Tô Thanh Hòa vừa vào phòng thì nghe thấy tiếng mắng của Cao Tú Lan, cơ mặt cô bỗng chốc cứng đờ.
Cô lại tiếp tục nảy sinh xúc động, nếu người này không phải là mẹ cô…
Tiếc rằng người này chính là mẹ cô. Mặc dù không đồng ý với hành vi của Cao Tú Lan, nhưng ít nhiều gì Tô Thanh Hòa vẫn cảm động vì sự yêu thương của bà ấy. Bà ấy không phải một người mẹ chồng tốt, cũng không phải một người bà tốt, nhưng đối với nguyên chủ, bà ấy tốt không thể chê. Nhưng nguyên chủ lại bỏ rơi bà ấy, nay cô lại chiếm cứ thân thể này, về sau người nhận được tình thương vô hạn của Cao Tú Lan sẽ là cô.
Đối với một người có ba mẹ ly dị, bị gia đình hai bên nội ngoại ghẻ lạnh như Tô Thanh Hòa, cô vẫn rất thèm khát tình thương ấy. Không sai, cô thiếu thốn tình thương. Kiếp trước cô cứ ru rú trong nhà cũng có nguyên nhân là vì cô không muốn ra đường, chứng kiến gia đình người khác hạnh phúc, còn bản thân mình cô đơn lẻ bóng. Cô thà sống trong thế giới của riêng mình, mỗi ngày kiếm ít tiền nhuận bút bằng cách sáng tác văn chương, sống cuộc sống yên ổn mười năm như một.
Cô cũng muốn hưởng thụ hơi ấm gia đình mà mình thiếu thốn. Hơn nữa tại thập niên 60 cuộc sống vất vả này, gia đình này vẫn rất quan trọng đối với cô.
Tất nhiên, kiểu ấm cúng dị dạng như thế này là không được. Vì vậy Tô Thanh Hòa nghĩ mình cần phải trò chuyện với Cao Tú Lan.
Có điều bây giờ cô phải tán gẫu với hệ thống. Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ vẫn là ấm no, ngày nào cũng ăn trứng chim sẻ thì sao được.
Tô Thanh Hòa lập tức nằm trên giường, bắt chuyện với hệ thống: “Hệ thống, có phải chỉ cần tôi làm việc là sẽ nhận được phần thưởng không?”
“Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ thì sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.” Hệ thống nhanh chóng trả lời.
Tô Thanh Hòa lại xem nhiệm vụ phụ của mình. Nấu cơm hay may quần áo đều được.
Cô hỏi tiếp: “Hai mục nhà ở và đi lại này không có nhiệm vụ à?”
“Sau khi ký chủ hoàn thành hai nhiệm vụ phụ đằng trước, kế tiếp sẽ lần lượt phân phối nhiệm vụ phụ mới.”
“Nhà ở, lẽ nào lại bắt tôi đi xây nhà? Đây là nhiệm vụ mà tôi không tài nào hoàn thành được đâu nhé!”
“Sau khi ký chủ hoàn thành hai nhiệm vụ phụ đằng trước, kế tiếp sẽ lần lượt phân phối nhiệm vụ phụ mới.”
Hệ thống lặp lại câu nói lúc nãy.
“…” Tô Thanh Hòa thôi không hỏi về vấn đề này nữa, hệ thống này chẳng đáng yêu tí nào: “Thế nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm thì có thể nhận được thức ăn thuộc Kỷ nguyên Vũ trụ của các cậu không? Ý tôi là lọ thuốc thần kỳ, uống một ngụm không bị đói nữa ấy.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Ký chủ, tư tưởng làm một lần hưởng cả đời là đáng xấu hổ!”
Tô Thanh Hòa phát hiện người chế tạo ra hệ thống này chắc chắn là một ngời rất khôn khéo, làm cô không tìm được lỗ hổng nào!
Nếu không tìm được lỗ hổng thì Tô Thanh Hòa quyết định sẽ làm nhiệm vụ thử, để xem hệ thống này rốt cuộc có tác dụng gì. May quần áo thì không thể nào, cô thậm chí còn không biết cách cầm kéo chính xác thì đừng hòng may quần áo. Vẫn nên đi nấu cơm cho rồi, tốt nhất là món ăn nào đơn giản nhất, chỉ cần nấu một chút là ăn được ngay.
Tô Thanh Hòa vừa ngồi dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm Cao Tú Lan thì nghe thấy bà ấy kêu gào trước cửa: “Sao tụi bay không đi làm? Định ăn chực nằm chờ đấy à?”
