Vườn Hạnh Phúc biến thành một nơi khác biệt ở ngoại ô.
Người bán trái cây đều biết, hễ là trái chín sớm hơn người khác thì sẽ có chỗ để tăng giá. Dù sao trên thị trường hiện tại trái cây đang ít, hàng nhập khẩu từ nước ngoài chắc chắn cũng có, chỉ là giá cả cao hơn rất nhiều cho nên trái cây bản địa chín sớm cũng có thể tăng giá, nhưng không thể quá đáng, dù sao thấp hơn bảy tám đồng so với nhập khẩu, bằng không người bán trái cây sẽ không kiếm được tiền.
Giá cả của vườn Hạnh Phúc hiện tại quả thật thấp hơn so với nhập khẩu một chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thấp hơn hai ba đồng.
Trái cây bản địa căn bản không bán được cái giá này.
Hơn nữa, ai mà không biết vườn trái cây đều bán sỉ, nhà họ thì ngược lại, cho bán từng cân một, mua nhiều cũng có ưu đãi, một cân ưu đãi năm hào!
Khách quen đều ngây người, năm trước cũng từng có tình huống vườn Hạnh Phúc chín sớm nhưng ba Chung thật sự không bán như vậy. Nhiều nhất ông cũng chỉ nâng lên ba năm đồng, mọi người đều có lợi nhuận.
Bên ngoài bàn tán xôn xao, phần lớn ai cũng biết vườn trái cây hiện tại là do Chung Tình tiếp quản. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở đây, hàng xóm đều biết, mặc dù trong khoảng thời gian này cô không ra vào nhiều lắm, nhưng họ cũng đã gặp. Chỉ là cô gái đó nhìn cũng không giống người tham lam?
Chuyện này khiến mọi người không hiểu rõ, nhưng cũng không suy nghĩ mua trái cây của vườn Hạnh Phúc nữa.
Giá tiền này cho dù là mua một cân đi bán, tám phần cũng bán không được, thật sự là mua bao nhiêu lỗ bấy nhiêu.
Trái cây chín sớm vốn có ưu thế tuyệt đối, chỉ có điều tạm thời bị giá cả đè xuống. Chung Tình cũng không để chuyện này trong lòng, bởi vì cô phát hiện nhóm xoài này chẳng những nhiều thịt, hạt nhỏ. Ngoài chín sớm ra, nó còn có một đặc điểm đó chính là kết quả nhiều.
Bình thường trái cây sẽ rụng từ trên cây xuống vào thời kỳ chín, trong khoảng thời gian này mỗi lần trái cây rụng xuống thì Chung Giang Hải đều sẽ đi nhặt. Nhưng xoài vẫn rất kiên cường, treo ở trên cây, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ nhặt được bảy tám quả, ngược lại không đến mức tồn hàng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Vườn trái cây có kho hàng chuyên cất giữ, nhiệt độ thấp hơn một chút, có thể để một ít trái cây đã chín vào trong đó. Trong tình huống tốt, có thể để thêm vài ngày, Chung Tình và Chung Giang Hải thu dọn một chút. Sau đó Chung Tình phân loại, dựa theo tháng và chủng loại mỗi loại có một vị trí, lúc lấy hàng cũng dễ thấy.
Chỉ là ngoài cái đó ra, Chung Tình phát hiện số lượng trái cây không đúng lắm. Trong khoảng thời gian này cô xem không ít tài liệu, cũng hiểu biết một chút về số lượng mỗi cây ăn quả nên có. Cây ăn quả nhà bọn họ, số lượng... nhiều bất thường.
Quả thực nhiều hơn gấp đôi so với cây ăn quả bình thường.
Cây ăn quả bình thường ở thời kỳ sung sức sẽ có kết quả nhiều hơn so với kỳ non và kỳ già. Cô xem qua ghi chép gieo trồng, nhóm cây ăn quả này hiện tại ở giai đoạn non đến thanh thiếu niên, dựa theo phạm vi bình thường mà nói hiện tại số lượng kết quả có lẽ vượt qua gấp đôi, rõ ràng là không bình thường.
