Tô Thanh Hòa hoàn hồn, lập tức mở hộp trữ vật ra xem thì thấy một miếng thịt ba chỉ bóng nhẫy nằm trong hộp.

Thịt ơi thịt à, vừa thấy đã biết là miếng thịt siêu ngon.

Nhưng khoan, sao lại là thịt? Đúng là cô muốn ăn thịt, nhưng trong tình huống này, hiển nhiên lương thực quan trọng hơn nhiều.

“Hệ thống, tôi có thể đổi quà khác không? Tại sao lại là thịt? Tôi muốn bột mì tinh, gạo tẻ cũng được.” Cô không muốn ăn mấy loại cháo quái dị này nữa đâu.

“Xin ký chủ hãy chú ý, phần thưởng nhiệm vụ là nguyên liệu nấu ăn mà ký chủ thích nhất, ý niệm của ký chủ sẽ được truyền đạt cho bổn hệ thống thông qua sóng điện não, bổn hệ thống sẽ thỏa mãn nhu cầu của ký chủ.”

“… Sao cậu không nói sớm?” Tô Thanh Hòa kìm nén xúc động muốn bóp chết nó.

“Chẳng phải con người đều thích ước gì được nấy ư? Đây là niềm vui bất ngờ mà hệ thống thiết lập cho ký chủ trong lần nhận thưởng đầu tiên.”

Kể ra thì hệ thống này cũng không có ác ý, nhưng chẳng phải cô chỉ nghĩ đến thịt vào thời điểm cuối cùng thôi sao? Không, cô nên cảm thấy may mắn vì mình nghĩ tới thịt, chứ lỡ nghĩ tới mấy món cháo quái dị kia thì cô sẽ khóc chết mất! Lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của hệ thống, cô cười gian trá: “Có nghĩa là sau này tôi nghĩ tới nguyên liệu nấu ăn nào cũng được chứ gì? Nếu tôi muốn có bào ngư vây cá…” Cô cảm thấy Mãn Hán Toàn Tịch đang vẫy gọi trước mắt.

“Xin ký chủ hãy chú ý, phần thưởng mỗi nhiệm vụ sẽ được nhận dựa trên mức độ lao động của ký chủ. Dựa theo lượng thức ăn mà ký chủ vừa nấu thì chỉ đủ cho gia đình ba người ở thời đại này ăn, vì vậy được thưởng 0.25 ký thịt ba chỉ. Bởi vì ký chủ nhận được phần thưởng lần đầu nên phần thưởng tăng gấp đôi, vì vậy tổng cộng thưởng 0.5 ký.”

“…” Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn hiểu rõ, hệ thống này thực sự là hệ thống bồi dưỡng quân tẩu chứ không phải là hệ thống dùng để đầu cơ trục lợi, hoàn toàn tuân thủ quy tắc cơ bản làm nhiều được nhiều, phân phối thành quả theo sức lao động để đề phòng trường hợp có người lách luật. Mà loại người lười biếng như cô chính là đối tượng bị hệ thống tập trung đề phòng chặt chẽ nhất.

“Hệ thống, xin hãy thay tôi ân cần hỏi thăm người chế tạo ra cậu, và cả tổ tiên của anh ta nữa.”

“Xin lỗi ký chủ, hiện giờ hệ thống không thể liên lạc với vũ trụ, thông tin về tổ tiên của người chế tạo cũng chưa được ghi chép, bổn hệ thống không tìm được tổ tiên của người chế tạo, vì vậy không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy mình ấu trĩ lắm mới đi nói những lời này với một cái máy trí tuệ nhân tạo, thế là dứt khoát tạm thời nhốt nó vào phòng tối, sau đó bắt đầu dọn dẹp món ăn mà mình vừa nấu.

Cô nuốt không trôi món cháo này. Chi bằng múc hết ra bát cho rồi.

Tô Thanh Hòa vừa cầm bát to định múc cháo thì cửa phòng bếp bị đá văng ra, khiến cô giật cả mình.

