Đặc biệt là dáng vẻ lúc này khi cô trầm mặt, mím môi. Nhìn vào liền khiến người ta không dám trêu chọc.

Cô dựa theo ký ức của thân thể này, lần lượt nhận diện đám hạ nhân méo mó xấu xí trước mặt.

Căn phòng vốn đã tĩnh lặng vì sắc mặt lạnh lùng và sự im lặng của cô, lúc này lại càng im ắng hơn. Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua từng người, rõ ràng không hề có vẻ hung ác nhưng ai nấy đều theo bản năng đứng thẳng lưng.

Cố Mật Như chọn ra vài kẻ trong ký ức mà thường ngày còn xem như biết nghe lời, rồi ra lệnh: “Chương Tiền, Từ Tứ, theo ta đưa thiếu gia đến viện của ta.”

“Thúy Liên, đun nước ấm. Chuẩn bị cháo nóng.”

Dặn dò ngắn gọn xong, cô xoay người rời đi.

Đám hạ nhân nhìn nhau nhưng rất nhanh, những người bị cô gọi tên đã bắt đầu hành động.

Chương Tiền và Từ Tứ theo sau cô đi ra sân viện. Trong lòng họ đầy nghi hoặc, nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt.

Vừa chậm rãi bước đi, Cố Mật Như vừa không ngoảnh đầu lại mà tiếp tục phân phó: “Đi tìm thứ gì đó có thể cạy được xích khỏi tường.”

Chương Tiền và Từ Tứ đều đã có tuổi, hai bọn họ đều là người trong thôn này.

Họ rất rõ chuyện của Tư gia thiếu gia. Mặc dù biết vị thiếu gia này bị oan uổng, bởi lúc bị trói lại, anh hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Yêu quái nào lại ngoan ngoãn chịu bị người ta trói chặt?

Hơn nữa, trong vòng mười dặm tám thôn, họ cũng chưa từng nghe nói Tư gia thiếu gia hại ai cả.

Nhưng phải nói rằng, bộ dạng của anh đúng là đáng sợ. Còn họ chỉ là dân làng nhỏ bé, không thể chống lại cường quyền.

Và họ cũng chẳng rảnh rỗi mà xen vào chuyện nhà người khác khi nhà họ có "yêu quái".

Giờ nghe nói vị thiếu phu nhân này muốn đưa thiếu gia về, họ đoán rằng cô lại muốn hành hạ người ta.

Chương Tiền và Từ Tứ đều không tình nguyện làm việc này. Nhưng họ đã vào nhà họ Tư, chính là vì kiếm một công việc nhẹ nhàng mà vẫn có thể lĩnh tiền công.

Họ không làm chuyện thương thiên hại lý, cùng lắm chỉ là trợ trụ vi ngược mà thôi.

Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng đi tìm công cụ để cạy xích.

Thế giới nào cũng giống nhau, người có lòng tốt thì nhiều, nhưng không phải ai cũng vậy.

Đại đa số chỉ lo quét tuyết trước cửa nhà mình, chẳng màng sương giá trên mái nhà kẻ khác.

Vậy nên, hai người họ cầm theo công cụ, nhanh chóng theo sát Cố Mật Như đến trước căn nhà đổ nát kia.

Khi sắp bước vào, Cố Mật Như đã nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ của một cô bé.

“Ca ca, huynh ăn chậm một chút… Ca ca, huynh nói xem muội phải làm sao đây?”

“Hu hu hu hu… Hôm nay muội lại bị tam tỷ bắt nạt rồi. Tỷ ấy nói mẫu thân muốn gả muội cho Ninh Thân Vương.”

“Muội nghe nói Ninh Thân Vương từ nhỏ đã bị tàn phế hai chân. Tính tình vô cùng âm độc, thường xuyên giết chết người hầu bên cạnh.”

Giọng cô ta đáng thương như một con mèo con chưa được bú sữa, “Muội còn nghe nói hắn có thể dùng tay không xé xác người ta… Hu hu hu, nếu muội gả cho hắn thì làm sao sống nổi đây?”

Hệ thống nhắc nhở: 【Nữ chính Tư Tĩnh Nhu đã xuất hiện.】

Phía sau cô, Từ Tứ cũng lên tiếng: “Chắc là Tư gia tiểu thư… Sao cô ta lại đến nữa rồi?”

