Dịch: Ndmot99

Dung Thừa Uyên đưa tay nhận tách trà, Vệ Tương cúi đầu, lần đầu tiên thấy rõ tay gã.

Đó là một bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài cắt gọn cẩn thận. Mặc dù đã cúi đầu rất thấp nhưng Vệ Tương vẫn nhìn thấy cách Dung Thừa Uyên thưởng thức trà thế nào.

Thoạt nhìn gã đúng là một người tuấn tú như Nho sinh, không giống ấn tượng của nàng về hoạn quan. 

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cuối đôi mắt đào hoa kia vẫn có nét nữ tính độc nhất vô nhị của thái giám, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì đôi mắt ấy không còn nữ tính mà vô cùng lạnh lùng.

Gã cụp mắt uống trà, trong đôi mắt ấy chất chứa quá nhiều thứ. Không hiểu sao nàng lại cảm nhận được sự uy nghiêm vô cớ từ đây, thậm chí còn có cảm giác dưới khuôn mặt tuấn tú này là một trái tim gi,ết người không chớp mắt.

Khi phát hiện điều này, một luồng gió lạnh đột nhiên luồn sau gáy Vệ Tương. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của người trước mặt, gã đương nhiên hơn lão giám giám Vương Thế Tài kia gấp trăm lần, mà khí chất toát ra từ trên người gã sẽ khiến người ta sợ hãi đương nhiên cũng hơn Vương Thế Tài.

Vệ Tương im lặng điều chỉnh lại nhịp thở, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cố nói với chính mình phải thản nhiên đối mặt với thử thách hiện tại.

Dung Thừa Uyên uống trà rất chậm.

Trên thực tế ngay khi cầm tách trà lên, gã đã đánh giá xem nhiệt độ có phù hợp không thông qua lượng nhiệt tỏa ra dưới tách. 

Sau đó gã mở nắp kiểm tra lượng trà đã phù hợp chưa, sau đó ngửi mùi thơm của trà, cuối cùng là nếm thử trà.

Khi trà ấm xuống cổ họng, Dung Thừa Uyên mới đặt tách trà sang một bên, đôi mắt đào hoa nhướng lên, trên mặt xuất hiện nụ cười nửa miệng như chiếc mặt nạ che giấu cảm xúc thật trên khuôn mặt hoàn hảo nầy, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của gã.

Gã nhìn Vệ Tương, giọng nói mềm mỏng đến mức Vệ Tương cảm thấy không hợp với thân phận thái giám quyền uy như gã: “Gần đây bệ hạ đang đau đầu vì dịch bệnh ở phía nam, vốn không phải thời điểm để ngươi vào hầu hạ, nhưng việc này cứ kéo dài cũng không tốt. Lát nữa bệ hạ hạ triều, ngươi đi dâng trà đi.”

Nói đến đây, gã đã đứng dậy: “Nhớ hầu hạ cẩn thận.”

"Vâng." Vệ Tương cúi đầu đáp, bản thân nàng có thể nghe được giọng mình đang run lẩy bẩy.

Dung Thừa Uyên sải bước ra ngoài: “Từ lúc bệ hạ về đến lúc thay xiêm y xong sẽ khoảng một khắc. Ngươi xem đồng hồ, sau một khắc bắt đầu pha trà, xong rồi thì mang vào điện.”

Việc sắp gặp lại thánh nhan trở nên cực kỳ rõ ràng, Vệ Tương lập tức tỉnh táo lại, khom người hành lễ: “Vâng, tạ chưởng ấn nhắc nhở.”

Dung Thừa Uyên không nói gì nữa, tiếp tục ra ngoài. Tiểu hoạn quan chờ ngoài cửa lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này chỉ còn Vệ Tương ở bên trong, xung quanh hết sức im ắng.

Sự im ắng này khiến người ta đột nhiên thấy trống rỗng, không hiểu vì sao tim Vệ Tương bỗng đập thình thịch nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại. 

Nàng chìm vào sự yên tĩnh này, nhớ lại những gì Dung Thừa Uyên vừa nói.

Dung Thừa Uyên nói với nàng gần đây hoàng đế đau đầu chuyện dịch bệnh ở phương nam, vốn không phải thời điểm để nàng hầu hạ, còn bảo nàng "hầu hạ cẩn thận".

Lời này dễ khiến người ta chú ý đến cụm từ "hầu hạ cẩn thận", cứ như việc hầu hạ rất dễ xảy ra sai sót.

Lúc đầu Vệ Tương cũng nghĩ như vậy, trong mấy giây đó, nàng thậm chí còn tưởng tượng ra rất nhiều hậu quả khủng khiếp nếu làm việc bất cẩn, tim nàng bỗng thắt lại, sợ bản thân có thể mất mạng lúc nào không hay.