Cô ngước lên thì thấy anh cả Tô Ái Quốc đang kinh hoàng nhìn vào bếp, khi thấy bên trong không xảy ra sự cố gì, chỉ có mình Tô Thanh Hòa ngơ ngác đứng trong bếp, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Em gái, là em à? Anh ở trên sân đập lúa thấy chỗ nhà mình bốc khói, còn tưởng là cháy nhà, làm anh sợ chết đi được.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tô Ái Quốc vừa nói xong thì Tô Ái Hoa cũng về nhà, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng đi theo sau.

Thấy trong nhà chẳng hề hấn gì, cả đám đều đứng như trời trồng.

Tô Ái Hoa hỏi: “Em gái, em làm gì vậy?”

“Em… Em định học nấu cơm để nấu cho các anh ăn.” Tô Thanh Hòa đáp. Dù sao cũng là người một nhà, phải lấy được hảo cảm.

Nghe câu trả lời của Tô Thanh Hòa, mấy anh chị đều lộ vẻ mắt chữ A, miệng chữ O. Tô Ái Hoa hỏi: “Em gái, em bị sao vậy? Em chưa bao giờ đụng vào bệ bếp cơ mà, sao tự nhiên lại muốn nấu cơm?”

Đinh Quế Hoa nghĩ bụng ngày thường chồng mình rất thông minh, nhưng một khi gặp phải em gái là sẽ lập tức trở nên ngốc nghếch. Làm gì có chuyện em gái nấu cơm? Tất nhiên là lén lút nấu đồ ăn ăn một mình rồi.

Lâm Thục Hồng đỏ hốc mắt. Hai đứa con gái của cô ấy vẫn đang chịu đói, còn em gái chẳng những suốt ngày được ăn ngon mà còn được thêm cơm. Con gái số khổ của cô ấy, sao đều là con gái mà số phận lại chênh lệch một trời một vực như thế…

Còn Tô Ái Quốc thì lại cảm động: “Em gái, em trưởng thành thật rồi. Nhưng em đừng làm việc này, chị dâu của em nấu cơm được mà, không cần em nấu đâu.”

“…” Tô Thanh Hòa mỉm cười: “Ờm… Mọi người đói chưa? Có muốn ăn chút gì đó rồi đi làm tiếp không?”

Tô Ái Quốc khoát tay: “Em gái, em ăn nhiều vào, bọn anh còn phải xuống ruộng làm việc. Cơm nước xong không cần rửa bát đũa, em không khỏe thì nên nghỉ ngơi nhiều.”

Tô Thanh Hòa tỏ vẻ, trong cái nhà này, người khỏe mạnh nhất chính là cô đấy.

Sau đó Tô Ái Quốc dẫn mọi người rời đi, mỗi người một suy nghĩ. Tới lúc này Tô Thanh Hòa mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ mình chỉ nấu bữa cơm thôi mà lại gây chấn động lớn đến thế.

Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, thời đại này rất nhiều gia đình chỉ ăn một ngày hai bữa, tự nhiên ống khói nghi ngút, không ngạc nhiên sao được? Thôi, sau này cô nên nấu cơm đúng giờ thì tốt hơn.

Dù sao việc nấu cơm rất cũng đơn giản, chỉ cần bỏ đồ ăn vào nồi rồi nhóm lửa nấu là được, có vẻ không khó chút nào, cũng không mệt gì lắm.

“Xin ký chủ hãy chú ý, bởi vì ký chủ đã nhận được 1 điểm kỹ năng nấu nướng, nên lần sau nấu cơm, ký chủ phải nhận được lời động viên của một người thì mới nhận được phần thưởng tương ứng. Ký chủ, làm việc qua loa là đáng xấu hổ.”

“…” Lại thêm một lần Tô Thanh Hòa muốn hỏi thăm họ hàng hang hốc của người chế tạo.

