Từ khi Chung Giang Hải vào ở vườn trái cây, sau khi hai chú cháu bàn bạc, việc tưới tiêu và tỉa cây đều do Chung Giang Hải làm, chủ yếu là những việc nặng nhọc.
Việc tỉa cây và bón phân cũng không thường xuyên, cứ theo kế hoạch trong sổ tay quản lý cây ăn quả mà ba Chung để lại là được. Thật ra cũng chỉ là thao tác máy móc, không tính là khó, Chung Tình đưa cho ông mấy quyển hướng dẫn sử dụng, còn tìm người bạn có kinh nghiệm để ông hỏi.
Từ trước đến nay Chung Giang Hải vốn không để ý đến mặt mũi, mặt dày mày dạn hỏi mỗi ngày, thao tác cơ bản cũng nhanh chóng thành thạo, còn tốt hơn Chung Tình nhiều. Một số tính năng mà cô không biết thì Chung Giang Hải cũng đều nắm rõ.
Phần Chung Tình phụ trách thì phức tạp hơn nhiều, việc ghi chép sổ sách vườn trái cây, chọn cây giống đều do cô làm. Hiện tại cây ăn quả trong vườn thì không cần động đến nhưng nhà kính phía sau thì cần khai thác, nên gánh nặng ươm giống cũng đè lên vai Chung Tình.
Vốn dĩ Chung Tình còn muốn mời chú làm cùng, nhưng Chung Giang Hải nói: "Con đánh giá chú cao quá rồi, không nảy mầm thì không sao, quan trọng là chú mà làm chết hết hạt giống của con thì sao?"
Cho nên cuối cùng Chung Tình vẫn quyết định tự mình làm nhiệm vụ này, khi nào cần đến lao động chân tay thì sẽ gọi Chung Giang Hải. Công việc của cô chủ yếu là lao động trí óc nên không tốn sức, nếu mà để Chung Giang Hải làm thì cô thật sự không yên tâm. Mà công việc của Chung Giang Hải thì nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại phải nhớ ngày tháng, với ông thì đúng là không dễ dàng.
Vậy nên Chung Tình mua một tấm bảng đen lớn, sau đó làm bảng kế hoạch cho Chung Giang Hải một tháng. Đại khái là ngày tưới tiêu và một số ghi chú cần chăm sóc hàng ngày. Bảng đen dựng ở cửa phòng Chung Giang Hải, mỗi sáng ông thay giày đều sẽ nhìn thấy, mỗi tháng Chung Tình sẽ viết lại kế hoạch cho tháng đó, ông chỉ cần làm theo là được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Vốn dĩ việc ghi chép quản lý vườn trái cây là do Chung Tình làm, tính ngày cũng cần ghi chép cho nên thêm một việc này cũng chỉ là sao chép lại. Như vậy sau khi ông làm xong việc tưới tiêu bón phân trong vườn thì có thể ký tên lên là được rồi, cuối tháng Chung Tình sẽ đi kiểm tra một lần.
Xem ra đến bây giờ, bởi vì có nhắc nhở, Chung Giang Hải làm rất tốt, không sai ngày, cũng không quên ký tên, khiến cô nhìn chú mình bằng con mắt khác.
Trải qua một tháng sống chung, Chung Tình cũng phát hiện Chung Giang Hải không như bà nội nói. Đừng nhìn ông bình thường không làm việc gì mà lầm, khi làm thì ông sẽ không làm qua loa. Chung Tình còn phát hiện chú rất thích sạch sẽ và còn thích làm đẹp, quần áo ông mang đến còn nhiều hơn quần áo từ nhỏ đến lớn của Chung Tình cộng lại... Hầu như ngày nào ông cũng thay quần áo, tuy vẫn là áo sơ mi hoa nhưng mỗi bộ lại có chút khác biệt. Quần áo thay ra thì ông cũng giặt rất chăm chỉ, Chung Tình còn trích một phần tiền sinh hoạt chung mua cho chú một cái máy giặt vô cùng tốt, mấy ngày này ông làm việc rất hăng hái.
Ngoài ra, chú của cô còn rất cẩn thận, ruộng rau trong khu sinh hoạt là do hai chú cháu ai rảnh thì người đó xử lý. Dạo gần đây Chung Tình bận làm sổ sách nên chú chăm sóc hết, coi như để chú làm quen với công việc đồng áng.
