Chung Giang Hải đưa xoài đã xé lớp vỏ cho Chung Tình trước, nhưng cô xua tay không nhận, chỉ vào quả xoài trong tay: "Chú ăn đi, chỗ của con còn nè."

Họ cũng không phải người ngoài, đẩy tới đẩy lui ngược lại lại không có ý nghĩa. Chung Giang Hải không khách sáo, cắn một miếng, thịt quả rắn chắc cắn đầy cả miệng. Một miếng lớn này, ngay cả hột đều không nhìn thấy chớ nói chi là cắn trúng hột.

Ông hái xoài Kim Hoàng, vốn dĩ loại này thịt dày, hạt nhỏ nhưng miếng cắn của Chung Giang Hải quả thật không nhỏ, không hề thấy hạt đâu, thịt quả lấp đầy miệng. Ông không kịp nghĩ nhiều, nuốt miếng xoài trong miệng rồi vội vàng nói với Chung Tình: "Tiểu Tình, ngon quá đi mất! Vị của nó cứ như pháo nổ trong miệng ấy!"

Đó là lời khen cao cấp nhất mà Chung Giang Hải có thể nghĩ ra, ông vội vàng chia sẻ với Chung Tình. Lúc này, Chung Tình mới gọt một miếng vỏ xoài xanh, cảm thấy chú mình hơi quá khoa trương. Cô mỉm cười rồi cũng cắn thử một miếng nhỏ.

Chú của cô nói rất đúng!

Xoài xanh có vị khác với xoài Kim Hoàng. Xoài Kim Hoàng ngọt đậm, xoài xanh thanh mát. Chung Tình vừa ăn đã cảm thấy vị ngọt dịu tràn ngập khoang miệng, thịt quả mềm mà không dính, rất dễ ăn. Cắn nhẹ một cái, vị ngọt lập tức lan tỏa, mang theo hương thơm đặc trưng của quả xoài...

Cô nhìn quả xoài trong tay rồi nhìn chú mình đã ăn hết một quả to, tự hỏi đây có phải là xoài mình trồng ra không?

"Tiểu Tình, nhìn hạt này xem, mỏng như tờ giấy ấy. Xoài này nhiều thịt quá!" Chung Giang Hải vừa nói vừa nhìn hạt xoài.

Chung Tình nhìn kỹ, đúng là vậy. Xoài Kim Hoàng vốn có hạt nhỏ, nhưng không nhỏ đến mức này. Hạt của nó giống như xoài nhỏ bán ngoài chợ, vừa dẹt vừa nhỏ. Xoài to như vậy mà toàn là thịt quả ư?

"Tới đây tới đây, chú và con đổi đi, để chú ăn thử xoài xanh này của con." Chung Giang Hải tiện tay vứt hạt xoài vào túi rác trên xe rồi đổi một quả xoài Kim Hoàng với quả xoài xanh của Chung Tình.

Chung Tình cẩn thận gọt thêm một miếng vỏ. Vỏ xoài rất mỏng, chỉ cần xé nhẹ là được, ăn rất dễ dàng mà không hề tốn sức. Trước đây, cô không thích ăn xoài vì cảm thấy rất mất công, phải rửa tay rửa mặt, mà vỏ thì gọt mãi không xong, rất phiền phức. Nhưng bây giờ thì không còn chút khó khăn nào.

Đợi sau khi ăn xong, Chung Tình mới phát hiện hạt xoài xanh cũng không lớn hơn hạt xoài Kim Hoàng là mấy, chỉ to hơn một chút. Nhưng kích thước của hạt không hề ảnh hưởng đến hương vị. Xoài rất chín, bên trong hoàn toàn chín mọng.

Nhìn quả xoài mà chú để lại cho cô, Chung Tình lấy giấy lau tay và miệng. Cô không ăn nổi nữa, một quả xoài đã quá no rồi, ăn thêm một quả nữa thì thật sự không nổi.