Nhưng bây giờ có lẽ vì xung quanh quá im ắng, lòng nàng cũng bình tĩnh lại, nàng chợt hiểu hàm ý khác trong lời nói của Dung Thừa Uyên.

Nàng bỗng nhớ lại thời điểm ở Hoa Phòng, nàng bị ép mang trà và điểm tâm đến cho Vương Thế Tài.

Khi đó dù biết Vương Thế Tài có mưu đồ với mình, nàng vẫn cố chịu cảm giác ghê tởm bước vào phòng gã, dường như mỗi bước đi nàng đều có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người gã ta, thậm chí còn sợ gã nhân cơ hội này giữ nàng lại, không cho nàng trốn.

Nhưng khi nàng đặt tách trà xuống, Vương Thế Tài căn bản không làm gì cả, ngay cả mí mắt cũng không nâng.

Sau này nàng nghe nói khi đó Vương Thế Tài đang bận kiểm tra sổ sách. Trong các thái giám ở Hoa Phòng, Vương Thế Tài là người đứng đầu, ai nấy cũng đều lòng tham không đấy, thường xuyên bòn rút kiếm lời nhưng vẫn có cách cân đối với sổ sách. 

Có điều năm ngoái không biết chỗ nào có sai sót, tiền và số liệu trong sổ sách khác nhau. Những người bên dưới không còn cách nào khác đành phải giao cho Vương Thế Tài xử lý, ai ai cũng sợ mất đầu, nóng lòng như kiến trong chảo nóng, trước mắt chỉ muốn vượt qua kiếp nạn này, nào còn tâm trạng quan tâm chuyện khác!

Vệ Tương đoán hoàng đế bây giờ chắc là giống Vương Thế Tài khi đó.

Dịch bệnh phía nam nghiêm trọng hơn mấy món nợ trong sổ sách nhiều, sự việc liên quan đến mạng người, liên quan đến thái bình thiên hạ, hoàng đế vì vậy mà bận đến sứt đầu mẻ trán, rất có thể cũng không quan tâm đến cung nữ dân trà.

Vậy nếu nàng "hầu hạ cẩn thận", không xảy ra sai sót thì có tác dụng gì?

Hoàng đế lo đọc tấu chương, e rằng chẳng nhìn nàng một cái.

Dung Thừa Uyên đang thử lòng hoàng đế, cũng đang thử nàng!

Tình cảnh của nàng bây giờ nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại rất cấp bách.

Nếu nói đến việc bổ sung nhân lực, ngự tiền đương nhiên không quan tâm việc có thêm nàng hay không, nhưng nàng vì một nguyên nhân đặc biệt mà được điều đến, bệ hạ rốt cuộc cố ý hay vô tình, rất nhanh sẽ có câu trả lời.

Nếu có, mọi người vui mừng, cho dù hoàng đế không trực tiếp sắc phong nhưng giữ nàng ở ngự tiền hầu hạ cũng coi như đã quyết định tương lai của nàng.

Nhưng nếu hoàng đế không có ý đó thì mọi chuyện sẽ khác. Dù nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nhưng để nàng ở ngự tiền thì vẫn là một mối họa với chưởng sự. 

Một bên là thiên tử không có lòng, một bên là nàng khao khát trèo cao, chuyện thế này rất dễ xảy ra, thế nên, trực tiếp điều nàng đi nơi khác là ổn nhất.

Nhưng nàng không thể bị đuổi đi, nàng không muốn trở về cuộc sống ăn bữa nay no ngày mai nữa.

Vậy nên nàng không thể để các chưởng sự cảm thấy hoàng đế vô tình với mình.

Vệ Tương phân tích lợi và hại trong đó, không khỏi sợ hãi.

Đúng lúc này, bên ngoài ồn ào, Vệ Tương biết ngoài kia, thánh giá đã về đến Tử Thần Điện.

Nàng lấy lại bình tĩnh, lập tức lấy đồng hồ ra xem, trong một khắc đó, mắt nàng không dám rời khỏi đồng hồ dù chỉ một giây.

Một khắc vừa đế, Vệ Tương hít sâu một hơi, bắt đầu đi pha trà.

Trong nhĩ phòng luôn có nước ấm, sau khi đun sôi, nước luôn được đun trên lửa nhỏ, tuy không sôi liên tục nhưng vẫn có bọt bắn lên, rất nóng.

Vệ Tương cẩn thận pha trà rồi bưng khay vào chính điện.

Khoảnh khắc bước vào cửa điện, thật ra đây mới xem là lần đầu tiên nàng thật sự bước vào Tử Thần Điện. 