Vốn dĩ ruộng rau bị bỏ hoang mấy tháng nhưng sau khi Chung Tình cứu sống đã được thì Chung Giang Hải chăm sóc rất tốt. Ruộng rau tuy nhỏ nhưng không dùng máy móc thao tác mà hoàn toàn được chăm sóc bằng tay, vậy mà vẫn xanh mướt, không hề xảy ra tình trạng chết cây. Điều này khiến cô càng thêm bội phục Chung Giang Hải.
Nhưng từ khi chuyển đến đây, điều duy nhất Chung Giang Hải phàn nàn nhiều nhất là việc ăn thịt khó khăn.
Ông là người thích ăn thịt, không phải ông không thích ăn rau nhưng bữa nào không có thịt là thấy miệng nhạt nhẽo, khó chịu. Chung Giang Hải vốn thích nhất là đồ nướng, tối nào không làm vài xiên nhắm với bia thì không chịu được. Đến vườn trái cây, mọi thứ đều tốt, chỉ có việc ăn uống là khiến ông thấy mệt mỏi.
Chung Tình biết chú mình ngại nói, một tháng qua Chung Giang Hải đã sụt mất vài cân. Cũng không còn cách nào khác, vì cả hai chú cháu đều không có kinh nghiệm quản lý vườn, tháng này chủ yếu vẫn là giai đoạn làm quen. Thấy mọi chuyện cũng ổn, Chung Tình bèn chọn một ngày rảnh rỗi để cùng Chung Giang Hải vào thành phố mua sắm.
Mục đích lần này khá rõ ràng, chủ yếu là mua thêm thịt và cá giống. Cô định làm một cái ao nuôi cá trong vườn, không phải để chơi mà để cải thiện bữa ăn khi bận rộn. Cá giống cũng không cần chăm sóc nhiều, không tốn thời gian. Chung Giang Hải rất ủng hộ ý tưởng này, còn tự bỏ tiền túi ra xây ao và nói ông sẽ mua cá giống!
Buổi chiều, Chung Tình mời Chung Giang Hải đi xem các cửa hàng ô tô 4S. Trước đây, ba mẹ Chung có một chiếc xe tải nhỏ để chở đồ vào thành phố nhưng xe cũ rồi, cũng đến lúc phải thay. Chung Giang Hải thì có một chiếc SUV nhỏ nhưng không chở được nhiều đồ, không có xe tải vẫn bất tiện. Chung Tình nghĩ, hay là đổi xe mới. Cô đã có bằng lái từ khi tốt nghiệp đại học, dù kỹ thuật không tốt lắm nhưng cũng lái được.
Sau khi ba mẹ gặp chuyện, tiền bồi thường tai nạn máy bay của Mỹ cũng không ít. Ba mẹ Chung cũng mua bảo hiểm, cộng thêm tiền tiết kiệm, tổng cộng khoảng hơn mười triệu nhân dân tệ. Đây là một con số rất lớn đối với Chung Tình nhưng cô không phải người ham tiền. Ba mẹ chưa từng để cô thiếu thốn, cô thà không có tiền bồi thường, chỉ mong ba mẹ còn sống.
Theo phân chia tài sản thừa kế, lẽ ra phải để lại cho bà ngoại một phần, Chung Tình cũng có ý đó nhưng Ngô Anh Hà nhất quyết không chịu, còn bắt Chung Tình phải giữ hết. Bà cụ khuyên cô, sau này không có ba mẹ giúp đỡ, có tiền vẫn tốt hơn. Chung Bình và Chung Giang Hải cũng khuyên cô nên giữ lại, không ai nói trước được điều gì, có tiền vẫn tốt hơn.
Chung Tình đành phải nhận, nhưng cô cũng không dùng đến mà gửi tiết kiệm, nghĩ sau này sẽ tính sau.
Sau khi tiếp quản vườn trái cây, Chung Tình cũng lấy một phần tiền để chi cho các chi phí hàng ngày. Sau khi Chung Giang Hải góp vốn, hai người cũng bỏ thêm một ít tiền, phí tổn sau này có thể dùng lợi nhuận để chi trả.