Nhưng Chung Giang Hải thì không gặp vấn đề này. Ông ăn hết một quả xoài xanh với tốc độ ánh sáng rồi xuống xe tìm vòi nước rửa tay. Sau khi lên xe, ông đưa cho Chung Tình vài tờ giấy, vừa lau miệng vừa nói: "Hai loại này có vị hoàn toàn khác nhau! Loại kia thì thơm, loại này thì nhạt. Loại kia thì ngon, loại này thì mềm. Chú của con sống mấy chục năm mà không ngờ xoài lại có nhiều kiểu ăn như vậy! Hèn gì ba con tập trung tinh thần vào việc này, không sai thật! Ăn quá sướng rồi!" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Chúng ta hái thêm vài quả mang về ăn đi, xoài mới chín, cũng không dễ hỏng." Chung Tình nói. Cô vẫn chưa thử xoài Kim Hoàng nhưng chú nói thì chắc là đúng. Chỉ nhìn thịt quả và vỏ thôi đã thấy thèm rồi, chắc chắn vị cũng không kém.

Chung Tình lớn lên ở vườn trái cây nên cô không thiếu trái cây, cô biết rõ bao năm qua xoài có vị gì. So với xoài xanh cô từng ăn, xoài năm nay chắc chắn khác hẳn. Xem ra, năng lực Linh Hồn Thảo Mộc không chỉ giúp cô nuôi sống cây mà còn có thể thúc quả chín nhanh hơn và ngon hơn chăng?

Cô đang suy nghĩ thì Chung Giang Hải đã biến lời nói của cô thành hành động, ông không do dự chút nào, nhảy xuống từ trên xe rồi chạy vào vườn xoài, chẳng mấy chốc đã dùng vạt áo sơ mi hoa ôm một đống xoài chạy ra. Ông xếp xoài lên ghế sau rồi mới ngồi vào ghế lái.

Chung Tình đang mải nghĩ về việc xoài ngon hơn hẳn mọi năm thì Chung Giang Hải đã nghĩ đến chuyện khác. Vừa tra chìa khóa vào ổ, ông vừa hỏi Chung Tình: "Lúc trước ba con bán xoài giá bao nhiêu vậy?"

Chung Tình lắc đầu, nói để về xem sổ sách. Dạo này cô chỉ xem các khoản thu chi, chứ chưa xem giá cả.

"Vậy chúng ta trở về xem sổ sách trước!" Chung Giang Hải nheo mắt, không biết đang nghĩ gì rồi phóng xe điện với tốc độ tối đa, chẳng mấy chốc đã về đến khu quản lý.

Chung Tình lấy sổ sách của hai năm gần đây ra, ôm sổ sách cùng về khu sinh hoạt. Sau khi tiêu hóa một lúc, cô cũng muốn ăn thử xoài Kim Hoàng nên đưa sổ sách cho chú rồi tự tay chọn một quả lớn để cắt. Cô nghĩ quả lớn chắc hạt cũng không nhỏ nhưng không ngờ hạt vẫn nhỏ. Chẳng lẽ cả lứa này đều có hạt nhỏ?

Sau khi cắt được một bát đầy thịt xoài vàng óng, Chung Tình cũng không kìm được mà lấy tăm xiên một miếng cho vào miệng. Quả nhiên vị của xoài Kim Hoàng khác với xoài xanh, vị ngọt đậm hơn, mềm hơn. Cắn nhẹ một cái, thịt quả như tan ra trong miệng, ngọt ngào mà không hề ngấy.

"Tiểu Tình, ba con thật thà quá rồi! Xoài này trước đây bán chỉ có hai tệ rưỡi một cân*? Có nhầm không vậy? Mùi vị này, chú mua mười tệ một cân cũng chưa chắc mua được!" Chung Giang Hải vừa lật sổ sách vừa lớn tiếng nói với Chung Tình trong bếp.

*1 cân = 0,5 kg

Chung Tình bưng bát xoài ra bàn ăn rồi cũng xem sổ sách. Quả thật, giá bán xoài không bao giờ quá ba tệ rưỡi. Vì xoài được mùa, giá cao thì không ai mua mà các giống xoài cũng tương tự nhau, không khác biệt nhiều nên ai bán rẻ thì người ta mua.

Nhìn bát xoài, Chung Giang Hải cũng bỏ một miếng vào miệng rồi đẩy cuốn sổ khác cho Chung Tình: "Con xem năm trước xem, có phải giá cũng thấp thế không?"

Chung Tình bận bịu lật ra, năm trước còn thấp hơn, giá trung bình là hai tệ.

