Giang Vọng Tân nhìn chăm chú vài giây, đúng lúc Giang Nam Tiêu vừa xoay người lại sau khi thắp sáng ngọn đèn. Ánh mắt hai người giao nhau. Giang Nam Tiêu nhìn cậu một lát, sau đó cất bước tiến lại gần.

Giang Vọng Tân có chút sững sờ.

Giang Nam Tiêu quan sát vẻ mặt thất thần của cậu, nhận thấy chỉ đôi môi có chút khô còn lại cậu không có dấu hiệu gì bất ổn. Có lẽ chỉ vì đèn tắt mà gọi hắn đến.

Giang Vọng Tân thu lại suy nghĩ, nhớ ra điều quan trọng hơn: “Ta có làm phiền ngươi nghỉ ngơi không?”

Giang Nam Tiêu nhìn cậu, không trả lời.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Giang Vọng Tân, hắn chậm rãi tiến đến bên giường, hơi cúi người xuống, ánh mắt hai người lại một lần nữa giao nhau.

“Giang Vọng Tân.” Hắn khẽ gọi.

Bị gọi thẳng tên, Giang Vọng Tân có chút ngạc nhiên, khẽ “Dạ?” một tiếng.

Giang Nam Tiêu chậm rãi nói: “Ngươi là đệ đệ của ta.”

Giang Vọng Tân lặng người trong chốc lát, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Giang Nam Tiêu tiếp tục: “Vậy nên, đừng nói những lời như thế nữa.”

Giang Vọng Tân cụp mắt, giọng nhỏ dần: “Ta biết rồi…”

Giang Nam Tiêu nhìn thiếu niên trước mặt, một thân hình nhỏ gầy, mái tóc hơi rối.

Giọng hắn dịu đi đôi chút, mang theo sự nhẫn nại và một chút dịu dàng khó nhận ra: “Còn chuyện gì nữa không?”

Giang Vọng Tân ngước lên, một lần nữa đối diện hắn, đôi môi khô khốc hơi hé mở, chậm rãi nói ra một chữ: “Khát.”

Ánh mắt Giang Nam Tiêu dừng lại trên đôi môi hơi nứt nẻ của cậu. “Vậy ngươi tỉnh dậy cũng là vì khát nước?”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay lúc này, hắn cũng cảm thấy cổ họng hơi khô.

Giang Vọng Tân gật đầu, đang định nói thêm gì đó—

Đúng lúc này, ngọn nến trong phòng đột nhiên lay động kịch liệt rồi tắt phụt.

Ánh sáng vụt tắt, đôi mắt Giang Vọng Tân lại lần nữa chìm trong bóng tối, trở nên hoang mang. Cậu nghe thấy giọng Giang Nam Tiêu trầm tĩnh vang lên: “Có lẽ bấc đèn hỏng rồi.”

Vừa rồi khi thắp sáng, hắn đã thấy bấc đèn có dấu hiệu cháy chưa hết. Giờ liên tục tắt như vậy, chắc chắn là vấn đề của bấc đèn.

Giang Vọng Tân khẽ “Ừm” một tiếng.

Giang Nam Tiêu nói tiếp: “Ta đi rót nước cho ngươi, sau đó sẽ thay một chiếc đèn khác.”

Khi hắn xoay người bước đi, tiếng bước chân trong không gian yên tĩnh dường như vang vọng rõ ràng hơn bình thường. Giang Vọng Tân, người vốn chẳng thể thấy gì trong bóng tối, lại theo bản năng mà thả lỏng. Cậu ngoan ngoãn đáp: “Được, đều nghe ca.”

Giang Nam Tiêu rất nhanh đã mang đến một chén nước. Giang Vọng Tân không nhìn thấy, hắn liền đưa chén nước đến bên môi cậu: “Ta đút cho ngươi.”

Giang Vọng Tân không hề do dự, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Trước mắt vẫn là một màu đen kịt, nhưng ngay sau đó, cậu cảm nhận được một làn hơi lạnh lướt qua môi. Nước trong mát lành từ từ chảy vào miệng, trượt xuống cổ họng khô khốc, tựa như cơn mưa ngọt lành tưới mát mảnh đất cằn cỗi, xua tan đi cơn khát bỏng rát.

Uống nước xong, Giang Vọng Tân thoải mái đến mức khẽ nheo mắt, cả người thả lỏng, hoàn toàn giao bản thân cho Giang Nam Tiêu.