Tuy nhĩ phòng bên cạnh cũng coi như thuộc về nơi đây nhưng bình thường chỉ có cung nhân ra vào, hoàn toàn không liên quan đến ngôi cửu ngũ, đặt mình trong đó chỉ có thể cảm nhận được quy định nghiêm khắc.

Khi thật sự bước vào cửa điện, Vệ Tương đột nhiên cảm thấy bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài.

Sự khác biệt đó kích thích tất cả các giác quan.

Nàng cúi đầu nhìn nền gạch chỉ được dùng ở chỗ thiên tử, xuung quanh là những cây cột được chạm khắc tinh xảo, đường viền ánh vàng nhưng ánh sáng chỉ nhè nhẹ không chói lóa.

Ngoài ra trong điện còn đốt hương. Có điều mùi hương lại nhẹ đến mức gần như không tồn tại, nó khiến người ta sảng khoái nhưng khó mà phát hiện.

Thế nên, dù cảm nhận được sự khác biệt, nhưng Vệ Tương nhìn trái nhìn phải hai lần vẫn không thể phân biệt được khác biệt đến từ đâu.

Lúc này, nàng không biết đó chính là sự xa xỉ tột cùng.

Đối với kiểu xa hoa lãng phí, trong phòng thường chỉ đặt một hai món đồ quý giá, sau đó để các vật xung quanh làm nền giúp nó nổi bật.

Mà sự xa hoa thật sự mới chính là đây, khắp nơi đều tinh tế nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta không biết khen từ đâu, chỉ có thể dùng từ "đẹp".

Đột nhiên cảm thấy có một sự áp lực vô hình đẹp nặng, Vệ Tương hít một hơi thật sâu, bước vào bên trong.

Lời Dung Thừa Uyên nói quả nhiên chính xác, thời điểm nàng bước vào, hoàng đế đã thay mũ miện xong, mới từ tẩm điện đi ra, vừa ngồi xuống trước ngự án.

Dung Thừa Uyên đứng hầu bên cạnh, thấy Vệ Tương tới chỉ nhướng mày một cái rồi lại hạ xuống.

Vệ Tương đặt khay xuống, đặt tách trà vào tầm tay hoàng đế, sợ làm quá giả tạo sẽ bị người ta nhìn ra manh mối nên không dám dừng lại, lập tức lùi về sau.

Hoàng đế hạ triều trở về đang khát nước, dù đang suy nghĩ về dịch bệnh nhưng tay vẫn theo bản năng cầm tách trà lên.

Nhưng trà vừa vào miệng, hơi nóng tỏa ra, tuy không đến mức bị bỏng nhưng cũng khiến hắn ho một tiếng.

"Rầm", tách trà bị đặt xuống bàn.

Trong đại diện yên tĩnh, một tiếng động nhỏ này khiến tất cả cung nữ thái giám đứng xung quanh đều lập tức quỳ xuống. 

Vệ Tương cũng qùy theo, nhưng nàng bạo gan thẳng lưng hơn so với quy định, đôi môi run rẩy.

Sự run rẩy này nửa thật nửa giả, dù đã có kế hoạch nhưng nàng thật sự sợ chọc giận thánh nhan.

Nhấp một ngụm trà nóng không chỉ khiến thiên tử ho mà còn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn tức giận, đang định mắng, nhưng đến khi thấy rõ người dâng trà thì lại không tự chủ khựng lại.

Có điều hắn vẫn cau mày, nhưng giọng điệu không còn tỏ vẻ khó chịu nữa: “Là ngươi.”

Vệ Tương quỳ dưới đất, hai tay ôm chặt khay trà vào lòng, đây là hành động không đúng phép tắc, nếu theo quy định, nàng phải cầm khay cho tử tế.

Nhưng nàng vẫn quyết định làm vậy, bởi vì chỉ có vậy mới làm nổi bật nỗi sợ hãi.

Nàng run rẩy nghẹn ngào: “Bệ... Bệ hạ thứ tội... Nô tỳ ngày đầu đến đây hầu hạ, sợ bị phạm lỗi, không ngờ...”

Nàng nức nở cứ như quá hoang mang lo lắng.

Vì ở ngay cạnh ngự án, nàng lại còn thẳng lưng, thế nên dù cúi đầu hoàng đế vẫn nhận ra nàng là ai, cũng có thể thấy rõ giọt lệ đọng trên hàng lông mi không dám rơi xuống.

Ma xui quỷ khiến, hoàng đế nhìn đến ngơ ngẩn, nhưng hắn chỉ mất tập trung hai giây, ngay sau đó Vệ Tương nghe hắn nói: “Không ngờ cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play