Chung Tình xem một số bài đăng trao đổi và tài liệu ở trên mạng, trên cơ bản không xuất hiện tình huống như nhà cô. Nhiều nhất cũng chỉ nhiều hơn một phần ba so với tình huống bình thường nhưng đối với người trồng trọt mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin vui, sản lượng nhiều mới có thể bán được nhiều. Trước mắt chỉ từ tình huống của vườn xoài xem ra, không chỉ là mùi vị ngon hơn mà số lượng cũng tăng lên gấp đôi.
Nhưng đối với Chung Tình mà nói, đây là một chuyện rất đau đầu.
Trái cây nhiều đúng là chuyện tốt, nhưng nhiều quá thì lại ứ đọng, như vậy để về sau lại dễ hỏng hơn. Cô lập tức kéo Chung Giang Hải tiến hành kiểm tra cơ bản cho mỗi một cây trước, sau đó lại lại đi xem kết quả của mỗi cây.
Nhìn tình hình trước mắt, xoài trên cây cũng không phải là chín hết. Xoài chín sẽ tự rụng từ trên cây xuống, những quả khác còn đang trong giai đoạn sinh trưởng, Chung Tình thấy tình hình tốt hơn mình dự đoán một chút, cũng không vội, ngược lại lại nghĩ làm sao tránh né vấn đề gió thổi và mưa rơi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một khi trời mưa, nước trong trái cây sẽ bị ảnh hưởng, mùi vị đương nhiên cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Nhân lúc mấy ngày nay đều nắng đẹp, Chung Tình vội vàng kiểm tra một số thiết bị phòng mưa, đây là thứ mà ba Chung đã chuẩn bị xong từ đầu.
Bởi vì vườn trái cây Hạnh Phúc không lớn, cho nên diện tích mỗi vườn trái cây cũng không lớn. Ba Chung xem như có lòng, sắp xếp một số thiết bị phòng mưa ở các vườn trái cây. Thật ra cũng là dựa vào máy móc, gió thổi trời mưa xuống có thể tạo ra một cái lồng bảo hộ cho vườn trái cây.
Lần đầu tiên Chung Tình mở ra cũng bị công nghệ này làm cho hoảng sợ, cô nhớ lần đầu tiên mở cái lồng này thì ba Chung cố ý lái xe chở cô và mẹ, dọc đường đi đều khó giấu vẻ hưng phấn. Ông nói toàn là do mình nghĩ ra phương pháp này, chỉ thiếu điều không thổi thành tựu của mình lên trời.
Lúc ấy mẹ Chung còn nói ba rút ra một nửa tiền tiết kiệm đi làm cái này rốt cuộc có đáng giá hay không, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của ba Chung.
Ba nói: Ngoài Tình Tình ra, những cây ăn quả này ở bên cạnh hai chúng ta. Chúng ta cũng nên đối xử tốt với chúng nó một chút, không phải sao? Không phải em cũng thích ăn trái cây vừa to vừa ngọt sao? Mưa xuống thì em cũng không thích ăn nữa.
Mẹ Chung thật ra không tức giận, nếu không cũng sẽ không để ba Chung cầm nhiều tiền tiết kiệm như vậy ra ngoài, mẹ giơ tay lau mồ hôi cho ba: "Được được được, em biết anh là ba ruột của bọn chúng, còn em là mẹ kế."
Lúc trước một nhà ba người cười nói vui vẻ, hiện tại chỉ còn lại có một mình cô. Chung Tình nhìn đồ ba để lại, trong lòng không khỏi có chút buồn, chỉ hy vọng mình không uổng phí tâm huyết của ba và mẹ.
Không thể không nói, mặc dù là công nghệ nhưng quả thật dùng rất tốt, thiết bị tốn nhiều tiền để vườn trái cây hàng năm đều có thể tránh được gió mưa. Hiện tại Chung Tình thử từng cái một, Chung Giang Hải khó có được một lần tỏ ra hiểu biết, ông nói: "Cái đồ chơi này của anh hai có thể xin độc quyền đó."
