【Cấp độ nhiệm vụ lần này là C. Đối tượng cần cứu rỗi là nam phụ pháo hôi của thế giới này. Đó là người anh tóc trắng của nữ chính, anh ta bị xích lại rồi chết đói.】
【Lưu ý quan trọng: Điểm số của ký chủ hiện chỉ còn 36.000. Có thể đổi thành 36 ngày sinh mệnh trong thế giới nhiệm vụ. Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh và bước đầu làm thay đổi chỉ số tự hủy của đối tượng công lược có thể nhận được điểm thưởng. Mong ký chủ tích cực làm nhiệm vụ, yêu quý sinh mệnh, tránh xa lười biếng.】
【Nhiệm vụ của tổ cứu rỗi là làm tiêu tan chỉ số tự hủy trong lòng mục tiêu nhiệm vụ. Hoàn thành tâm nguyện của họ, hỗ trợ thế giới đạt kết cục HE.】
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Cố Mật Như, lặp đi lặp lại ba trăm sáu mươi độ không ngừng.
Chỉ còn 36 ngày sinh mệnh nữa thôi à…
Cố Mật Như dụi mắt, giữa cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, cô ngáp một cái.
Hơi thở trắng xóa phả ra xa. Cô khoác trên người bộ váy mỏng manh, nhưng dường như không hề cảm thấy lạnh.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô đứng đó, tựa như một bông hoa mùa hè nở rộ giữa mùa đông khắc nghiệt. Sự trái mùa ấy khiến người ta cảm thấy yêu dị.
Ngay cả thời gian đếm ngược của sinh mệnh cũng không thể khiến cô dao động quá nhiều cảm xúc.
Dù làm bất cứ chuyện gì, Cố Mật Như đều thong thả, không vội không chậm như thể mọi thứ đều đã nắm chắc trong tay. Mỗi lần hệ thống tưởng rằng cô sắp chết, cô lại giãy giụa một chút rồi hoàn thành nhiệm vụ trước hạn rồi kéo dài mạng sống.
Cứ thế dây dưa mãi đến tận bây giờ, hệ thống đã hoàn toàn bị cô mài mòn đến mức không còn chút tính khí nào.
Cố Mật Như vươn vai giãn gân giãn cốt, sau đó lười biếng bước về phía sân trước.
Bên trong một căn nhà đổ nát hoang phế, những sợi xích kéo dài từ trong bóng tối ra ngoài, trói chặt lấy một đôi chân trần bẩn thỉu.
Giữa mùa đông khắc nghiệt, chủ nhân của đôi chân ấy không chỉ không có giày, mà ngay cả một bộ quần áo lành lặn cũng chẳng có.
Toàn thân anh ta chỉ khoác tạm một mảnh vải rách rưới miễn cưỡng che được nửa người. Đôi chân gầy guộc lạnh đến mức tím tái. Cả người anh co rút trong đống bông cũ và rơm rạ mục nát.
Nhìn thoáng qua, cô chỉ thấy được cái mông, chẳng thấy cái đầu đâu.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù bị nhốt trong căn phòng chẳng có lấy một tấm che chắn, gió lùa bốn phía, anh ta vẫn không hề run rẩy.
Anh ta trông như người chết.
Cố Mật Như nhìn chằm chằm vào đối tượng nhiệm vụ thảm thương trước mặt, cô khẽ nhíu mày.
Cô lên tiếng hỏi: “Anh ta chết rồi à?”
【Chưa chết, chỉ là bị lạnh đến mức ngất đi thôi.】 Hệ thống trả lời.
Nhiệm vụ lần này giống như một con gà rừng bị đuổi đến đường cùng, tuyệt vọng chôn đầu vào đống tuyết.
Chỉ lo đầu, không lo mông.
Cố Mật Như nhìn vị thiếu gia quý giá nửa sống nửa chết kia một lúc, sau đó cô từ tốn bước lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Cô túm lấy sợi xích trên chân anh ta rồi lắc lắc thử—cũng khá dày đấy.
Ngón tay lướt qua vòng sắt trói trên mắt cá chân, cô định tìm cách mở khóa. Nhưng ngay lập tức, động tác của cô khựng lại.
Cô phát hiện sợi xích này đã bị hàn chết vào mắt cá chân anh ta, hoàn toàn không có lỗ khóa. Một phần vòng sắt thậm chí đã ăn sâu vào da thịt.
Cố Mật Như ngồi đó, nhớ lại những tư liệu về thế giới này mà cô đã xem trước khi rời khỏi không gian của hệ thống.
Đối tượng cần cứu rỗi của thế giới này là một vị công tử thời cổ đại mắc bệnh bạch tạng.
Căn bệnh này, ở thời hiện đại thì chẳng đáng lo. Nếu chăm sóc tốt, thậm chí còn không ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Nhưng ở thời cổ đại, đây chính là một loại dị dạng. Là quái vật. Là “yêu quái” cần phải tiêu diệt.