“Mẹ, Thục Hồng không khỏe.” Anh cả Tô Ái Quốc nói.
“Gì? Không khỏe?” Cao Tú Lan bật cười: “Năm xưa buổi sáng tao vừa đẻ mày xong là buổi chiều ra ruộng làm việc luôn, tao có kêu ca không khỏe lúc nào đâu? Tao đẻ được ba thằng con trai mà chưa bao giờ kêu không khỏe đấy nhé! Đừng tưởng tao không biết, nó thấy Thanh Miêu Nhi không ra ngoài làm việc nên bắt chước chứ gì. Con gái đáng thương của tao vừa chào đời đã mồ côi cha, các cụ bảo anh cả như cha, tao thấy chả được tích sự gì cả, cái thằng cưới vợ quên mẹ!”
Tô Ái Quốc vội nói: “Mẹ đừng giận, con và Thục Hồng sẽ đi làm ngay. Thục Hồng, mau đi làm việc thôi.”
Lâm Thục Hồng lập tức cầm lưỡi liềm đuổi theo anh ấy.
Đinh Quế Hoa cười nói: “Mẹ, con thấy chị dâu cả sinh sự lắm quá, con và Ái Hoa nghe lời hơn nhiều.”
“Cút đi cút đi, toàn mấy đứa thích sinh sự, ở lì trong nhà làm gì đấy?” Cao Tú Lan chẳng buồn nghe mà thẳng tay đuổi con dâu đi. Bà ấy sẽ không bị lừa vào tròng đâu, bà ấy chỉ thích nghe con gái nói chuyện thôi.
Thấy mẹ mình nổi nóng, Tô Ái Hoa lập tức kéo Đinh Quế Hoa rời đi.
Sau một trận ầm ĩ, lại nghe Cao Tú Lan dặn dò bọn trẻ làm việc: “Đại Nha đi giặt đồ cho cô của tụi bay, Nhị Nha đi nhặt củi đốt, Tam Nha… Tam Nha quét rác. Đừng có nhàn hạ, vịt giời thì nhàn hạ làm gì?”
Một lát sau, Cao Tú Lan bưng cháo đậu nành đựng trong bát nhỏ đi vào nhà: “Thanh Miêu Nhi, nào, ăn chút gì đi, buổi trưa con không ăn cơm đâu đấy. Bọn kia đúng là lòng dạ đen tối, con vừa đi là bọn nó đã chia nhau ăn sạch phần của con, không biết khiêm nhường gì cả.”
Nhìn bát cháo đậu nành, Tô Thanh Hòa nuốt nước miếng. Đúng là cô đói thật, dù sao cơ thể này cũng chẳng được hấp thụ dinh dưỡng, bát trứng gà nước đường đỏ kia cũng không thể lót dạ. Cô bưng bát lên uống một ngụm, vẫn là ngọt.
Cao Tú Lan nói: “Mẹ biết con thích ăn ngọt nên bỏ thêm đường trắng đấy. Mẹ lấy ở chỗ cậu cả của con, cậu cả của con đi làm ở cung tiêu xã, dễ mua được thứ này lắm.”
Tô Thanh Hòa vừa định tán gẫu chuyện trong nhà với Cao Tú Lan thì bà ấy lại lấy năm quả trứng chim sẻ ra khỏi túi: “Nào, con vừa ăn vừa uống đi, mẹ mới luộc đấy.”
“…” Ăn kiểu này không giống túng quẫn tí nào.
Tô Thanh Hòa ăn một quả trứng chim sẻ rồi nói: “Mẹ, lần này con bị ốm không liên quan tới chị dâu cả đâu, tự con ngất xỉu thôi. Buổi sáng đúng là con ăn rồi, mẹ đừng giận chị ấy.”
Nghe Tô Thanh Hòa nói, Cao Tú Lan rất ngạc nhiên: “Thanh Miêu Nhi, có phải bọn nó hù dọa con không?”
“… Mẹ, làm gì có chuyện đấy? Ai có thể hù dọa con?”
“Thế sao con lại nói đỡ giúp bọn nó? Đúng là nói mê sảng rồi. Chị dâu thì không bao giờ tốt với em chồng đâu!” Cao Tú Lan khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Con quên tính nết mợ cả của con rồi hả?”