Chung Tình chỉ cười, cái này thật sự không biết nhà khác có hay không. Có lẽ trên thị trường cũng có bán, chẳng qua họ còn phải nghiên cứu phương diện quản lý máy móc vườn trái cây.
Chung Giang Hải cũng chỉ nói một câu, ông lập tức chuyển sang chỗ khác. Ông không biết về việc trồng cây ăn quả, vườn trái cây này trước đó quanh năm suốt tháng ông cũng không đến một lần, cho nên sự chú ý cũng khác một chút. Trong khoảng thời gian này ông vô cùng bận rộn, ngoại trừ nhặt xoài ra, còn có sự tiến hóa đối với biển quảng cáo.
Bảng quảng cáo màu xanh nhạt ở cửa ngày càng lớn, ngoài giá cả và trái cây đơn giản ra, phía dưới còn thêm vào các câu tuyên truyền.
Tương tự như——
Xoài nhà chúng ta vừa to vừa ngọt, da mỏng hạt nhỏ. Bạn mua không thiệt, không lừa bạn!
Đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ, chỉ cần mười hai đồng, mang bạn tiến vào thế giới mới.
Bạn đã gặp xoài lớn như vậy (vẽ đơn giản), bạn đã từng thấy xoài lớn như vậy chưa? (Vẽ to hơn gấp đôi) nói cho bạn biết, ngay tại vườn trái cây Hạnh Phúc, bạn xứng đáng có được nó!
...
Chung Tình chưa ra khỏi cửa nên hoàn toàn không biết quảng cáo tuyên truyền nghịch thiên bên ngoài, càng không phát hiện toàn bộ tấm ván gỗ lớn trong kho hàng đều không thấy đâu. Ngay cả sơn vừa mua cũng giảm xuống một nửa, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc mầm dâu tây đã nở hoa ra, hơn phân nửa cô cũng chỉ quan tâm xoài cất giữ và xoài chín còn lại có bị hỏng hay không.
Nhưng hơn nửa tháng trôi qua, số lượng xoài rụng xuống vẫn không nhiều, tất cả đều treo chắc trên cây, điều này khiến Chung Tình vui mừng. Ngoài ra, xoài hái trên cây xuống, thịt quả bên trong cũng giống như xoài trong kho hàng.
Chung Giang Hải nói như thế này: Không phải chú khoe, chú đi xem trái cây nhập khẩu bán bên ngoài. Số xoài này, chú nói với con, đó là tinh phẩm trong tinh phẩm, vài phút là có thể hạ gục hàng nhập khẩu đó rồi!
Vốn dĩ ý định muốn giảm một đồng của cô còn chưa kịp nói đã bị ông dập tắt, bán mười hai đồng, thiếu một đồng cũng không được!
Thế là ông bắt đầu tìm cách, xoài này của mình, làm sao để bán ra ngoài đây?
Chung Tình đã nhìn thấy Chung Giang Hải bận rộn mỗi ngày, một ngày nọ, khi hai người ăn cơm, khi nói đến vấn đề này, Chung Giang Hải nhắc đến vấn đề này. Chung Tình suy nghĩ một chút, nói: "Có phải chúng ta cũng nên tìm hiểu về xoài nhập khẩu không?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Chung Giang Hải vỗ lên đầu nói: "Không sai! Biện pháp thắng kẻ địch là phải hiểu rõ kẻ địch trước!"
Chung Tình:... Sao lại thành kẻ địch rồi? Chẳng qua chỉ là một quả xoài thôi mà chú!
Ngày hôm sau, khi Chung Giang Hải vào thành mua thịt, cố ý móc tiền túi, bỏ ra một số tiền lớn mua một đợt trái cây nhập khẩu trên thị trường về, trong đó có đủ loại xoài lớn!