Đối với hành vi nghi ngờ bóc lột này, cô phải kháng nghị: “Thế nếu tôi nhận được mười mấy điểm kỹ năng thì tôi còn phải nấu cơm cho bao nhiêu người?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, hệ thống quy định nếu tay nghề của ký chủ phải nhận được sự tán thành của các thành viên trong gia đình, thì những hạn chế trên sẽ tự động được gỡ bỏ. Mong ký chủ hãy cố gắng học tập, tăng kỹ năng nấu nướng, gỡ bỏ hạn chế càng sớm càng tốt.”

Nghe đến đoạn sau, Tô Thanh Hòa biết không thể trông cậy vào hệ thống.

Quả nhiên hệ thống này là kiểu bồi dưỡng năng lực. Nếu không tự rèn luyện nâng cao năng lực của bản thân thì hệ thống sẽ có hạn chế, không thể lừa đảo tí nào.

Nghĩ tới chuyện sau này mình phải phí tâm nấu cơm, Tô Thanh Hòa lại cảm thấy không còn gì lưu luyến trên cõi đời này nữa.

Cô là người muốn há miệng chờ sung cơ mà!

Tô Thanh Hòa cảm thấy may mắn vì mình là người nghĩ thoáng, nói thô ra thì là kiểu người được thế nào hay thế ấy. Nếu đã không thể phản kháng cuộc sống này thì cứ học cách hưởng thụ thôi. Ví dụ như, miếng thịt ba chỉ trước mắt cô có thể nấu những món gì nhỉ? Nghĩ tới món thịt kho thơm phức, cô lại nuốt nước miếng. Nhưng chưa nuốt xong thì cô đã thộn người ra.

Miếng thịt này, cô nên lấy ra bằng cách nào đây? Chẳng lẽ lại đi ăn mảnh một mình? Vấn đề là cô muốn ăn cũng không thể ăn mảnh được. Lúc nãy chỉ mới bốc khói mà đã làm kinh động cả nhà, lỡ mùi thịt bay ra có khi sẽ làm kinh động cả thôn ấy chứ.

Có thịt mà không biết nấu thế nào.

Tô Thanh Hòa cảm thấy mình phải nghĩ cách giải quyết vấn đề xuất xứ của miếng thịt này. Chẳng lẽ lại tự dưng biến ra miếng thịt?

“Mau múc nước rửa rau sạch sẽ đi, buổi tối còn ăn nữa. Đại Nha làm nhanh tay lên, lớn to đầu rồi mà còn cần tao nhắc. Nhị Nha vào bếp lấy giỏ trúc, Tam Nha… Tam Nha đi lấy băng ghế tới đây cho bà, ôi trời đấy ơi, cái tay già chân già này mà còn phải hầu hạ cả đám người, mệt chết đi được.” ( app TYT - tytnovel )

Trong bếp, Tô Thanh Hòa nghe thấy giọng nói của Cao Tú Lan, nhất thời lúng túng.

Cô vội chạy ra ngoài: “Mẹ, mọi người đã về rồi ạ.”

Cao Tú Lan đang định ngồi nghỉ, thấy con gái đi ra từ nhà bếp thì giật mình đến nỗi suýt ngồi bệt xuống đất. Bà ấy đứng dậy: “Thanh Miêu Nhi, sao buổi chiều con không đi ngủ?”

“À, con… mới học nấu cơm.”

Nghe con gái mình nói nấu cơm, Cao Tú Lan kích động đến nỗi lệ tràn vành mi, vội vàng chạy vào nhà bếp: “Để mẹ xem Thanh Miêu Nhi nhà mình nấu những gì nào.” Thấy một bát cháo cao lương lớn được đặt trên bệ bếp, bà ấy lau nước mắt: “Thanh Miêu Nhi của mẹ thật là hiếu thảo, còn biết nấu cơm nữa chứ. Ôi chao, việc gì con phải học? Có mẹ và các chị dâu của con đây rồi, con không cần làm những việc này đâu, mệt lắm.”

“… Mẹ, thực ra không mệt đâu ạ.” Tô Thanh Hòa cười lúng túng, cảm thấy mẹ mình thật sự rất yêu thương mình. Cô chỉ nấu một bát cháo khô quắt thôi mà đã khiến bà ấy cảm động đến nỗi rơi nước mắt.