Vị công tử này vì xuất thân danh gia vọng tộc, lại có một người mẹ trẻ trung xinh đẹp một mực bảo vệ nên mới không bị lén lút giết chết từ nhỏ.
Thế nhưng, mỹ nhân rồi cũng có lúc già đi. Sắc tàn, ân tình nhạt phai.
Trước khi kiệt quệ hơi tàn, bà đã cưới vợ cho con trai, hy vọng anh ta có thể đi trên con đường mà ai cũng đi.
Sợ anh ở lại trong phủ sẽ bị các phòng khác ức hiếp, bà đã vét sạch gia sản, cho anh phân gia ra ngoài sống riêng.
Dù ngoại hình có khác người, nhưng công tử vẫn cầm trong tay một khoản tiền lớn sau khi phân gia. Vậy nên, người bằng lòng gả cho anh không phải là không có.
Nhưng nàng dâu mà anh cưới về, lại là một đóa hồng hạnh xuất tường.
Thiếu gia bị nuôi nhốt trong khuê phòng từ nhỏ, đến cả tiên sinh vỡ lòng cũng không có. Anh đơn thuần như một đóa hoa trắng, chẳng hiểu thế sự.
Vừa thành thân không bao lâu, mẹ anh qua đời.
Người vợ kia liền lập tức hồng hạnh xuất tường.
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách.
Bản thân thiếu gia vốn không để tâm. Anh chỉ biết ru rú trong phòng, suốt ngày ôm con dao nhỏ, điêu khắc hình dáng của người mẹ quá cố.
Vấn đề nằm ở chỗ, người vợ của anh có tâm tư vô cùng ác độc.
Xuất tường tìm kích thích đã đành, cô ta còn lợi dụng bệnh trạng của anh, kích động dân làng, suýt nữa khiến anh bị lôi ra thiêu sống ngay tại chỗ.
Mục đích đương nhiên là để độc chiếm gia sản.
May mắn là công tử này vẫn còn chút bối cảnh. Gia tộc quyền thế kia dù có khinh ghét "đứa con dị dạng” của mình nhưng cũng làm tròn trách nhiệm cưới vợ cho anh ta, sau đó thì cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Nhưng họ cũng không cho phép con trai mình bị đám dân ngu gọi là “yêu quái” rồi bị thiêu sống.
Đương nhiên, không cho thiêu anh, không phải vì gia tộc này còn chút tình cảm gì với đứa con trai tóc trắng ấy.
Mà là vì không thể để anh ta chết trong ô danh, làm bẩn danh tiếng của gia tộc.
Vì thế, gia tộc này đã cử một tên nô tài hèn mọn xuống hòa giải. Cuối cùng, sau khi nhận bạc để “thuận theo lòng dân”, gã ta đã cùng với người vợ “hồng hạnh xuất tường” đã nhốt vị thiếu gia này như heo chó.
Anh bị giam lại.
Và bây giờ, Cố Mật Như bị đày đến thế giới này—nơi mà tổ cứu rỗi không thể chọn thẻ thân phận hay thiết lập ban đầu.
Thẻ thân phận mà Cố Mật Như rút trúng là—người vợ hồng hạnh xuất tường.
Mở đầu thế giới—vị thiếu gia kia đã hấp hối, thở ra nhiều hơn hít vào. Dù có ngây thơ đến đâu, trong lòng anh cũng hận người vợ này đến mức máu chảy thành sông.
Cố Mật Như duỗi tay, cô lật đống cỏ khô và bông vải rách nát ra, cố gắng tìm thấy đầu của mục tiêu nhiệm vụ.
Hệ thống trong đầu lại vang lên:
【Dữ liệu nhân vật gốc đã bị xóa, đang thay thế bằng dữ liệu của ký chủ...】
【Thay thế thành công! Ký chủ muốn giữ nguyên tên cũ hay đặt lại?】
Cố Mật Như không trả lời. Hệ thống biết cô vẫn muốn giữ nguyên tên.
Dữ liệu nhân vật gốc đã bị hệ thống hủy bỏ và thay thế bằng cô.
Trong thế giới tiểu thuyết này, việc thay thế dữ liệu hoàn tất sẽ giống như thao tác "đổi tên nhân vật hàng loạt", nhưng cao cấp hơn ở chỗ, hệ thống còn sửa đổi cả ký ức của những người quen biết cô trong thế giới này.
Dù có oan ức thế nào, bây giờ cô chính là người vợ hồng hạnh xuất tường kia.
Đã đến để cứu rỗi thì cô không thể để người này bị đông chết ở đây. Trước tiên phải đưa anh ta về, rồi từ từ… cảm hóa?
Vì dữ liệu thay thế đã thành công, Cố Mật Như cũng có ký ức của nhân vật gốc. Cô biết nhân vật gốc muốn giết chết vị thiếu gia này nên xích sắt đều đã được hàn chết.