“Lần trước chui qua lỗ chó vào, chẳng phải lỗ chó đã bị bịt kín rồi sao?” Chương Tiền tiếp lời.

Nhưng thực ra, đối với chuyện Tư gia tiểu thư lẻn vào, họ cũng là mở một mắt nhắm một mắt mà ngó lơ.

Nếu không nhờ vị tiểu thư này năm lần bảy lượt mang đồ ăn tới, thì Tư gia thiếu gia đã sớm chết đói rồi.

Cố Mật Như chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục bước vào trong.

Nữ chính đang khóc rất hăng.

Cô lén lút đến, nhưng lại mặc một chiếc áo bông trắng, còn chói mắt hơn cả tuyết ngoài kia.

Tư Tĩnh Nhu ngồi xổm không xa mục tiêu nhiệm vụ của Cố Mật Như, trên đất có đặt một hộp đồ ăn, bên trong là mấy cái bánh.

Khi Cố Mật Như bước vào cùng mọi người, Tư Tĩnh Nhu bỗng trợn tròn hai mắt, trông như một con sóc ăn trộm bị phát hiện, vội vàng đứng bật dậy khỏi mặt đất.

Lông đuôi cũng dựng hết cả lên.

Cô nhìn Cố Mật Như bằng ánh mắt sợ hãi giống hệt ánh mắt của mục tiêu nhiệm vụ trước đó.

Một lát sau, Tư Tĩnh Nhu giơ tay chỉ vào Cố Mật Như, phẫn nộ quát: “Ngươi là kẻ độc ác! Ngươi dám không cho ca ca ta ăn cơm?!”

【Mục tiêu nhiệm vụ tên là Tư Hiến Xuân.】 Hệ thống rất hiểu cô, biết cô chẳng bao giờ nhớ tên ai, toàn dùng biệt danh nên vội vàng nhắc nhở.

Mục tiêu công lược của thế giới này—Tư Hiến Xuân—đang co ro trên đống cỏ khô và bông vải rách nát, tay cầm một cái bánh.

Anh đang vô cùng khó khăn để ăn, anh phải nghiêng đầu cắn, trợn mắt nuốt xuống. Hai mắt anh đờ đẫn như thể chẳng nghe thấy tiếng khóc lóc của em gái mình.

Cô quét mắt nhìn nữ chính Tư Tĩnh Nhu, lập tức có ngay đánh giá.

Dạng nữ chính thỏ trắng nhỏ trong thế giới tiểu thuyết thế này, cô đã gặp không một trăm lần cũng có 80 lần.

Đoán được cô ta sẽ nói gì, cũng biết cô ta sẽ đối xử với mình ra sao.

Cô chẳng thèm để tâm, chỉ chỉ huy Chương Tiền và Từ Tứ: “Gỡ xích khỏi tường đi.”

Sau đó cô thẳng bước đến trước mặt Tư Hiến Xuân, người sắp bị nghẹn chết.

Cô ngồi xổm xuống, trực tiếp giật lấy cái bánh trong tay anh rồi ném ra xa.

Tay Tư Hiến Xuân bỗng chốc trống không, phản ứng anh có phần chậm chạp, anh nhìn cô một cái, sau đó phản ứng đầu tiên của anh là chui vào đống cỏ rách kia.

Đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Nhưng lần này, cô đã tóm chặt cổ áo sau của anh, không để anh tiếp tục chui vào.

Tư Hiến Xuân giãy giụa dữ dội.

Tư Tĩnh Nhu lập tức bước lên, nhưng lại không dám chạm vào Cố Mật Như.

Cô chỉ dám giậm chân hét lên: “Ngươi làm gì thế?! Mau thả ca ca ta ra! Ngươi hại huynh ấy thành thế này còn chưa đủ sao?!”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, hoàn toàn không có khí thế.

Cô đã lặn lội đường xa, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, đã gần như dùng hết dũng khí cả đời.

Cố Mật Như giữ chặt Tư Hiến Xuân rồi quay đầu nhìn Tư Tĩnh Nhu, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Từ đâu đến thì về đó đi.”

“Ta không đi! Ngươi thả ca ca ta ra, ngươi định làm gì huynh ấy?!” Tư Tĩnh Nhu lại tiến lên một bước, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào tố cáo: “Ca ca ta… huynh ấy không phải yêu quái! Huynh ấy chỉ mắc bệnh lạ thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play