Cô đang định hỏi bát cháo này xử lý thế nào thì bỗng thấy một cô bé cột bím tóc vịn khung cửa, chỉ thò ra một cái đầu, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Ánh mắt khát vọng ấy là nhằm vào bát cháo khô vàng trên bệ bếp.

Cô bé này là Nhị Nha Tô Mãn Nguyệt, con gái út của Tô Ái Quốc, năm nay mới năm tuổi. Hồi sáng cô bé đòi ăn đậu nành, còn bị Cao Tú Lan mắng một trận. Tâm trạng Tô Thanh Hòa rất phức tạp, cô nấu tệ như vậy mà vẫn nhận được ánh mắt khát vọng của cô bé, có thể thấy cô bé đói cỡ nào. Cô vẫy tay: “Nhị Nha, có phải cháu đói rồi không? Lại đây, cô vừa nấu xong, cháu nếm thử xem.”

Mắt Tô Mãn Nguyệt sáng rực lên.

Cao Tú Lan lập tức không chịu: “Ăn gì mà ăn? Nó có phước lắm mới được ăn cơm do cô nó nấu, đến mẹ còn chưa được ăn miếng nào kia kìa.”

Lần đầu tiên con gái bà ấy nấu cơm, sao có thể để một con vịt giời ăn trước?

Tô Mãn Nguyệt hoảng sợ chạy mất, sợ bà nội lại mắng mình.

Tô Thanh Hòa giật giật khóe miệng, nói đạo lý thì chắc chắn là không được, trình độ tẩy não của Cao Tú Lan có thể đi bán hàng đa cấp được luôn, cô sợ không đấu lại nổi. Hơn nữa lần này cô không dám tùy tiện OOC, chỉ đành nói vòng vo: “Mẹ, lần đầu tiên con nấu thì không ngon đâu, con sợ mẹ ăn không ngon miệng. Con định buổi tối nấu thêm lần nữa, mẹ sẽ là người đầu tiên nếm thử. Còn món này cứ để mấy đứa nhỏ Nhị Nha ăn cho rồi, buổi tối con lại nấu món ngon cho mẹ ăn.” Cô chợt nghĩ người mẹ ruột này hoàn toàn có thể trở thành người đầu tiên tán thành tay nghề nấu nướng của cô.

Nghe Tô Thanh Hòa giải thích, Cao Tú Lan cảm thấy trong lòng phấn khởi vô cùng, cũng ấm hôi hổi: “Mẹ không muốn con nấu cơm làm việc nhà, mệt mỏi lắm, lỡ con bị nóng thì sao?”

“… Mẹ, con lớn chừng này tuổi rồi, cũng nên có lúc hiếu thảo với mẹ chứ. Mẹ vất vả nhiều rồi mà.”

Lần này, hốc mắt Cao Tú Lan đỏ hoe, bà ấy lau nước mắt rồi nói: “Mẹ đã bảo rồi mà, ở cái nhà này chỉ có con gái mẹ là hiếu thảo nhất, mấy đứa khác toàn là bọn lòng dạ đen tối.”

Tô Thanh Hòa: “… Mẹ, thế con chia bát này cho mấy đứa Nhị Nha ăn nhé.”

Cao Tú Lan gật đầu: “Con chia đi, mấy con vịt giời, không biết kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện nên bây giờ mới được ăn đồ ăn do cô tụi nó nấu.”

Tô Thanh Hòa gật đầu, đúng thế đúng thế, không biết kiếp trước con đã làm bao nhiêu việc thiện mà có thể làm con gái ruột của mẹ.

Đại Nha Tô Chính Nguyệt mười tuổi đang rửa rau trong chậu. Tô Mãn Nguyệt năm tuổi ngồi bên cạnh làm việc, ngay cả Tô Bán Nguyệt mới ba tuổi cũng bưng ghế nhỏ ngồi bên cạnh giúp hai người chị họ rửa rau.

