Tô Thanh Hòa cũng ăn bữa tối, cảm thấy hương vị cũng tàm tạm, ở mức bình thường, không đến nỗi khó nuốt.

Hơn nữa vì cô cố tình nấu nhiều hơn chút xíu nên mấy đứa cháu gái được chia phần nhiều hơn ngày thường, Cao Tú Lan thấy mà đau lòng. Có điều vì là bữa cơm do Tô Thanh Hòa nấu nên bà ấy không nhiều lời, chỉ nhắc nhở mấy đứa cháu gái: “Hồi chiều đã ăn rồi mà giờ vẫn ăn nhiều thế à? Có vịt giời nhà ai tốt số được như chúng mày không?”

Lâm Thục Hồng tủi thân nhìn hai đứa con gái, không dám hó hé câu nào.

Tô Thanh Hòa nói ngay: “Mẹ, chắc chắn là do con nấu ngon quá đấy!”

Cao Tú Lan: “…”

Bởi vì được Tô Thanh Hòa xoa dịu nên lúc sau Cao Tú Lan không nói nhiều nữa.

Tô Thanh Hòa vào buồng, vừa cởi giày ra thì Đại Nha Tô Chính Nguyệt đã bưng chậu vào: “Cô ơi, cháu múc nước ngâm chân cho cô ạ.”

Tô Thanh Hòa bỗng cảm thấy mình như bà chủ độc ác bóc lột lao động trẻ em. Cô vội nói: “Bỏ xuống, bỏ xuống, để cô tự làm cho.”

Tô Chính Nguyệt lập tức đặt chậu xuống, đang định ra ngoài thì Tô Thanh Hòa vẫy tay: “Đại Nha, lại đây.”

Tô Chính Nguyệt đề phòng nhìn cô.

“Cháu múc nước cho cô cũng rất vất vả, cầm trứng chim sẻ chia cho các em đi.” Tô Thanh Hòa lấy hai quả trứng chim sẻ ra khỏi túi. Lúc trước cô không nỡ ăn hết nên vẫn nhét trong túi.

Tô Chính Nguyệt không dám lấy, sợ cô sẽ giở trò xấu, vẫn đề phòng nhìn Tô Thanh Hòa.

“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy thời buổi này không dễ làm người tốt chút nào: “Cháu đi ngủ đi, cô ngâm chân xong cũng sẽ ngủ.”

Tô Chính Nguyệt lập tức chạy đi.

Tô Thanh Hòa thở dài, cảm thấy không dễ sống chút nào.

Cô nằm trên giường, trò chuyện với hệ thống: “Nè hệ thống, tôi phải làm sao đây? Cậu cũng biết thời đại của tôi rất đặc thù, thịt ba chỉ và bột mì tinh đều là hàng hiếm, sao tôi có thể mang ra ngoài đây? Nếu nguyên chủ có năng lực nào đó thì tôi còn giải thích được, nhưng vấn đề là tôi chẳng được tích sự gì, tự dưng mang ra nhiều thứ tốt như vậy, không bị người ta bắt giữ rồi nướng chín mới là lạ đấy. Bị nướng chín cũng không sao, tôi chỉ sợ lỡ thân thể này bị nướng chín thì chẳng phải cậu sẽ mất công toi hay sao?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tô Thanh Hòa nghĩ bụng lần sau mình cần nguyên liệu nấu ăn thì nên nghĩ tới lương thực thô, tốt xấu gì cũng có thể chắc bụng. Lén lút trộn lẫn với lương thực trong chum lớn thì cũng đỡ được rất nhiều sức.

“Xin ký chủ hãy chú ý, sau khi thân thể bị nướng chín, ký chủ sẽ thoát ly khỏi cơ thể, tồn tại không quá 3 giây.”

“…” Tô Thanh Hòa hắng giọng: “Biết rồi biết rồi, cậu không cần nhắc nhở tôi đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ vấn đề quan trọng liên quan tới sự an toàn tính mạng chung của hai ta thôi mà.”

