Từ khu nhà ở đi vào trong, gần cổng nhất là khu quản lý, chủ yếu để máy móc, còn có phòng thao tác bón phân, bên cạnh là phân bón và hạt giống, bao gồm cả khu vực ươm giống. Khu này không lớn cũng không nhỏ, chiếm chưa đến 20% diện tích vườn trái cây, đi qua khu này là đến khu cây ăn quả.

Nam Thành thuộc vùng cận nhiệt đới, cộng thêm ba Chung thích trồng nhiều loại nên chủng loại cây ăn quả trong vườn khá phức tạp, không giống như những vườn khác chỉ trồng một hai loại cây số lượng lớn. May mà đây chỉ là một vườn nhỏ, không cung cấp hàng cho nhà máy, bình thường chỉ bán buôn cho các lái buôn, nhiều loại nên ngược được ưa chuộng hơn, mỗi loại cây có một khu riêng.

Sau đó là đến khu nhà kính mới mở, còn có một khu để trống chưa sử dụng, đều là ba mẹ Chung làm năm ngoái, còn chưa kịp hoàn thiện.

Thật ra cả vườn trái cây cũng không có nhiều chỗ để đi dạo, chủ yếu là đất. Ngoài một con đường chính xuyên suốt ra thì còn có vô số đường nhỏ, xe điện đi được đường nhỏ, còn đường mòn thì không.

Trước đây khu bị thiệt hại nặng nhất là vườn cam quýt, nhưng sau một thời gian Chung Tình chăm sóc, giờ lại là khu phát triển tốt nhất nên Chung Tình cũng không dẫn mọi người đi đâu mà đi thẳng vào vườn cam quýt.

Chung Giang Hải chưa từng đến đây nhưng Chung Bình thì biết. Bà không rành lắm, cũng là nghe bạn bè nói khi nhiệt độ của cây cam cao hơn 13 độ thì tuyệt đối không thể thiếu nước. Khi bà và Chung Tình về, phần lớn cây cam trong vườn đều bị vàng úa vì thiếu nước, nhìn cứ như chết hết cả, căn bản không thể cứu được. Nhưng bà mới đi một tuần mà cây trong vườn đã hồi sinh, bà không dám tin vào mắt mình. Tuy nói là đã sống lại nhưng cũng không thể mọc tốt như vậy, chỉ trong một tuần ngắn ngủi mà Chung Tình đã chăm sóc được như thế? Nếu không biết rõ Chung Tình, chắc bà đã nghi ngờ là cô chuyển một nhóm cây mới từ bên ngoài về.

"Tình Tình, cái này..." Chung Bình vốn điềm tĩnh cũng phải ngỡ ngàng.

"Sao vậy cô, cô thấy cây này có phải thấy con có năng khiếu trồng cây không? Có khi nào con là là Linh Hồn Thảo Mộc không?" Chung Tình nháy mắt, trêu chọc Chung Bình.

Bị dáng vẻ tinh nghịch của cô chọc cười, Chung Bình gật đầu, xoa đầu Chung Tình nói: "Có năng khiếu, có năng khiếu, con nói đều đúng, xem ra lựa chọn của Tình Tình nhà ta không sai. Trước khi đến cô còn lo, nếu tình hình không tốt thì phải tìm người sang tay ngay, giờ thì không cần nữa. Nhìn con chăm sóc những cây này, thật sự cô không nhận ra đây là những cành cây khô trước kia, cô cũng yên tâm rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Chung Giang Hải đã tự mình đi ngắm cây cam, không còn ở cạnh hai người nữa. Chung Bình thấy ông có vẻ thích thú, hỏi Chung Tình về chuyện cô muốn hợp tác với Chung Giang Hải.

Cô nói suy nghĩ của mình với Chung Bình, Chung Bình cũng tán thành. Chỉ là bà không chắc Chung Giang Hải có thể làm tốt hay không, nhưng trước mắt thì đây là cách tốt nhất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Chuyện này cô sẽ nói với chú của con, con yên tâm. Nếu đến lúc đó chú của con bỏ ngang không làm thì cô sẽ giúp con xử lý, tìm cho con người khác. Hiện giờ để nó đi theo con thì cô cũng yên tâm hơn, dù sao cũng là người nhà, nó cũng không dễ bị bắt nạt. Con là con gái ở đây một mình, mỗi đêm cô và bà đều ngủ không ngon." Chung Bình nắm tay cô, trong lòng hơi khó chịu.