"Lỗ quá, lỗ quá, quá lỗ rồi!" Chung Giang Hải đập tay xuống bàn, tay vẫn không ngừng dùng cây tăm xiên xoài ăn.

Chỉ có Chung Tình biết vị xoài năm nay khác hẳn mọi năm, có lẽ là do cô bật "hack" được. Cô không tiện nói rõ, chỉ có thể vừa ăn xoài vừa nói: "Năm nay hình như ngon hơn năm trước thật. Chú, năm ngoái ba của con cũng mang cho chú một ít phải không? Có phải là khác nhau không?"

"Chú không nhớ rõ lắm, chắc là cho em họ của con hết rồi. Nhưng đúng là bao năm nay chú chưa thấy xoài có gì khác biệt. Năm nay thì ngon hơn hẳn." Chung Giang Hải gãi đầu, ông là người chỉ nhớ ăn mà không nhớ mùi vị.

"Con cũng thấy ngon hơn nhiều." Chung Tình gật đầu, cô là người có quyền nhận xét nhất, vì cô ăn từ nhỏ đến lớn.

"Chẳng lẽ là vì..." Chung Giang Hải bí mật nhìn Chung Tình một cái. Chung Tình quay sang nhìn ông thì thấy ông vỗ đầu một cái, như vừa nghĩ ra điều gì: "Chắc chắn là do chú chăm sóc tốt. Chú đã bảo rồi mà, chú sinh ra là để làm nông! Con không biết đấy thôi, cây xoài này đều do chú tự tay tỉa, không dùng máy móc đâu! Tay chú còn bị thương đây này! Xem ra là chú đã làm cảm động ông trời rồi?"

Chung Tình cúi đầu nhìn, đúng là tay chú vẫn còn vết thương. Vừa rồi ông còn xé xoài bằng tay, đúng là dân "xã hội" không sợ đau chút nào.

"Có thể là vậy." Chung Tình trịnh trọng gật đầu. Chú cô đã có lòng chăm sóc vườn trái cây như vậy, cô thật sự chỉ có thể khen ngợi khẳng định.

Chung Giang Hải rất vui mừng. Ông nhìn sổ sách rồi im lặng suy nghĩ một lúc. Đến khi Chung Tình mang băng cá nhân đến, ông cầm lấy rồi đập tay xuống bàn, nhìn Chung Tình nói: "Chú nói cho con biết, mình phải tăng giá! Với vị này thì không thể bán như vậy được,  quá lỗ rồi, uổng công chú làm cảm động trời đất!"

Thật ra Chung Tình cũng từng nghĩ qua, vốn dĩ mỗi năm đều phải điều chỉnh giá cả, tăng giá là điều tất nhiên. Hơn nữa mùi vị rõ ràng còn ngon hơn hoa quả loại 1, tất nhiên cũng nên tăng giá. Bản thân cô còn nghĩ làm sao để nói chuyện này với Chung Giang Hải thì chú của cô đã nói trước, đương nhiên Chung Tình sẽ lập tức phụ họa.

Hai người thương lượng một phen, Chung Giang Hải kêu ra giá trên trời, Chung Tình cũng không cảm thấy không đáng, sau khi lại điều thấp xuống một hai đồng thì định giá cho xoài mới.

Vườn Hạnh Phúc nửa năm không buôn bán, khách hàng cũ bình thường cũng nghe mấy vườn trái cây gần đó nói ba mẹ cô xảy ra chuyện, hai vợ chồng đều mất, vườn trái cây hiện tại chắc còn chưa điều chỉnh xong, đều cảm thấy hơi đáng tiếc. ( truyện trên app T Y T )

Tuy rằng vùng ngoại ô này toàn bộ đều là vườn trái cây nhưng vườn trái cây nhỏ không nhiều, chủng loại cũng ít. Vườn trái cây lớn đầy đủ chủng loại, nhưng người ta bán sỉ cho bên ngoài nhiều hơn, những người buôn trái cây chỉ có thể nói là kiếm lợi rất nhỏ. Mỗi lần cũng không được chọn, vườn trái cây Hạnh Phúc ở trong lòng người buôn trái cây là lựa chọn đầu tiên.

Có hai nguyên nhân, thứ nhất là nhiều loại, thứ hai là chủ vườn dễ nói chuyện.