Chung Tình thấy bây giờ nên mua sắm một số đồ dùng cần thiết. Buổi chiều, cô mua một chiếc xe bán tải không nhỏ. Tuy đã có người giao phân bón nhưng xe bán tải vẫn tiện hơn để chở hàng. Cô cố tình chọn loại xe có tính an toàn cao, dù hơi cồng kềnh một chút.
Ngoài ra, cô còn đặt hai chiếc xe điện chở người cho mình và Chung Giang Hải. Mỗi xe chở được khoảng tám người, bên cửa hàng sẽ giao đến tận vườn trái cây, cũng không cần bọn họ phải đi lấy.
Còn lại là một số đồ dùng hàng ngày và đồ nội thất. Bên chỗ Chung Tình thì không thiếu gì, vì vẫn có người ở. Cô chỉ mua thêm một chiếc máy tính. Khu nhà Chung Giang Hải ở thì trông khá ổn nhưng Ngô Anh Hà thường ở lại một hai tháng, sinh hoạt chủ yếu ở phòng khách nhà Chung Tình nên vẫn thiếu một số thứ. Chung Tình hào phóng mua sắm đầy đủ cho chú, khiến Chung Giang Hải cảm động đến rơi nước mắt trên đường về.
Ông nói: Sống ngần này năm, không ngờ người thương chú nhất lại là cháu gái của chú.
Chung Tình: … Chú, chú đừng như vậy. Chú vui vẻ là được rồi.
***
Hai chú cháu đi mua sắm một chuyến, mua được rất nhiều thịt, về nhà cho vào tủ lạnh, nhét đầy cả cái tủ vốn đã không to. Buổi tối, hai chú cháu cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn, coi như bù lại chút chất béo.
Sau đó, Chung Tình tập trung vào việc làm ao cá. Trước đây, ba Chung cũng định dùng một mảnh đất trong vườn để nuôi cá nhưng chưa kịp thực hiện thì đã phải bỏ dở.
Chung Tình và Chung Giang Hải mất một ngày để nhổ cỏ rồi rải hạt thực vật thuỷ sinh xung quanh. Qua một khoảng thời gian nhìn thấy nảy mầm, hai người mới bắt đầu bơm nước và thả nhóm cá vào.
Khi làm xong ao cá, Chung Giang Hải cũng vào thành phố lấy xe giúp Chung Tình, tiện thể mua thêm ít thịt, hai chú cháu lại có thể ăn được một thời gian.
Chung Tình đã quen với cuộc sống ở vườn trái cây, mỗi ngày đều rất bận rộn. Cô thuê người kéo đường dây mạng, lúc rảnh rỗi thì lên mạng tìm hiểu về cách quản lý vườn trái cây, còn đăng ký một lớp học trực tuyến và tham gia các nhóm chat. Cô cũng tìm hiểu về các loại hạt giống, đặc biệt là hạt giống cây ăn quả. Khoảng thời gian này cô chuẩn bị mua thêm hạt giống để thử nghiệm ươm giống, và đang chọn các loại cây ăn quả.
Chung Giang Hải bên kia thì thích nghi nhanh hơn. Đúng là người từng trải, sau khi học được cách dùng máy móc, ông đã có nhịp sống riêng. Ở vườn trái cây, ông không hề thấy nhàm chán. Hàng ngày ông đi dạo khắp các khu vườn. Lý do khiến ông giữ được sự nhiệt tình này rất đơn giản. Một ngày nọ, ông đặc biệt hào hứng chạy đến khoe với Chung Tình:
"Tình Tình, con có thấy không? Chú của con rất hợp với công việc này đấy! Con nhìn vườn xoài kia kìa, mấy hôm nay nhìn thấy sắp có kết quả rồi. Còn vườn lê nữa, phát triển rất tốt. Đáng lẽ hồi xưa chú phải đi xuống nông thôn mới đúng! Tiếc là không gặp thời, nếu không đã tạo phúc cho cả làng rồi! Con thấy đúng không?"
Chung Giang Hải mặc chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ, quần đùi màu xanh quân đội, đi dép lê cùng màu, trông không hề quê mùa mà lại có vẻ đẹp riêng, chỉ có sợi dây chuyền vàng trên cổ khiến ông trông đặc biệt "xã hội". Khi ông nói những lời này, Chung Tình cảm thấy hơi ngại ngùng, đặc biệt là nhìn dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của ông, Chung Tình không muốn làm mất hứng của chú, bèn nghiêm túc nói: "Vâng, chú giỏi thật, chăm cây nhà mình tốt quá."