Nghe vậy, đôi mắt Chung Tình không khỏi đỏ hoe, cô cúi đầu, sợ Chung Bình nhìn thấy thì sẽ buồn.

"Cô biết chuyện của ba mẹ đả kích con rất lớn, giờ con tỉnh táo lại là tốt rồi. Chuyện vườn trái cây này chúng ta không vội, cứ từ từ, con đừng ép mình quá, Nhìn xem giờ mọi thứ tốt hơn dự tính của chúng ta rồi còn gì? Cứ cố gắng rồi sẽ có kết quả, con cứ an tâm làm những gì mình muốn, có khó khăn gì thì gọi cho cô hoặc bà nội. Cô biết giờ con đang hăng hái, cây cối cũng tốt, nhưng con còn nhỏ. Nếu có một ngày con không muốn ở đây nữa, cảm thấy vườn trái cây này không dễ nuôi thì cô sẽ giúp con tìm cách. Người nhà mãi là chỗ dựa vững chắc của con, biết không?" Chung Bình nhìn cô như vậy thì cũng nói nhiều hơn vài câu.

"Dạ." Chung Tình gật đầu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cô biết ba mẹ mất thì ai cũng đau khổ, mấy ngày đó cô của cô tiều tụy thấy rõ, bà nội cũng suýt nữa không qua khỏi, chú thì đêm nào cũng uống rượu, nhưng họ đều cố chịu đựng trước mặt cô. Tuy Ngô Anh Hà không vượt qua được cú sốc, nhưng vẫn cố gắng, bà sợ nếu mình không chống đỡ được thì Chung Tình sẽ không còn chỗ dựa.

Cũng may là có người nhà, nếu không chắc chắn Chung Tình cũng không vượt qua được đau buồn. Giờ nghe những lời này, cô cảm thấy ấm áp, may là không phải chỉ còn lại một mình cô.

Trên đường trở về hốc mắt của ba người đều đỏ lên, Chung Tình xoa mũi để điều chỉnh cảm xúc. Nửa đường cô mới để ý đến vẻ mặt của Chung Giang Hải, ông không còn vẻ hưng phấn như lúc đến, không biết có phải vì nhớ ba Chung không, cả đường đi ông đều nhìn các khu vườn mà thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Về đến nhà thì Ngô Anh Hà vẫn chưa dậy, Chung Bình gọi Chung Giang Hải lên lầu hai bàn chuyện chính, không gọi Chung Tình. Cô lên lầu ba lấy mấy cuốn sách về quản lý vườn trái cây ra đọc, đến khi Ngô Anh Hà gọi cô xuống thì Chung Bình và Chung Giang Hải đã ngồi trên sô pha.

Hiếm khi thấy Chung Giang Hải không ngồi phịch trên ghế mà nghiêm chỉnh đàng hoàng dựa ra phía sau, không biết đang nghĩ gì, thấy Chung Tình xuống thì có vẻ hơi căng thẳng.

Đây là dáng vẻ bàn chuyện nghiêm túc, Chung Tình vội vàng ngồi xuống, nghiêm túc đối diện với cuộc họp gia đình này.

Cuộc họp này do Chung Bình chủ trì, bà không nói việc mời Chung Giang Hải hợp tác là ý của Chung Tình mà là bà đưa cho Chung Giang Hải một gợi ý, muốn thăm dò ý kiến của ông, cũng muốn xem thái độ của ông đối với chuyện này. Phản ứng của Chung Giang Hải hơi ngoài dự đoán, ông rất sẵn lòng. Dù Chung Bình có nói về những khó khăn sau này thì ông cũng không hề chùn bước, chỉ sợ Chung Tình không nghĩ như vậy.

Vậy nên cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.

Không lâu sau mọi chuyện đã được quyết định, vườn trái cây vẫn sẽ được định giá theo giá thị trường hiện tại. Sau khi định giá thì xem Chung Giang Hải muốn góp bao nhiêu vốn rồi quyết định tỷ lệ cổ phần của hai người, vốn dĩ vườn trái cây đã được đăng ký chính thức. Sau khi ba mẹ Chung mất thì Chung Tình cũng đã làm thủ tục thừa kế, các giấy tờ khác cũng đầy đủ, chỉ cần ra phòng công chứng sửa đổi là được.