Thấy Tô Thanh Hòa đi ra, ba đứa đều hơi nhút nhát sợ sệt. Ngày thường cô sẽ không quản bọn nhỏ, nhưng nếu bọn nhỏ chọc giận cô thì cô sẽ mách với bà nội, còn nói đứa nào không nghe lời thì đuổi ra khỏi nhà. Trong thôn có những đứa trẻ chết đói đều bị vứt ra khỏi nhà.

Thấy phản ứng của chúng, Tô Thanh Hòa cảm thấy như bị đâm vào ngực. Cô cố gắng tỏ vẻ hòa nhã: “Lại đây, lại đây, cô nấu đồ ăn ngon nè, mau tới đây ăn.”

Ba đứa nhỏ: “…”

“Cô, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn.” Cháu trai cả Tô Đại Bảo của nhà họ Tô chạy ra khỏi nhà, đằng sau là cháu trai út Tô Nhị Bảo mới hai tuổi cũng bò theo ra ngoài.

Không cần phải nói, hai cái tên này đều do Cao Tú Lan đặt, đoán chắc sau này còn sẽ có Tam Bảo, Tứ Bảo…

Hai đứa bé nối đuôi nhau vào bếp, Tô Thanh Hòa múc vào bát nhỏ cho chúng, còn dư hơn phân nửa thì chừa lại cho ba đứa cháu gái. Cô đang định gọi ba đứa nó thì Tô Mãn Nguyệt lại vịn khung cửa, chảy nước miếng.

Tô Thanh Hòa vẫy tay: “Nhị Nha, lại đây nào.” Cao Tú Lan đang đút cho cháu trai út ở bên cạnh quát: “Con nhỏ chết tiệt, cho chúng mày ăn thì chúng mày cứ ăn đi, ăn đồ ăn mà còn bắt cô tụi bày mời tới mời lui, có phải còn chờ dập đầu van xin chúng mày ăn không? Không ăn thì sau này đừng ăn nữa, chết đói luôn đi cho rồi.”

Ba đứa bé ở bên ngoài lập tức chạy vào nhà nhanh như chớp, ngay cả Tô Bán Nguyệt ba tuổi cũng chạy rất nhanh.

Chỉ trong chốc bát, ba đứa bé đã bưng bát của mình đứng trước mặt Tô Thanh Hòa, chờ được chia đồ ăn, mắt còn quay tròn nhìn cái bát lớn.

Tô Thanh Hòa nhanh chóng chia hết cho ba đứa, mỗi đứa được chia hơn nửa bát. Chia xong, chúng bắt đầu vùi mặt vào ăn, trông ngon lành như được ăn sơn hào hải vị.

Tô Thanh Hòa không nhịn được nói: “Mẹ, ngày thường mẹ cho mấy đứa nó ăn nhiều vào, lỡ bị đói quá có vấn đề gì…”

“Ai bảo mẹ không cho bọn nó ăn? Không cho đồ ăn thì đã ném vào núi Đầu Trâu từ lâu rồi. Trong đội chúng ta đã vứt bao nhiêu đứa trẻ rồi? Sống sót được là mừng rồi đấy, còn mong được ăn no cơ à? Bây giờ có phải là thời ăn nồi chung đâu. Vỏ cây cũng không đủ ăn, còn cho lũ vịt giời này ăn được gì chứ.”

Cao Tú Lan nghĩ rằng mình đã làm hết phận sự của bà nội, tốt xấu gì cũng không để chúng bị chết đói.

Nghe bà nội nói như vậy, ba đứa bé đều rối rít gật đầu.

Thấy bọn trẻ như vậy, Tô Thanh Hòa bỗng dâng lên cảm xúc hào hùng, cô muốn nấu cơm!

Buổi tối, mấy người Tô Ái Quốc về nhà trễ. Bây giờ đang là ngày mùa, cho dù hoa màu trong ruộng bị thất thu cũng phải thu hoạch cho hết, ngày nào cũng phải chờ đến khi mặt trời xuống núi mới được tan làm.