Cô gãi đầu, làm cho hai bím tóc bị xù lên.

“Tôi không tin không thể nghĩ ra cách giải quyết.”

Sau một đêm không ngủ ngon giấc, tới khi Tô Thanh Hòa ngủ dậy thì đã gần đến trưa. Cô mặc quần áo, rời giường, trong nhà yên ắng, chỉ có một bát cháo gạo kê đặt trên bàn.

Tô Thanh Hòa cảm thấy mình sống thật xa xỉ ở thời đại này.

Cô vừa bưng cháo gạo kê đi ra ngoài thì thấy Tam Nha Tô Bán Nguyệt đang quét sân. Thấy Tô Thanh Hòa đi ra, cô bé co rúm người lại.

Tô Thanh Hòa sờ mặt, dù gì khuôn mặt của cô cũng thuộc dạng thanh tú, hơn nữa vì quanh năm không làm việc nên làn da không thô ráp, sao lại có tác dụng như quỷ dạ xoa vậy?

Cô mỉm cười hỏi: “Tam Nha, lại đây, tới chỗ cô nào. Cô hỏi cháu, bà nội với cha mẹ cháu đâu rồi?”

Cô bé ba tuổi rụt vai: “Bà nội đi nhặt củi, chị cả, chị hai, anh cả và em trai đều đi theo.”

Nghe vậy, Tô Thanh Hòa không khỏi xấu hổ. Sống chung với cả gia đình từ người già tới trẻ nhỏ đều cần cù như thế này, lần đầu tiên Tô Thanh Hòa phát hiện lười biếng cũng không phải là chuyện tốt.

Cô vẫy tay: “Lại đây, cô có cháo, chúng ta cùng ăn đi.”

Tam Nha chép miệng, ánh mắt lấp lánh, nhưng chân lại không nhúc nhích.

Tô Thanh Hòa nói: “Cháu lại đây trò chuyện với cô, cô cho cháu ăn cháo.”

Lúc này Tam Nha mới bước đến gần, ngồi bên cạnh Tô Thanh Hòa nhìn cháo gạo kê trong bát của cô. Tô Thanh Hòa bưng bát cho cô bé uống một ngụm rồi mình uống một ngụm. Đành vậy thôi, cửa nhà bếp bị khóa, không có bát để chia phần.

Hai cô cháu mỗi người uống một ngụm, một bát gạo kê nhanh chóng bị uống hết.

Tô Thanh Hòa đã lửng dạ, Tam Nha cũng thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.

Hai cô cháu vừa ăn xong thì Cao Tú Lan dẫn đám cháu trai cháu gái về nhà, đeo một gùi đầy củi trên lưng, tay còn ôm mấy que củi. Mấy đứa bé khác dù ít hay nhiều cũng đều ôm ít củi. Thấy con gái đã ngủ dậy, Cao Tú Lan còn rất ngạc nhiên, đặt bó củi xuống rồi phủi bụi bặm trên người mình, sau đó đi qua hỏi: “Thanh Miêu Nhi, sao con đã ngủ dậy rồi? Sao không ngủ thêm một lát?”

“Mẹ, con không ngủ được, con nằm mơ!” Tô Thanh Hòa lộ vẻ sợ hãi.

Thấy vẻ mặt của cô, Cao Tú Lan lo lắng hỏi: “Mơ gì? Đều là giả hết, con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, đứa nào dám hù dọa con, mẹ liều mạng với nó!”

“… Là cha con.”

“Cha con mẹ cũng không sợ… Cha con á?” Cao Tú Lan nhìn cô: “Con gái, sao con biết là cha của con? Con chưa gặp ông ấy bao giờ mà?”

Tô Thanh Hòa gật đầu lia lịa, sau đó nhìn chung quanh, thấy mấy đứa bé đang gom củi, bèn kéo Cao Tú Lan vào nhà: “Mẹ, hồi cha con đi có phải mặc một chiếc áo ngắn tay lửng màu xanh lam, để đầu trọc không?”