Trở về ông rửa sạch một lượt rồi bày hết lên bàn, Chung Tình nhìn ông cứ nhìn xoài nhà mình và bên ngoài mua về, hỏi chú: "Chú, chú nhìn ra cái gì rồi?"
Đừng nói Chung Giang Hải là một người ngoài nghề, thật đúng là để cho ông nhìn ra một vài điều, ông nói ra từng cái một.
"Nói về hình dáng đi, con đến xem, xoài nhà chúng ta kỳ lạ. Theo lý mà nói xoài xanh này chính là xoài Thái, đây đã là quả to nhất chú chọn rồi, cũng xem như là kích thước bình thường của xoài nhà chúng ta. Nhưng con thử cân xem, xoài nhà chúng ta nặng hơn không ít này!"
Ông nói xong, Chung Tình tiến lại gần. Quả thật, chỉ từ hiệu quả thị giác, hai quả xoài xếp chung một chỗ quả thật không khác biệt lắm. Chung Giang Hải không biết lấy từ đâu ra một cái thước dây, đo đo so sánh một chút, quả nhập khẩu còn lớn hơn một chút.
Lên cân thử, quả nhà mình nặng thật, tuy nhiên cũng không lớn hơn nhiều.
Nếu so về cân nặng...
"Có lẽ hàm lượng nước khác nhau chăng?" Chung Tình đưa ra nghi vấn.
Chung Giang Hải gật đầu, giơ tay cắt xuống. Một dao cắt xuống, trực tiếp cắt hai quả xoài thành hai nửa, ngược lại thoáng cái đã có thể nhìn ra chênh lệch.
Từ mặt ngoài của thịt quả có thể nhìn ra được mức độ bóng loáng hơi khác biệt, đặc biệt là ánh nắng chiếu vào, nước hiện ra bên ngoài quả nhiên có thể nhìn ra khác biệt. Đưa vào miệng, hương vị cũng có độ khác biệt nhất định.
Đúng là xoài của vườn trái cây Hạnh Phúc có độ ngon miệng tốt hơn một chút.
"Tiểu Tình..." Chung Giang Hải nghiêm trang ngẩng đầu lên, đặc biệt nghiêm túc nhìn Chung Tình nói.
"Sao vậy chú?" Chung Tình đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi hắn.
"Chúng ta lỗ to rồi!" Chung Giang Hải chỉ vào trái cây bên trong đau lòng nói, ông nhíu mày lại, ánh mắt lại trở về trên bàn nói tiếp: "Xoài này bên ngoài bán hai mươi lăm tệ một cân! Thế mà chúng ta mới bán mười hai!? Con nói có phải chúng ta lỗ to không!"
Chú của cô rất nghiêm túc cảm thấy mình lỗ vốn, không đợi Chung Tình lên tiếng an ủi, ông đã mạnh mẽ ngẩng đầu lên nói: "Cái này của mình ăn ngon hơn, bán hai mươi cũng không lỗ."
Chung Tình còn chưa kịp khuyên, Chung Giang Hải vỗ đầu một cái, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi chạy ra ngoài.
Giá cả phải cập nhật mới được.
Bảng quảng cáo xanh mơn mởn không thể nghênh đón một đợt tuyên truyền mới đã bị một lớp sơn dày bao phủ, Chung Giang Hải ôm rổ tre, ở bên ngoài vườn trái cây dựng một cái bàn lớn, một rổ một rổ xoài, xếp chỉnh tề thành một hàng, Đại Ca và Mỹ Mỹ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đại ca đầu trọc đang cho mình ăn.
Ông đang ra sức viết giá cả và quảng cáo.
Đang bán trái cây:
Xoài 28/ cân
Đáng để bạn có hơn trái cây nhập khẩu!
Nhiều nước và ngon hơn trái cây nhập khẩu!
Tốt hơn mọi thứ so với trái cây nhập khẩu!
Không tin bạn đến đây tôi ăn cho bạn xem!
Ghi chú: Nhà chúng tôi không có thuốc trừ sâu, đảm bảo sức khỏe!