"Chú đã bảo rồi mà! Chú đây sinh ra là để làm nông! Con có biết không, mấy hôm trước chú lén đi xem mấy vườn bên cạnh, cây nhà mình là tốt nhất đấy. Lúc chú mới đến còn chưa được thế này đâu, chú mới chăm có hai tháng thôi. Không ngờ rằng, chú không ngờ rằng chú lại có kỹ năng này! Sau này bà nội của con không thể mắng chú nữa! Thật đáng tiếc, sao chú không thử sớm hơn nhỉ!"
Chung Giang Hải vỗ đầu một cái, nói rất hào hứng, chỉ thiếu điều khoe khoang trước mặt Chung Tình.
Chung Tình gật đầu lia lịa để chú vui, trong lòng Chung Giang Hải rất thoải mái, lập tức lái chiếc xe điện màu hồng phấn của mình đi tuần tra. Gần đây, vườn xoài sắp ra quả, ông phải chăm sóc cẩn thận, cảm giác như lúc vợ đang mang thai con trai vậy!
Quả nhiên, không lâu sau cây xoài bắt đầu kết quả. Vốn dĩ xoài ở Nam Thành ra quả quanh năm nhưng vừa rồi cây bị chết gần hết, mất một thời gian mới phục hồi. Không ngờ chỉ vài ngày sau cây đã bắt đầu ra quả, thật là bất ngờ.
Trong vườn xoài có hai loại, một loại là xoài xanh, hay còn gọi là xoài Thái, ba Chung mua giống từ Thái Lan. Loại còn lại là xoài Đài Loan, gọi là xoài Kim Hoàng. Hai loại xoài này khi chín có màu sắc khác nhau, một loại vỏ màu cam vàng, một loại vỏ màu xanh lục.
Từ khi cây ra quả, ngày nào Chung Giang Hải và Chung Tình cũng ra vườn xem. Đây là lứa quả chín sớm nhất của vườn.
Bây giờ mới đầu tháng tư, thời tiết không quá nóng, nhiệt độ năm nay khá ổn, không quá thích hợp cho xoài ra quả. Trước đó, Chung Giang Hải đi sang các vườn bên cạnh, nghe nói năm nay xoài mất mùa, sợ là phải đến cuối tháng sáu mới chín nhưng không ngờ mới đầu tháng năm, những quả xoài ra từ đầu tháng tư đã to bằng cái đầu. Xoài Kim Hoàng dưới ánh nắng mặt trời còn ánh lên màu vàng óng. ( app TYT - tytnovel )
Chung Giang Hải hào hứng chở cháu gái lớn ra vườn. Lần đầu tiên Chung Tình thấy cây ra quả. Nhìn những quả xoài giống như ba mẹ đã từng cho cô ăn, cô nghĩ chắc là đã chín rồi. Quả nào quả nấy đều to, treo lủng lẳng trên cây trông rất ngon mắt.
"Chúng ta hái hai quả ăn thử xem chín chưa." Chung Giang Hải xoa tay, quay sang nhìn con gái, nói ra điều muốn nói bấy lâu nay. Ông đã thèm xoài từ lâu rồi, thấy quả lớn gần bằng nhau thì chắc là ăn được rồi!
Thấy xoài sai quả như vậy, Chung Tình cũng có chút mong chờ. Dù sao cũng là công sức của cô, cô cũng muốn biết vị của nó có đạt tiêu chuẩn không, cô gật đầu nói: "Vậy chúng ta hái mỗi loại hai quả, mang về ăn thử."
Hai chú cháu cùng nhau hái xoài, mỗi người một loại, một người hái xoài Kim Hoàng, một người hái xoài xanh. Chẳng mấy chốc đã ôm đầy xoài ra xe tập hợp.
"Ăn luôn đi, cây nhà mình không phun thuốc, sạch lắm." Chung Giang Hải nói rồi xé một miếng vỏ xoài Kim Hoàng. Thịt quả vàng ươm hiện ra trước mắt, còn có những đường vân sau khi xé vỏ. Hương thơm của xoài đã lan tỏa trước khi hai người kịp đưa lên mũi ngửi.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ thèm rồi.