Cố Mật Như khẽ mấp máy môi, một lần nữa thốt ra một chữ dễ nghe: “Cút.”
Hệ thống lập tức offline.
Khi Cố Mật Như làm nhiệm vụ, gần như cô chưa bao giờ nhờ hệ thống giúp đỡ. Cũng không dùng bất kỳ kỹ năng nào của không gian hệ thống.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Nếu quen thói ỷ lại, không rời được sự hỗ trợ của hệ thống thì sớm muộn gì cũng phải nhượng bộ, khuất phục và ký lại hiệp ước với hệ thống mà thôi.
Cố Mật Như yêu tự do.
Trong bóng tối, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút đờ đẫn của đối tượng nhiệm vụ, một lần nữa cô đưa tay ra.
Nhưng lại bị anh né tránh.
Không cho chạm vào.
Chuyện này cũng bình thường. Sau khi dữ liệu được thay thế thành công, bây giờ cô chính là kẻ đầu sỏ khiến đối tượng nhiệm vụ trở nên như vậy.
Cố Mật Như đứng dậy, định kéo xích ra trước sau đó đưa người trở về rồi tính tiếp.
Vừa mới đứng lên, đối tượng nhiệm vụ—người mà ngay cả diện mạo cô còn chưa nhìn rõ, mái tóc thì bù xù như một con gà mái xám xù lông—đột nhiên run rẩy vươn tay ra, ôm chầm lấy Cố Mật Như!
Cô bị siết chặt ngang eo, lại bị kéo quỳ xuống đất. Cánh tay đang ôm eo cô lạnh như băng.
Đầu gối cô cũng đau buốt như thể đang quỳ lên những mảnh băng vụn.
Cố Mật Như đưa tay đẩy ra, nhưng lúc này, đối tượng nhiệm vụ lạnh lẽo hơn cả người chết kia đã mở miệng.
“Cho ta… ăn…” Giọng anh nghẹn ngào như quạ, còn kèm theo run rẩy.
***
Cố Mật Như chờ cơn đau nơi đầu gối qua đi, sau đó cô mới đưa tay vén mái tóc rối bù của đối tượng nhiệm vụ.
Dơ bẩn như một con khỉ bùn, hoàn toàn không nhìn ra hình người.
Lần này anh không trốn, anh quá lạnh rồi.
Nhiệt độ cơ thể của Cố Mật Như khiến anh theo bản năng tiến lại gần. Anh ôm cô thật chặt, hận không thể vùi mình vào máu thịt cô để sưởi ấm.
“Cho ta… ăn!” Anh lại cất giọng khàn khàn, run rẩy hơn trước.
Vừa đói vừa lạnh, cả hai đều đã chạm đến giới hạn, cô bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mạng anh. Anh rõ ràng đã không còn chút lý trí nào nữa.
Bởi vì người anh đang ôm lúc này chính là kẻ thù mà anh hận không thể xé xác ăn tươi nuốt sống.
Cố Mật Như bị siết chặt đến mức gần như nghẹt thở, cô đưa tay ấn lên cái đầu đang chôn vào lòng mình, cúi xuống nhìn anh, nói:
“Muốn ăn thì buông ta ra. Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi ấm áp để ngươi ăn no.”
Nghe vậy, anh sững lại một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh hơi ngẩng đầu lên, rồi như nhìn thấy quỷ dữ đáng sợ mà trừng lớn đôi mắt nhìn Cố Mật Như.
Màu mắt anh do bệnh mà thay đổi, vốn là màu lam nhạt, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo này lại mang màu trắng xám.
Nhìn qua thực sự không giống con người, mà như một con quái vật.
Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng đẹp, nhận ra người anh đang ôm chính là một “ác quỷ.”
Từ ảo tưởng ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp quay về hiện thực, anh lập tức buông eo Cố Mật Như—rồi quay người, bò lết về phía bóng tối bằng cả tay lẫn chân, kéo lê xiềng xích.
Cố Mật Như hơi nghiêng đầu nhìn anh. Khi anh sắp bò về cái ổ rơm rách nát kia, cô nắm lấy sợi xích.