“Đúng đúng đúng, ông cha vô lương tâm của con trông như thế đấy.” Đôi mắt Cao Tú Lan tức khắc đỏ hoe.

Nét mặt Tô Thanh Hòa kinh hãi: “Thế thì đúng rồi, cha con thật sự báo mộng cho con!”

“Ông ấy nói gì? Con kể cho mẹ nghe xem.” Cao Tú Lan vội nói: “Bao nhiêu năm trời mẹ không mơ thấy cha con.”

“Cha con bảo là mấy năm trước ông ấy lăn lộn chưa có thành tựu gì nên không thể tự ý gặp người trong nhà. Bây giờ ông ấy kiếm được một công việc cũng được coi là nửa chức quan, lại nói chỉ vừa mới biết mình còn một đứa con gái nên đặc biệt tới thăm con. Ông ấy bảo nhà mình chỉ có con hợp bát tự với ông ấy nên chỉ có thể báo mộng cho con thôi.”

Cao Tú Lan lập tức ôm chầm lấy cô: “Đúng rồi, hồi cha con đi còn chưa biết con đang ở trong bụng mẹ, ôi đứa con gái đáng thương của mẹ.”

“… Mẹ, con kể về cha con tiếp nhé.”

“Ừ, con kể đi, mẹ nghe.” Cao Tú Lan lau nước mắt lẫn nước mũi.

“Cha hỏi nhà mình sống có tốt không, con liền khóc lóc nói với ông ấy rằng không tốt chút nào, mẹ con vất vả biết bao, nuôi bốn đứa con khổ cực biết bao, năm nay mùa màng lại không tốt, mẹ con khổ ghê gớm…” ( truyện trên app T•Y•T )

Cao Tú Lan càng kích động: “Ôi con gái tri kỷ của mẹ…”

“Mẹ, con chưa kể hết đâu.”

Cao Tú Lan tiếp tục lau nước mắt lẫn nước mũi: “Con kể đi, mẹ nghe đây.”

“Sau khi con khóc, cha con liền hoảng sợ, nói rằng giờ ông ấy mới biết nhà mình khốn khổ cỡ này. Ông ấy rất áy náy nên bảo là sẽ nghĩ cách giúp nhà mình một phen.”

“Cha con điêu toa phét lác đấy, ông ấy giúp được gì cho nhà mình chứ.” Cao Tú Lan vẫn không tin chuyện này, chỉ nghĩ rằng con gái nhớ cha, lại thương mẹ nên mới nằm mơ giấc mơ như vậy.

Tô Thanh Hòa nói: “Cha con nói thế thật mà mẹ. Ông ấy bảo hai ngày nữa sẽ giúp đỡ nhà mình, đưa đồ ăn cho con, mỗi ngày sẽ bỏ vào chum lớn đựng lương thực của nhà mình.”

Cao Tú Lan dỗ: “Đúng đúng đúng, cha con nhất định sẽ giúp nhà mình, mẹ tin con.” Đứa trẻ không cha quả là đáng thương, con gái đáng thương.

Tô Thanh Hòa biết chắc chắn lúc này Cao Tú Lan không tin mình, thế là cô dự định sau này ngày nào cô cũng phải nói với Cao Tú Lan một lần.

Có một số chuyện nói nhiều lần thì sẽ bất tri bất giác ăn sâu vào tiềm thức, đến khi thật sự thành hiện thực thì sẽ không đến nỗi khó chấp nhận.

Buổi trưa, Tô Thanh Hòa lại đích thân nấu cơm. Cô muốn mau chóng gỡ bỏ hạn chế, vậy thì tương lai sẽ không bị giới hạn, nấu ăn kiểu gì cũng có thể nhận phần thưởng thì sẽ được thoải mái hơn nhiều. Ban đầu Cao Tú Lan còn không cho vì sợ cô mệt, nhưng Tô Thanh Hòa bày tỏ đôi khi mình ở nhà một mình, muốn ăn mà không biết nấu nên định học tay nghề. Lỡ trong nhà không có ai thì cô cũng không đến nỗi chịu đói. Sau này học xong, cô sẽ không nấu nướng nữa.