Chuyện này, Tô Thanh Hòa cũng biết rõ. Nhà ngoại của cô là nhà họ Cao, sau khi bà ngoại đẻ được cậu cả thì liên tục đẻ bốn đứa con gái, không có thêm đứa con trai nào, vì vậy sau khi mợ cả gả tới thì gần như trấn áp cả nhà. Tất nhiên cuộc sống hạnh phúc ấy không kéo dài được lâu, bởi vì mợ cả của cô đẻ liên tiếp ba đứa con gái mới được một mụn con trai, hơn nữa đứa con trai này còn ốm yếu. Còn Cao Tú Lan mặc dù gả sang nhà khác nhưng đẻ được ba thằng con trai, vì vậy bà ấy vô cùng tự tin, thậm chí còn rất có tiếng nói ở nhà mẹ đẻ. Mặc dù bà ấy không đẻ con trai cho nhà họ Cao, nhưng ít nhiều gì cũng giúp nhà họ Cao được nở mày nở mặt!
Cao Tú Lan cảm thấy con gái mình bị ốm nên hồ đồ mất rồi: “Thanh Miêu Nhi, con đừng bị tụi nó lừa. Mấy bà mẹ chồng hiền lành trên đời này đều bị con dâu nó ức hiếp hết. Nếu mẹ không áp chế bọn nó thì chắc chắn bọn nó sẽ xúi các anh của con ở riêng, đến lúc đó mẹ phải làm sao để nuôi con đây? Làm sao cho con được sống tốt đây? Mẹ chỉ cần nghĩ tới cảnh con phải dãi nắng dầm mưa, làm việc khổ cực là chỗ này của mẹ lại đau nhói.” Bà ấy sờ lên ngực, vẻ mặt đau đớn.
Hết hồn chim én, không ngờ Tô Thanh Hòa lại cảm thấy bà cụ này nói rất có lý. Cô nghĩ mình cũng có tiềm năng làm cực phẩm, bởi vì cô cũng không muốn làm việc đồng áng hệt như nguyên chủ!
Bà thím này giỏi tẩy não quá, câu nào câu nấy đều đánh trúng tâm lý người nghe.
Thôi được rồi, cô sẽ không lằng nhằng chuyện mẹ chồng nàng dâu nữa: “Mẹ, ngày thường mẹ đừng đối xử quá tệ với mấy đứa Đại Nha, dù gì cũng là con cháu nhà họ Tô chúng ta, là cháu gái của mẹ mà… Hơn nữa con sợ các anh sẽ khó chịu trong lòng, vẫn nên…”
“Bọn nó dám!” Cao Tú Lan lập tức kích động: “Nếu bọn nó dám có ý kiến, mẹ sẽ mắng chết bọn nó!”
Bà ấy nhìn Tô Thanh Hòa mà như đề phòng kẻ địch khiến Tô Thanh Hòa chột dạ, nghĩ bụng có phải mình vừa OOC nên bị bà cụ này phát hiện manh mối nào đó hay không.
Ai ngờ cô lại nghe Cao Tú Lan hỏi: “Có phải mấy thằng anh tỏ vẻ không hài lòng trước mặt con không? Con nói thật với mẹ đi, mẹ sẽ đi tìm bọn nó! Đúng là tạo phản!”
“… Không phải ạ.” Tô Thanh Hòa không muốn khơi mào chiến tranh trong gia đình.
Cao Tú Lan không tin: “Chắc chắn là có, không thì sao con lại nói những lời này? Chắc chắn đám ranh con kia lại không yên thân, đứa nào đứa nấy đều vô lương tâm. Con là em gái của bọn nó, mồ côi cha từ thuở nhỏ, còn bọn nó thì được cha nuôi nấng lớn lên, được ăn no mặc ấm, sao lại không thể chứa chấp một đứa em gái là con chứ! Một lũ lòng dạ xấu xa!”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô sẽ không bao giờ OOC nữa đâu!
“Mẹ, các anh được mẹ dạy dỗ nên đều rất ngoan ngoãn, mẹ cứ yên tâm đi. Lúc nãy con nói thế chỉ là giỡn với mẹ thôi. Nếu họ dám bạc đãi con, con sẽ báo cho mẹ biết ngay lập tức!”
Cô tỏ vẻ kiên định nói.
Nghe vậy, Cao Tú Lan rất vui mừng, lại vươn tay ôm chầm con gái mình: “Mẹ biết ngay ở cái nhà này chỉ có mẹ con ta đồng lòng thôi mà.”
Tô Thanh Hòa nghĩ bụng, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì có lẽ trong nhà sẽ chỉ còn hai mẹ con họ đồng lòng thôi. Mấy bà chị dâu của cô bị chèn ép lâu ngày thì làm gì có chuyện không phản kháng?