Những chuyện này không có gì khó khăn, dượng của cô làm ở phòng công chứng, đến lúc đó thủ tục sẽ do ông ấy lo. Bên này chỉ cần Chung Tình và Chung Giang Hải quyết định là xong, chi tiết thì không cần bàn bây giờ, tóm lại là đã có hướng đi đại khái. Sau khi Chung Giang Hải góp vốn thì sẽ cùng Chung Tình chăm sóc vườn trái cây, những chuyện khác đợi ông vào ở rồi bàn với Chung Tình.

Đừng nhìn bao nhiêu năm nay Chung Giang Hải không làm được việc gì, nhưng khi nghiêm túc thì cũng không tệ. Về chuyện này trong lòng ông cũng đã có dự tính, còn đảm bảo đi đảm bảo lại với với Ngô Anh Hà không đồng ý, dù ông không giúp được gì thì cũng có thể thay anh trai bảo vệ tiểu Tình.

Người không đồng ý ở đây chỉ có Ngô Anh Hà, bà cụ vẫn không muốn để Chung Tình ở lại vườn trái cây, vừa mệt vừa khổ, còn xa như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao?

Nhưng Chung Tình nói thật ra việc quản lý vườn trái cây hàng ngày phần lớn là nhờ máy móc, đã tốt hơn trước nhiều. Đợi chú đến thì sẽ không ai dám bắt nạt cô, không nghĩ đến trước kia chú đã làm gì à?

Cô nũng nịu một lúc, lại lấy lý do không muốn bán vườn trái cây của ba thì Ngô Anh Hà mới coi như đồng ý. Bán cơ nghiệp của con trai thì bà cụ cũng tiếc, chỉ có thể về nhà mà cảnh cáo đứa con trai út không nên thân, chuyện khác thì không nói, trông coi vườn thì chắc nó làm được.

Hôm sau Chung Bình và mọi người về, dù sao Ngô Anh Hà cũng lớn tuổi, vốn muốn ở lại cuối cùng vẫn bị Chung Bình khuyên về. Chung Tình còn phải chăm sóc vườn trái cây, bà cụ cũng không giúp được gì, chân tay lại không được tốt, không khéo còn gây thêm phiền phức. Chung Giang Hải cũng hiếm khi nghiêm túc vỗ ngực đảm bảo ông sẽ làm việc nghiêm túc, định giá xong sẽ đến vườn trái cây làm, lúc này mới khiến Ngô Anh Hà yên tâm mà lên xe.

Cầm một số giấy tờ cần thiết, Chung Giang Hải mang đôi giày thể thao không hợp lái xe đưa cả nhà về thành phố.

Thủ tục cũng không tính là chậm, sau khi định giá xong, Chung Giang Hải và Chung Tình tự mình thương lượng. Cuối cùng quyết định Chung Tình chiếm 65% cổ phần vườn trái cây, Chung Giang Hải chiếm 35%, hai người nhận lương tháng, tính theo sức lao động, phần lợi nhuận còn lại cuối năm sẽ chia theo cổ phần.

Hợp đồng ký xong, cầm đi đăng ký sau đó chờ làm thủ tục, nhưng về nguyên tắc thì hợp đồng đã có hiệu lực, Chung Giang Hải nhanh chóng ném hết việc đang làm, xách túi lớn túi nhỏ vào ở.

Bây giờ Chung Tình cũng không phải trẻ con, Chung Giang Hải vẫn biết giữ ý. Cũng may ở đây có căn nhà nhỏ mà Ngô Anh Hà từng ở, Chung Giang Hải trực tiếp dọn vào đó. Hai người sinh hoạt chung một khu, cũng không sợ nguy hiểm gì, rất tiện lợi.

Hai con chó đen vốn không ưa ông, không đến ba ngày đã bị Chung Giang Hải thuần phục, còn đổi tên cho con chó. 

Con trông hung dữ thì ông nói là có khí thế, nên gọi là Đại Ca. Con còn lại trông xinh xắn hơn, bình thường tuy cũng hay sủa nhưng biết làm nũng, ông hỏi cô: "Con này gọi là Mỹ Mỹ thì thế nào?"

Chung Tình mỉm cười: "Chú thấy được là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play