Cao Tú Lan không nỡ để con gái mình chịu vất vả, bèn sai khiến hai đứa con dâu phụ một tay, nào là thái rau, nào là rửa rau, Tô Thanh Hòa chỉ cần làm đầu bếp chính là được.

Thực ra chỉ là nấu cháo rau xanh trộn bột lõi ngô xay thôi. Thời buổi này nhà nào cũng ăn món này, làm gì có chuyện ăn cơm, vì vậy nấu nướng cũng rất đơn giản.

Hiện giờ Tô Thanh Hòa đã có 2 điểm kỹ năng nên tất nhiên là không có vấn đề gì. Nhìn động tác thành thạo của Tô Thanh Hòa, Cao Tú Lan nói: “Con gái mẹ thông minh quá, không như ai kia, chỉ giỏi nấu cám lợn thôi.”

Đinh Quế Hoa “nấu cám lợn” giật giật khóe miệng.

Có hai ông anh cuồng phục vụ em gái là Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa nên Tô Thanh Hòa dễ dàng vượt ải, lại được nhận 1.5 ký hạt cao lương và 1 điểm kỹ năng.

Đến nay, khung kỹ năng nấu nướng của Tô Thanh Hòa đã có 3 điểm. Nếu mốc 10 điểm là tối đa thì cô đã miễn cưỡng đạt đến phạm trù của người bình thường.

Tô Thanh Hòa nhận được nguồn động viên cực lớn, buổi tối lại nấu thêm một bữa nữa, không ngờ lại không thành công.

3 điểm kỹ năng hiện giờ của cô đến từ sự khẳng định của mẹ đẻ và hai ông anh ruột, buổi tối cô còn định nhận được sự tán thành của chị dâu và các cháu gái, ai dè tuy đã được họ khen ngợi nhưng lại không thành công.

Tô Thanh Hòa lập tức chạy vào phòng, hỏi: “Thế này là thế nào?”

“Dựa theo kết quả mà máy phát hiện nói dối của bổn hệ thống dò xét được, những lời khen ấy đều là nói dối.”

“…”

“Xin ký chủ hãy chú ý, muốn nâng cao kỹ năng nấu nướng thì phải nhận được sự tán thành của người nhà.”

Tô Thanh Hòa bàng hoàng cực độ: “Tôi đã nấu rất nghiêm túc, phát huy toàn diện điểm kỹ năng mà các cậu cho! Họ cảm thấy không ngon thì tôi biết thăng cấp kiểu gì được?”

“Ký chủ có thể tăng điểm kỹ năng thông qua việc rèn luyện. Sau khi kiểm tra độ thành thạo của ký chủ, hệ thống sẽ tăng điểm lên cho ký chủ.”

Tô Thanh Hòa đã hiểu. Ý của hệ thống là, một là cô nấu cơm cho mọi người ăn rồi được mọi người tán thành, hai là cô phải luyện tập không ngừng để nâng cao năng lực.

Nói tóm lại bằng một câu, muốn thăng thì phải gắng.

Luyện tập không ngừng thì chắc chắn là không được. Dù cô muốn luyện tập thì trong nhà cũng không có chừng đó lương thực để cô luyện tập.

Ngẫm nghĩ một lát, miếng thịt ba chỉ liền xuất hiện trong đầu Tô Thanh Hòa.

Cô lập tức có kế hoạch.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa lại kinh hoàng giữ Cao Tú Lan lại để tẩy não, tiếp tục nhắc lại giấc mơ lần trước, trong lòng Cao Tú Lan không khỏi nghi ngờ: “Con lại mơ nữa à?”