Họ vừa về nhà, Cao Tú Lan đã bắt đầu lải nhải: “Xem Thanh Miêu Nhi tốt với chúng mày thế nào đi kìa, biết chúng mày bận nên con bé nấu cơm cho con của chúng mày đấy nhé, con bé không ăn một miếng nào. Chỉ có bọn vô lương tâm chúng mày mới không ghi nhớ lòng tốt của con bé.”

Tô Thanh Hòa đang ngồi ở cửa nghĩ ngợi, nghe Cao Tú Lan nói như vậy thì cơ mặt bỗng run lên.

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa biết hồi chiều Tô Thanh Hòa nấu cơm, nhưng không ngờ lại là nấu cho con của họ ăn. Hai anh em tức khắc cảm động vô cùng.

“Em gái, em đừng vất vả như vậy, bọn nó ăn ít một chút cũng không sao.” Tô Ái Quốc nói.

Tô Ái Hoa cũng gật đầu: “Em gái, sau này em muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách tìm được.”

Tô Thanh Hòa: “… Các anh tốt với em quá.” Chị dâu đang đứng ngay sau lưng các anh kìa, các anh vô tư quá thể đáng rồi đấy.

Tô Ái Quốc cảm động nói: “Em nói ngốc nghếch gì vậy? Anh không tốt với em thì tốt với ai?”

Vợ anh ấy Lâm Thục Hồng đỏ hốc mắt, đỏ vì thương tâm.

Sao cô ấy lại khổ thế cơ chứ.

Còn Đinh Quế Hoa cũng coi như bình tĩnh, cười nói: “Em gái vất vả rồi, buổi tối để chị nấu cơm cho.”

Cao Tú Lan hừ lạnh: “Thôi, Thanh Miêu Nhi bảo để con bé nấu bữa tối, mày giúp nó một tay là được.” Bà ấy thừa biết tâm tư của vợ thằng hai, chẳng phải là chờ được nấu cơm để ăn nhiều một miếng hay sao?

Nghe vậy, Đinh Quế Hoa cũng suýt nữa không khống chế được cảm xúc. Em gái định làm trò gì vậy?

Tất nhiên là Tô Thanh Hòa muốn mau chóng gỡ bỏ hạn chế.

Lúc trước, cô nghĩ rằng với tay nghề nấu nướng tệ hại của mình, muốn được người nhà động viên là chuyện không dễ dàng. Nhưng cô chợt nghĩ mình có tận mấy fan cuồng trong nhà cơ mà! Vậy thì chuyện này dễ quá ấy chứ.

Thế là cô quyết định phải dốc sức gỡ bỏ hạn chế, sau này mới tha hồ rảnh rỗi.

Buổi tối, dưới sự mong chờ của Cao Tú Lan và sự hỗ trợ của hai bà chị dâu, Tô Thanh Hòa nấu một bữa cháo cao lương trộn rau dại cho cả nhà. Lần này đỡ hơn, nhờ có 1 điểm kỹ năng nấu nướng nên cô vẫn biết nồi cháo này nên bỏ bao nhiêu muối, tiến bộ hơn hẳn nồi đầu tiên. Làm cô tức khắc cảm thấy quả nhiên điểm kỹ năng rất có tác dụng.

Đồ ăn được bưng lên bàn, Cao Tú Lan và hai người con trai đều kích động nhìn chậu cháo mà Tô Thanh Hòa nấu.

Cao Tú Lan đau lòng, vừa phát cháo vừa nói: “Đây là cháo do Thanh Miêu Nhi nấu đấy nhé.”

Tô Thanh Hòa ngồi bên cạnh nhìn mọi người ăn cháo, sau đó hỏi mọi người: “Ngon không ạ?”

“Rất ngon, ngon lắm.” Ba mẹ con Cao Tú Lan vội gật gù lia lịa.

“Tinh, hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm, phần thưởng là 1 điểm kỹ năng nấu nướng, 1.5 ký bột mì trắng.”

Tô Thanh Hòa đứng hình mất một giây, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Có bột mì và thịt là được ăn một bữa sủi cảo rồi. Phải nghĩ cách lấy mấy thứ đó ra mới được.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play