Chung Tình và Chung Giang Hải xem qua sổ sách, ngày hôm sau đã hiểu rất rõ. Giá tiền này e rằng nhà người khác có đánh vỡ đầu cũng không ngờ được, còn có thể thấp như vậy sao? Nhưng ba Chung vốn là người có tính cách này, ba không tham lam, cũng chỉ cho khách quen giá thấp. Hương vị trái cây quả thật bình thường, giá thấp không đến mức kéo thấp thị trường, cũng có thể có lợi nhuận.

Mấy ngày nay, người buôn trái cây vẫn rất nhớ vườn Hạnh Phúc. Nghe nói bây giờ con gái ông chủ đã tiếp quản vườn trái cây, trước kia họ cũng đã từng gặp Chung Tình, biết cô bé đó lớn lên xinh đẹp, tâm địa thiện lương, bình thường luôn nở nụ cười. Lúc đi ngang qua vườn trái cây cũng sẽ ngó vào xem, cũng khá quen với bọn họ.

Hôm nay họ tới mua trái cây vậy mà lại có may mắn, bởi vì họ trông thấy cửa sắt của vườn Hạnh Phúc mở ra! Nhìn kỹ lại, bên ngoài cửa có một người đang đứng, dưới đất đặt mấy cái thùng sơn lòe loẹt, có một cái đầu trọc phản quang đang dùng cọ khuấy trong thùng sơn.

Bên cạnh ông còn có hai con chó đen lớn, không được xích, đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ở bên chân ông liếm móng vuốt. Người nọ khuấy cọ xong, thấy chó đen che biển quảng cáo của ông thì vươn chân chạm vào chó đen lớn, chó đen lớn lập tức đứng lên vẫy đuôi tránh ra, sau đó biển quảng cáo kia lập tức lộ ra.

Nền biển quảng cáo sơn màu xanh nhạt, quét không đều nhưng lại rất bắt mắt, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Phía trên dùng sơn vàng viết bốn chữ to đặc biệt cẩu thả: Đang bán trái cây——

Tiếp theo là chủng loại, thứ nhất là xoài xanh, thứ hai là xoài Kim Hoàng.

Người bán trái cây dừng xe, duỗi cổ muốn đi xem giá cả phía sau thì nhìn thấy cái đầu trọc nâng cọ lên, ở phía sau hai loại trái cây lần lượt viết xuống con số.

Xoài xanh: 12/cân.

Xoài Kim Hoàng: 12/cân.

Người buôn trái cây có chút ngơ ngác, nửa ngày không hồi phục tinh thần lại.

Đang muốn nói hỏi ông có phải quên bỏ thêm số lẻ hay không thì nhìn cái đầu trọc gãi gãi đầu, lại ở phía dưới bỏ thêm một hàng chữ: Mua mười cân trở lên thì bán 11,5/ cân.

Có lầm không vậy?

Xoài loại 1 đắt nhất bên ngoài cũng mới bảy tám tệ một cân, cái này cần mười hai tệ một cân?

Người buôn trái cây ngẩng đầu nhìn, là vườn Hạnh Phúc không sai mà!?

"Này." Người bán trái cây ngửa cổ lên gọi một tiếng.

"Gì đấy?" Chung Giang Hải quay đầu nhìn người trong xe, cũng không thấy rõ lắm, ánh mặt trời này quá chói!

"Đây không phải vườn Hạnh Phúc của nhà họ Chung sao?" Người trong xe hỏi.

"Làm sao mà không phải, ở trên không phải viết đó sao?" Chung Giang Hải chỉ tấm bảng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, bốn chữ rất rõ ràng mà!

"Xoài bán 12 tệ một cân? Chúng tôi thường xuyên tới đây, đâu có cái giá này? Anh viết sai rồi à?" Người buôn trái cây chỉ vào bảng quảng cáo nói.

Chung Giang Hải vỗ đầu một cái, ôi, sao vừa mở cửa đã gặp khách quen rồi? Cái giá này tăng quá đáng rồi à?

Ho khan một tiếng, ông giữ bình tĩnh, xách thùng nói: "Không có viết sai, muốn mua thì giá này, muốn thì vào chọn."

Nói xong, Chung Giang Hải xách thùng, mang theo hai con chó đen lớn chuồn mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play