Chuyện này không thực tế chút nào, trừ phi mấy ông anh của cô đều não tàn hết rồi.
Lâm Thục Hồng cảm thấy đầu óc của chồng mình có vấn đề rồi. Cô ấy khuyên can mãi mà anh ấy nghe không lọt được.
Cô ấy vừa đi vừa chảy nước mắt: “Tóm lại em không thể sống kiểu này nữa. Anh xem, hôm nay Mãn Nguyệt nhà mình chỉ muốn ăn một miếng đậu nành mà bị mẹ mắng xối xả. Em biết chắc chắn là không đủ ăn, em cũng không mong gì hơn, nhưng mẹ không thể lần nào cũng mắng kiểu đó chứ. Vịt giời thì đã sao? Chẳng phải em gái cũng là vịt giời hay sao?”
“Cô nói gì đấy? Nói nữa là tôi đánh cô bây giờ!” Tô Ái Quốc phẫn nộ giơ tay, Lâm Thục Hồng hoảng sợ đến nỗi quên cả khóc, sau đó hoàn hồn lại: “Anh đánh đi, anh đánh chết tôi luôn đi!”
Tô Ái Quốc xấu hổ, ngượng ngùng bỏ tay xuống rồi nghiêm túc nói: “Tóm lại em đừng nói xấu em gái nữa. Em ấy rất đáng thương, lúc còn ở trong bụng mẹ thì cha đã qua đời, bọn anh là anh trai của em ấy, không thương em ấy thì thương ai đây? Hồi đó trước khi hai ta kết hôn, anh đã nói là phải nuôi em gái, chính em cũng đồng ý rồi, sao bây giờ lại làm ầm ĩ với anh?”
“Em không ngờ nhà anh sẽ yêu thương em ấy đến mức này.” Lâm Thục Hồng tủi thân bật khóc. Cô ấy rất ấm ức, vì sao hồi trước lại muốn gả cho Tô Ái Quốc chứ? Chỉ vì cô ấy thấy Tô Ái Quốc trông cao to, tính tình lại hiền lành chất phác, hơn nữa còn yêu thương em gái nên nghĩ anh ấy là người chân thành, ai ngờ lại có khuyết điểm to đùng: “Tóm lại nếu anh không nói với mẹ là mình ra ở riêng thì em sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Nghe Lâm Thục Hồng vẫn kiên quyết không chịu để yên, Tô Ái Quốc cũng không tiện cãi cọ với vợ nữa, bèn chiều ý vợ: “Rồi rồi rồi, em về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày cũng tốt.” ( truyện trên app T•Y•T )
Lâm Thục Hồng: “…”
Đằng sau hai vợ chồng họ, Đinh Quế Hoa và Tô Ái Hoa cũng đang nhìn lén họ cãi nhau. Tô Ái Hoa xem hăng say, còn Đinh Quế Hoa thì lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ khác. Có điều hoàn cảnh gia đình nhà cô ta rất nghèo khổ, chính cô ta là người theo đuổi Tô Ái Hoa trước, vả lại tính nết của Tô Ái Hoa không phải kiểu chất phác thật thà như Tô Ái Quốc nên cô ta không dám càn quấy như Lâm Thục Hồng.
“Này Ái Hoa, anh nghĩ chị dâu cả có thể náo loạn thành công không?”
Tô Ái Hoa bĩu môi: “Thành công thế nào được? Anh cả không bao giờ ra ở riêng đâu. Người nhà chúng ta sẽ không ở riêng. Sao? Em không định náo loạn với anh đấy chứ?”
“… Không phải em nói mẹ thương em gái là sai đâu, nhưng mà sự thật là mẹ cũng không tốt với mấy đứa con trai như các anh. Nhà người ta đều coi con trai như bảo bối.”
Tô Ái Hoa gật đầu, sau đó thở dài: “Tính ra thì cũng trách em và chị dâu cả. Trước kia anh với anh trai chưa cưới vợ, mẹ cũng thương bọn anh lắm, thường xuyên kể chuyện ngày xưa cho bọn anh nghe. Sau khi các em vào cửa thì cứ chọc giận mẹ nên giờ mẹ mới thấy bọn anh là phiền.”
Đinh Quế Hoa suýt nữa chết nghẹn vì tức.
Còn ở trong nhà, Tô Thanh Hòa thuận lợi lấy được chìa khóa nhà bếp từ chỗ Cao Tú Lan, kiếm cớ là lúc đói có thể đi tìm đồ ăn.