Nhân vật gốc còn loan tin khắp nơi rằng chồng mình biết yêu thuật. Vì vậy, xích sắt này được làm cực kỳ chắc chắn, đừng nói là trói một người, dù có buộc hai con trâu cũng không thể giãy thoát.
Cố Mật Như lục lọi không gian hệ thống. Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cô chưa từng tích lũy thứ gì hữu dụng.
Cô rất giỏi mở khóa nhưng nếu không có chìa khóa, thì phải tìm đồ, dùng cách bạo lực để phá xích.
Cô lục tìm một lúc lâu. Trong không gian, ngoài một đống tín vật đính ước hào nhoáng nhưng vô dụng thì chẳng còn gì khác.
Chỉ còn một thanh bản mệnh kiếm do bị hệ thống chính cưỡng chế đưa đi nên chưa kịp hủy bỏ, nó được mang từ thế giới tu tiên trước đó…
【Không được.】 Hệ thống quét thấy ý định của cô, lập tức nhắc nhở: 【Vũ khí vượt cấp không thể sử dụng.】
Đến thế giới này rồi, đương nhiên không thể dùng tiên thuật.
Cố Mật Như đành từ bỏ ý định dùng một kiếm chém đứt xích sắt dưới chân vị thiếu gia kia.
Cô lần theo xích sắt, mò mẫm trong bóng tối để tìm điểm cố định.
Rồi bắt đầu nghịch chỗ đó.
"Loảng xoảng—" Tiếng xích sắt va chạm trong đêm đông khiến người ta lạnh sống lưng.
Xích sắt bị đóng đinh vào tường. Cố Mật Như nắm chặt xích sắt, cả người cô treo lên, chân đạp vào tường.
Tiên thuật không dùng được nhưng cơ thể cô vẫn còn giữ lại một số võ thuật nằm trong "phạm vi khoa học" của thế giới này.
Không thể bẻ gãy kim loại bằng tay không, nhưng phá khóa gắn trên tường chắc không có vấn đề gì.
Cô có chút hoài niệm tiên thuật của mình ở thế giới trước.
Ở thế giới trước, cô thực sự có thể hô phong hoán vũ.
Dù cuối cùng có bị nữ chính hắc hóa đánh bại, ít nhất cũng không chật vật như bây giờ.
Nhưng cô không ngờ rằng, chật vật hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Sau khi đến thế giới này, cảm quan nhạy bén của cô bị giới hạn.
Cô đang ra sức giằng xích, vậy mà không nhận ra ngoài sợi xích trong tay mình, một sợi khác ở xa cũng vừa động đậy.
Đến khi nhận thấy âm thanh không đúng, một sợi xích to bằng cánh tay trẻ con đã vòng qua người cô, nó siết chặt rồi kéo cô ngã xuống đất.
“Rầm!”
Do hoàn toàn không đề phòng mục tiêu nhiệm vụ nên Cố Mật Như ngã rất mạnh.
Chết tiệt.
Nát cái gáy rồi!
Sau cơn choáng váng ngắn ngủi, Cố Mật Như kéo xích ra khỏi người, cô xoay người giật mạnh—người đánh lén bị kéo ngã xuống đất!
"Rầm!" Lại một tiếng vang, tiếng xích loảng xoảng dồn dập.
Cố Mật Như bật người dậy một cách nhẹ nhàng.
Sau đó, cô từ trên cao nhìn xuống kẻ đang nằm sõng soài dưới đất.
Anh rõ ràng đã dốc hết toàn bộ sức lực vào đòn tấn công vừa rồi.
Cố Mật Như giật mạnh sợi xích trong tay, kéo anh lê đi một đoạn.
Anh đã kiệt sức nên không thể đứng dậy mà chỉ có thể ôm lấy cơ thể mình, co ro lại.
Vừa tỉnh dậy từ trạng thái hấp hối, anh cảm nhận được cơn lạnh thấu xương rồi bắt đầu run lên dữ dội.
Run đến mức… trông chẳng khác gì Cố Mật Như mỗi khi cố tình phá hỏng cốt truyện mà bị hệ thống giật điện cả.
Cố Mật Như nghe thấy hàm răng anh lập cập va vào nhau.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua những ô cửa sổ thủng, đủ để cô nhìn rõ anh.
Cô lại ngồi xuống, một đầu gối đè lên eo đối phương nhằm chặn anh lại để tránh bị tấn công lần nữa.
Sau đó, cô duỗi tay nâng cằm anh lên, gạt đi những lọn tóc bết trên mặt.
Dù run cầm cập, anh vẫn có lý trí.
Anh khẽ nghiêng đầu né tránh tay cô rồi gắng sức bò đi, nhưng bị Cố Mật Như nhẹ nhàng đè lại.
“Ngoan ngoãn một chút.”
Giọng nói của Cố Mật Như trầm thấp như tiếng đàn violin, trong đêm lạnh giá như trực tiếp gảy vào lòng người.
【Phát hiện có người tiếp cận. Ký chủ có cần hệ thống hỗ trợ mở khóa không?】