“A—A—A—”
Anh ta bắt đầu thét lên những tiếng khàn khàn như dã thú bị hành hạ tàn nhẫn nhất thế gian.
Cố Mật Như khẽ điều động ký ức của nguyên chủ, lập tức phát hiện anh ta quả thực nên chạy trốn.
Bởi vì nguyên chủ đã tra tấn anh.
Không chỉ giam cầm, xích anh lại mà còn đánh đập, dùng kim đâm, ép anh ta uống nước sôi, thậm chí bức hắn đi chết.
Cố Mật Như nhíu mày.
Có vài thế giới trong tiểu thuyết, để khắc họa sự bi thảm mà quả thực viết ra những nhân vật phụ điên cuồng tàn nhẫn đến vô lý.
Bởi vậy mới dễ thúc đẩy cốt truyện.
Trải qua những sự tra tấn vô nhân đạo đó, chẳng trách đối tượng nhiệm vụ lại chọn tự hủy linh hồn.
Cố Mật Như buông tay.
Anh lập tức bò trở lại đống rơm mục nát—nơi duy nhất trong căn phòng này anh có thể trốn vào.
Bởi vì nguyên chủ chê nơi đó quá bẩn, ngay cả khi đánh anh, cô cũng không muốn lại gần…
Cố Mật Như không tiếp tục đến gần, không muốn kích thích anh nữa.
Sau khi đứng dậy, cô phủi bụi bẩn dính trên người, cũng không định tự tay tháo xiềng xích.
Cô xoay người rời khỏi căn phòng, đi tìm người giúp đỡ.
---
Bước ra khỏi sân viện đổ nát, Cố Mật Như dựa theo ký ức của nguyên chủ mà băng qua hai cánh cửa nhỏ, cuối cùng đến trước một căn phòng sáng đèn.
Cô đi đến cửa rồi không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Trong chính sảnh, vài hạ nhân và nha hoàn đang tụ tập chơi bài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ quay đầu lại thì thấy Cố Mật Như bước vào.
Mọi người đều sững sờ, ban đầu theo bản năng muốn hỏi “Ngươi là ai.” Nhưng rất nhanh, do ảnh hưởng của việc thay thế nhân vật trong cốt truyện, bọn họ nhớ ra Cố Mật Như chính là chủ nhân của nơi này.
Cố Mật Như xuyên vào thế giới tiểu thuyết này ngay thời điểm vừa qua năm mới.
Lúc này là mùng bốn tháng Giêng.
Theo lý mà nói, trong những gia đình giàu có, hạ nhân canh đêm phải túc trực đến rằm tháng Giêng.
Nguyên chủ của thân thể này cũng yêu cầu hạ nhân canh đến rằm.
Không trả bao nhiêu tiền công nhưng lại thích thuê nhiều người hầu.
Đã thuê rồi mà còn không quản nổi bọn họ. Chủ không ra chủ, tớ chẳng ra tớ.
Do chậm lương thưởng, ngay cả tiền lương tháng cũng nợ nên những hạ nhân này khi thấy thiếu phu nhân—chủ nhân của mình—cũng chẳng có chút kiêng dè nào.
Dù tất cả đều bỏ bài đứng dậy nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt miễn cưỡng.
Một nha hoàn nhỏ con bước lên trước, hành lễ với thái độ không mấy cung kính, hỏi: “Thiếu phu nhân có gì dặn dò ạ?”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn ra sau Cố Mật Như, vẻ khinh thường lộ rõ.
Cô đang tìm xem tối nay Cố Mật Như đi cùng vị lão gia nào. Giờ này không ở trên giường lăn lộn, sao lại chạy đến chính sảnh?
Cố Mật Như im lặng, sắc mặt lạnh tanh.
Nhan sắc của cô không phải khuynh thành nhưng tuyệt đối không phải người nhìn dễ bị bắt nạt.
Cô có đôi mắt phượng dài hẹp, lông mày dài, thanh thoát kéo về phía thái dương.
Nó không phải kiểu quyến rũ tầm thường, đường nét cằm mềm mại kết hợp với đôi mày sắc nét khiến khuôn mặt cô toát lên khí chất mạnh mẽ.