Tất nhiên Cao Tú Lan không có ý kiến gì, chẳng nói năng gì đã đưa chìa khóa cho cô luôn, còn dặn dò cô đừng bị hai bà chị dâu lừa: “Lương thực nhà mình đều bỏ ở chum lớn trong phòng mẹ, con đói bụng thì cứ vào đó kiếm đồ ăn. Con không biết nấu cơm thì ăn tạm khoai lang khô lót dạ, chờ chị dâu của con về nhà rồi bảo chị dâu nấu cho con ăn. Con nhớ trông chừng đấy, đừng để bọn nó lén giấu lương thực. Lương thực nhà mình không đủ cho chúng nó phá đâu.”
Tô Thanh Hòa trịnh trọng gật đầu.
Thực ra cô cũng không dám phá lương thực trong nhà. Thời điểm này rất nhiều địa phương phát sinh nạn đói, đội sản xuất Hoàng Hà cũng vậy, năm nay sản lượng lúa mạch rất thấp, có thể thấy sau khi nộp thuế lương thực thì mỗi nhà hầu như chẳng được chia bao nhiêu. Bây giờ vẫn chưa vào Thu, lương thực trong nhà đã không còn dư nhiều, lần này không được phân phối lương thực thì phải chờ tới mùa Thu. Nhưng nhìn tình hình mùa màng năm nay thì cũng không thể trông cậy hết vào mùa Thu được. Các nông dân lành nghề trong thôn đều thấy rõ điều đó, vì vậy nhà nào cũng thắt lưng buộc bụng, không nỡ ăn lương thực mà đều đi hái rau dại, hoặc lột vỏ cây nấu canh. Cơm trưa của nhà họ Tô hôm nay là nấu chung các loại rau dại và vỏ bắp ngô.
Khi Cao Tú Lan cõng cháu trai út, dẫn cháu trai cả và các cháu gái đi tìm rau dại, Tô Thanh Hòa mới vào phòng Cao Tú Lan lấy ít bột cao lương, sau đó lén lút mở cửa nhà bếp.
Nhà bếp rất đơn sơ, đồ đạc ít đến đáng thương, bệ bếp được đắp bằng bùn đất. Nồi sắt lớn trong nhà đều bị lấy đi luyện thép, nay chỉ còn một chiếc bình gốm dùng để nấu ăn.
Hoàn cảnh này thật sự gian khổ.
“Hệ thống, lúc tôi nấu cơm sẽ không xuất hiện cảnh tượng thần kỳ gì đấy chứ? Tôi sợ bị người ta lầm tưởng là yêu quái mà thiêu sống.”
“Ký chủ cứ yên tâm mà làm việc. Tay nghề của ký chủ chưa đến nỗi nấu được món ăn phát sáng đâu.”
“…”
Tô Thanh Hòa thầm hạ quyết tâm, xắn tay áo đi đến bếp lò chuẩn bị đốt lửa. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện một vấn đề, cô không biết nhóm lửa! Có mấy que diêm nhưng cô không quẹt cháy được một que nào cả: “Hệ thống, giờ phải làm sao đây?”
“Hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 rất vui được phục vụ bạn. Xin hỏi bạn có muốn khởi động thiết bị nấu ăn không?”
“Còn có thao tác này nữa hả?” Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, bèn thử nói: “Nhóm lửa.”
Cô vừa dứt lời, củi nhét trong bệ bếp tức khắc bùng cháy.
Lửa vừa cháy, Tô Thanh Hòa nhanh chóng rót nước vào bình gốm rồi bỏ luôn bột cao lương vào nấu chung.
Tô Thanh Hòa không biết nấu thứ này nên cứ để nấu trên bếp. Đến khi nước sôi, bột cao lương bên trong đã nấu chín. Vật màu nâu đặc sệt khiến cô chẳng thèm ăn chút nào, nhưng đây lại là món chính vào thời điểm này. Chẳng trách nguyên chủ lại đồng ý đến căng tin vũ trụ để được ăn thịt, cô cũng rất muốn đến căng tin vụ trụ ăn thịt.
“Tinh… Hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm, nhận được 1 điểm nấu nướng, thưởng nửa ký thịt ba chỉ.”
Tô Thanh Hòa bỗng cảm thấy đầu mình bị đứng hình mất một giây, sau đó hộp trữ vật trong giao diện hệ thống sáng lên, trên đó xuất hiện con số 1.