“Vâng, giống hệt lần trước luôn đó mẹ. Lần này ba con bảo là hai ngày này sẽ đưa tới, ba bảo mỗi ngày mẹ kiểm tra chum lớn, đừng để người khác trộm mất.”

Cao Tú Lan xua tay: “Đồ trong phòng mẹ thì sao bị người khác lấy trộm được.” Đột nhiên, bà ấy hỏi tiếp: “Cha con nói thế thật hả?”

Tô Thanh Hòa gật đầu: “Cha con còn bảo là không thể báo mộng thêm cho con nữa. Bát tự của con yếu, báo mộng tiếp thì con sẽ bị giảm thọ. Mẹ, lần trước con ngất xỉu là vì cha con chuẩn bị báo mộng cho con, con nhất thời không chịu nổi đấy thôi.”

Nghe Tô Thanh Hòa giải thích, Cao Tú Lan lập tức nhìn chung quanh: “Ôi trời ơi Đại Căn, ông đừng tìm đến con gái nữa, ông tìm tôi mà nói đây này, tôi là vợ ông đây.”

Tất nhiên, bà ấy không nhận được lời hồi đáp nào cả.

Tô Thanh Hòa kéo bà ấy rồi nói: “Mẹ, không sao đâu, cha con sẽ không hại con đâu. Nhưng con cứ linh cảm giấc mơ này chân thật lắm. Hay là những lúc rảnh rỗi, mẹ chú ý thử xem sao?”

Nghe con gái nói, Cao Tú Lan không khỏi dao động. Dù gì cũng không phải là chuyện tốn công sức, mỗi ngày nấu cơm đều phải kiểm tra một lần, vậy thì bà ấy sẽ chờ xem sao, cũng có thể làm cho con gái yên tâm.

Hai mẹ con vừa thủ thỉ với nhau xong, hai đứa con trai và hai cô con dâu của nhà họ Tô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, về nhà ăn cơm.

Hiện giờ đang là ngày mùa nên phải bắt đầu làm việc từ buổi sáng, cũng có thể lấy công điểm. Ngày thường Cao Tú Lan ở nhà trông cháu, quán xuyến việc nhà, cả gia đình đều dựa vào ba anh em nhà họ Tô và hai cô con dâu gồng gánh.

Chỉ riêng Tô Thanh Hòa, không một ai coi cô là sức lao động trong nhà.

Lúc ăn cơm, Tô Ái Quốc tiết lộ tin tức trong đội cho Cao Tú Lan: “Mẹ, hôm nay ông đội trưởng bảo là năm nay sau khi thu hoạch lương thực thì phải nộp thuế ngay. Chúng ta còn phải bỏ thêm 10 ký trợ cấp, không thì không thể thõa mãn yêu cầu của bên trên.”

Nghe xong, Cao Tú Lan lập tức xù lông: “Vớ va vớ vẩn, thịt trên người tao còn không đủ 10 ký, đòi lương thực thì không có đâu, còn đòi thịt thì tới đây mà cắt.”

Dứt lời, bà ấy lại phẫn nộ đập bàn: “Đừng nói là 10 ký lương thực, ngay cả vỏ cây cũng không tìm được nữa kìa. Bọn nó muốn cho cả nhà mình chết đói à?”

Những người khác đều không dám nói một lời.

Mọi người biết rõ dù bà cụ mắng chửi như vậy, nhưng khi đội ngũ thu lương thực thật sự đến, bà ấy vẫn sẽ răm rắp giao nộp.

Cơm nước xong, Cao Tú Lan hiếm hoi lắm mới trở về phòng mình ngay lập tức. Có những lời không thể mắng ở bên ngoài mà chỉ có thể lén lút mắng một mình: “Lũ khốn nạn quỷ tha ma bắt, định làm cho bao nhiêu người chết đói mới bằng lòng? Sao ông trời không cho sét đánh chết lũ khốn nạn thích mạnh miệng chém gió đó đi!”

