh thủ kiếm thêm chút hảo cảm?
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, trên mặt hiện lên một nụ cười bi thương đầy tự giễu: "Trong mắt anh, tôi thấp kém đến thế sao?"
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học.”
Bề ngoài của Tô Thanh Ninh không tệ, nước da trắng mịn, dáng người cao gầy cân đối, sống mũi không cao không thấp, đôi mắt cún vô tội hơi rũ xuống, trong veo như hồ nước, đứng yên một chỗ cũng mang đến cảm giác gần gũi như một đàn em ngoan ngoãn, khiến người khác dễ dàng sinh lòng thiện cảm.
Nhưng những hành vi ngang ngược trong quá khứ lại phá hủy hoàn toàn hình tượng của cậu, khiến Sở Từ Yến càng thêm chán ghét.
Thế nhưng giờ phút này, giọng điệu của cậu không còn vẻ khiêu khích, mà lại có chút tự giễu, khiến đáy lòng Sở Từ Yến khẽ rung động.
Hắn vô thức động đậy ngón tay. Tô Thanh Ninh… tựa hồ có điểm không giống trước đây.