Nhưng vì Giang Nam Tiêu không thường xuyên chăm sóc người khác. Nước vẫn tràn khỏi khóe môi Giang Vọng Tân, chảy xuống dưới cằm. Giang Nam Tiêu dừng lại một chút, cảm giác khô khốc trong cổ họng hắn chợt dâng lên, càng ngày càng rõ ràng hơn.

Giang Vọng Tân uống cạn chén nước, đưa tay lau đi vệt nước bên khóe môi, rồi nói: “Còn muốn.”

Giang Nam Tiêu siết nhẹ chiếc chén nhỏ trong tay, khẽ đáp: “Chờ.”

Giang Vọng Tân nghe tiếng bước chân dần xa, bỗng nhiên cất tiếng gọi: “Ca.”

Giang Nam Tiêu dừng lại: “Chuyện gì?”

Giang Vọng Tân ngập ngừng một lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi biết ta không nhìn thấy, đúng không?”

Từ lúc Giang Nam Tiêu bước vào đến giờ, hắn chưa từng hỏi một câu, cứ tự nhiên chăm sóc cậu như lẽ đương nhiên. Giang Vọng Tân khó tránh khỏi nghĩ đến điều này, nhớ đến lần trước hắn thắp sáng ngọn đèn, lời này chẳng khác nào biết rõ còn cố hỏi.

Giang Nam Tiêu đáp lại một cách thản nhiên: “Biết.”

Giang Vọng Tân đột nhiên bật cười.

Chứng quáng gà của cậu không phải bẩm sinh mà xuất hiện từ năm sáu tuổi.

Khi đó, do những lời đồn vô căn cứ ở trong phủ, cậu và Giang Nam Tiêu từng có hiềm khích.

Cũng vào khoảng thời gian ấy, phụ thân và mẫu thân lần lượt qua đời vì bạo bệnh. Lúc đó, Giang Vọng Tân không thể tin tưởng bất kỳ ai, huống hồ những lời đồn đại kia còn khiến cậu sinh ra sự đề phòng với chính huynh trưởng của mình.

Về sau, lời đồn biến mất, những kẻ xúi giục cũng bị trừng phạt, nhưng khoảng cách giữa cậu và Giang Nam Tiêu vẫn chẳng thể quay lại như trước kia.

Dẫu vậy, Giang Nam Tiêu vẫn luôn âm thầm quan tâm cậu.

Biết mắt cậu không tốt, hắn sẽ để đèn sáng cho cậu. Khi cậu phát bệnh, hắn cũng sẽ ở bên cạnh trông chừng. Hắn còn chuẩn bị sẵn thuốc để cậu mang theo bên người, thậm chí những lúc đêm hôm khuya khoắt, cũng chẳng ngại vất vả mà đến chăm sóc cậu…

Hốc mắt Giang Vọng Tân bỗng chốc cay cay.

Giang Nam Tiêu đang rót nước, động tác hơi khựng lại. Khi hắn quay người lại gần, liền nhận ra thần sắc cậu có gì đó không ổn: “Sao vậy?”

Giang Vọng Tân không nói gì, chỉ khẽ gọi: “Ca.”

Giang Nam Tiêu cầm chén nước, ngồi xuống bên cạnh cậu. Giường hơi lún xuống, giọng hắn trầm ổn mà chậm rãi: “Sao lại khóc rồi?”

“Không có.” Giang Vọng Tân lập tức phủ nhận.

Giang Nam Tiêu chẳng hề bị ảnh hưởng, tiếp tục hỏi: “Vậy là vì sao?”

Giang Vọng Tân lại nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Giang Nam Tiêu im lặng chờ đợi.

Một lát sau, Giang Vọng Tân khẽ thì thầm: “Ngươi thật tốt.”

Giang Nam Tiêu nhướng mày: “Ngươi chỉ muốn nói như vậy thôi sao?”

Giang Vọng Tân gật đầu, thành thật đáp: “Chỉ là vậy thôi.”

Giang Nam Tiêu bật cười, trong giọng cười thấp thoáng một tia dịu dàng. Hắn nghe ra trong lời nói ấy có một chút nghẹn ngào, được che giấu rất khéo.

Hắn khẽ cười gọi cậu một tiếng: “Tiểu A Thủy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play