Người trong nhà đều xem như không nghe thấy. Đành chịu thôi, công xã đã báo cáo sản lượng lên trên, số lượng quá lớn, phân phối cho từng đội sản xuất thì mỗi đội phải giao nộp không ít.

Để hoàn thành nhiệm vụ, nhà nào cũng phải thắt lưng buộc bụng.

Tô Thanh Hòa cũng nhớ tới tình hình ba năm này mà mình từng đọc trên mạng. Mấy năm trước mọi người chỉ chú tâm luyện thép, không có ai làm nông nghiệp nên sản lượng vốn đã thấp. Cán bộ bên dưới sĩ diện nên toàn báo cáo sản lượng mù quáng lên cấp trên, không sát thực tế, cuối cùng vẫn bắt các nông dân gánh vác. Lại thêm khí hậu không tốt, nạn đói lan tràn, chẳng khác nào họa vô đơn chí.

Trong phòng, Cao Tú Lan mắng xong, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tới xem chum lớn trong phòng mình.

Không có gì thay đổi. Bà ấy không khỏi thở dài, bà ấy cũng thật hồ đồ, lại đi tin giấc mơ của con gái.

Buổi tối, Cao Tú Lan tuyên bố về sau cả nhà chỉ ăn một ngày hai bữa, buổi sáng trừ Tô Thanh Hòa, những người khác đều không cần ăn cơm, phải thắt lưng buộc bụng, cố gắng chờ đến lần phát lương thực kế tiếp.

Cả nhà lập tức như bị mây đen bao phủ, có điều không ai nói gì. Hai anh em nhà họ Tô tất nhiên là không có ý kiến, còn Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa có ý kiến thì cũng chỉ để trong bụng chứ không dám nói.

Nhìn dáng vẻ của mọi người, Tô Thanh Hòa đích thân cảm nhận được sự éo le của năm mất mùa.

Buổi tối trên giường ngủ, Tô Thanh Hòa bảo hệ thống bỏ phần thưởng mà mình nhận được vào chum lớn. Dù sao cô cũng không thể mặc cho người trong nhà chết đói được.

Hôm sau trời chưa sáng, Cao Tú Lan đã rời giường, chuẩn bị đi hái rau dại. Nếu đi trễ thì sẽ chẳng tìm được một cọng cỏ.

Sau khi sửa soạn xong, bà ấy chuẩn bị ra ngoài gọi mấy đứa cháu gái đi cùng mình. Vịt giời không làm việc sao được? Nhà họ sẽ không nuôi đứa ăn không ngồi rồi, bằng không cả nhà sẽ thật sự chết đói.

Vừa chuẩn bị đi ra ngoài, bà ấy chợt nghĩ đến điều gì đó. Cứ như ấp ủ một tia hy vọng mong manh, bà ấy chậm rãi đi đến chỗ chum lớn bên giường, mở nắp chum.

Tuy trong phòng không đủ ánh sáng, nhưng Cao Tú Lan vẫn tinh mắt thấy rõ những thứ trong chum lớn nhà mình.

Bà ấy chỉ cảm thấy nhịp tim tăng vọt, mắt tròn mắt dẹt…

“Ôi Đại Căn ơi!!!”

Một tiếng thét chói tai vang lên, ngay cả nhà hàng xóm cũng nghe thấy, huống chi là người nhà họ Tô vừa định rời giường.

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa mặc quần áo, chạy đến trước cửa phòng mẹ mình: “Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?”

“Không có gì, cút đi, cút hết đi, tao nằm mơ thôi! Đi làm việc hết đi, định chờ ở nhà ăn cơm không đấy phỏng?!”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa bỗng sững sờ mất một thoáng, sau đó nhanh chóng xoay người, mặc quần áo chỉnh tề rồi dẫn vợ mình ra ngoài làm việc.

Trong một gian phòng khác, Tô Thanh Hòa xoay người, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play