Cả người Carl Lạc chấn động, không dám tin tưởng mà ngẩng đầu lên.
Ninh Tịnh phảng phất không nhận thấy được cảm xúc dao động của cậu, vững vàng mà ôn hòa nói: “Chính xác mà nói, là hiệp hội mà tôi đang làm việc phải rời khỏi Bình Thủy Chi Dương.”
Carl Lạc ngơ ngác nhìn cô, giống như một pho tượng đá.
Thời tiết se se lạnh như mùa xuân chưa đến, ngâm mình trong sóng biển quá lâu, khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Ninh Tịnh kéo tay Carl Lạc đang ôm eo mình ra, ngược lại đi về phía một tảng đá ngầm cách đó không xa. Cô dùng sức chống tay, xoay người ngồi lên, vắt vắt tà áo ướt sũng, vắt ra một vũng nước, rồi vỗ vỗ đầu gối mình.
Carl Lạc bơi về phía trước hai bước, vội vàng truy vấn: “Hi Di Nhĩ, cô có phải giận tôi lần trước không gặp cô không?”
Ninh Tịnh bật cười nói: “Đương nhiên không phải. Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Vậy tại sao lại đi đột ngột như vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT