Dịch: Ndmot99
Sợ Tiểu Hà Tử không nhớ được, Dung Thừa Uyên nói rất chậm: “Ngươi tới Trúc Tĩnh Trai ở Lan Trì Cung của Mẫn thục nữ, chính miệng truyền lời cho chưởng sự Hi Vi bên cạnh nàng ấy, nhớ lấy.
Ngươi cứ nói là hôm nay có cung nữ Vệ Tương từ Lan Trì Cung về Từ Thọ Cung bị trẹo chân, vô tình để bệ hạ bắt gặp nên không khỏi hỏi thăm hai câu, sau đó tự ta quyết định điều nàng ấy đến Tử Thần Điện hầu hạ.
Ta nghĩ là khi đó trời còn tối nên cung nữ mới té ngã, làm phiền Mẫn thục nữ treo thêm đèn dọc đường từ ngoài cổng Lan Trì Cung đến Trúc Tĩnh Trai để chiếu sáng đường, tiền dầu thắp cứ đến Nội Quan Giám lấy.”
Nghe qua chỉ là lời dặn bình thường, Tiểu Hà Tử không hiểu tại sao Dung Thừa Uyên lại dặn dò trịnh trọng như vậy, có điều gã vẫn cẩn thận ghi nhớ, còn đọc lại cho Dung Thừa Uyên nghe rồi mới chạy đến Lan Trì Cung.
Tới Lan Trì Cung, gã nhớ lời Dung Thừa Uyên dặn, không dám lười biếng, mãi đến khi thấy Hi Vi mới nói: “Chưởng ấn đại nhân bảo nô tài đến truyền lời, nói rằng hôm nay có cung nữ Vệ Tương từ Lan Trì Cung về Từ Thọ Cung bị trẹo chân, vô tình để bệ hạ bắt gặp nên không khỏi hỏi thăm hai câu, Dung chưởng ấn quyết định điều nàng ấy đến Tử Thần Điện hầu trà.
Chưởng ấn nghĩ khi đó trời còn tối nên cung nữ mới té ngã, để tránh sau này có cung nhân khác cũng bị thương, làm phiền Mẫn thục nữ treo thêm đèn dọc đường từ ngoài cổng Lan Trì Cung đến Trúc Tĩnh Trai để chiếu sáng đường, tiền dầu thắp cứ đến Nội Quan Giám lấy là được.”
Hi Vi là cung nữ đắc lực của Mẫn thục nữ, ngày xưa từng hầu hạ Truân thái phi, vừa nghe là hiểu. Nàng lấy ra một thỏi bạc đưa cho Tiểu Hà Tử, bảo gã đi mua điểm tâm, lại nói: “Thay ta cảm ơn Dung chưởng ấn.”
Tiểu Hà Tử nhận bạc, trong lòng vẫn không hiểu ý nghĩa của lời dặn này, đang định hỏi Hi Vi nhưng gã cũng biết như thế không phù hợp, vì vậy trực tiếp trở về phục mệnh.
Đợi Tiểu Hà Tử đi xa một chút, Hi Vi lập tức rời khỏi Trúc tĩnh Trai. Nàng đi thẳng đến chính điện Lan Trì Cung, nơi này tuy là chính điện nhưng không có phi tần ở, thế nên quản sự cũng chỉ là một tiểu thái giám còn trẻ.
Hi Vi hỏi gã: “Ta có việc này muốn giao cho ngươi. Sáng nay cung nữ Vệ thị đến tặng kinh cho Mẫn thục nữ lúc ra về bị trẹo chân do trời tối, sau này ngươi treo thêm đèn ngoài đường đi, sau đó đi dặn những nơi khác một tiếng.”
Thái giám nghe vậy thì hơi hoang mang, bởi vì sáng sớm người trực là gã, nhưng gã không nhớ có cung nữ nào đi qua đây bị thương ở chân cả.
Có điều gã vẫn làm theo lời của Hi Vi, lập tức đi thông báo cho các chưởng sự khác trong cung. Cứ thế, ba bốn chưởng sự đều biết có người trẹo chân, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, không ai nghi ngờ.
Bởi vậy sự thật sau lưng chỉ có Dung Thừa Uyên và Hi Vi biết. Hi Vi trở về Trúc Tĩnh Trai, thầm khâm phục bản lĩnh của Dung Thừa Uyên.
Vệ thị rốt cuộc té ngã ở đâu, té ngã thế nào thì chỉ có một mình nàng rõ. Nhưng trong cung đông người, nếu có kẻ xâu chuỗi các chi tiết tự dựng nên câu chuyện, khó tránh sẽ có lời đồn nàng cố tình quyến rũ thánh thượng, mà thánh thượng thì thương hoa tiếc ngọc.
Lời đồn lan rộng, một cung nữ nhỏ bé như nàng là thiện hay ác không quan trọng, quan trọng là ảnh hưởng đến danh dự của bệ hạ, khiến mọi người cảm thấy bệ hạ thấy sắc nổi lòng tham, mất đi phán đoán.
Bây giờ Dung Thừa Uyên ra mặt sắp xếp thì không gì tốt hơn. Cả hoàng cung đều biết bệ hạ không thích đến Lan trì cung, Mẫn thục nữ một lòng tu hành không màng thế sự, càng không thể giúp một cung nữ mình thân thiết trèo cao.
Thế nên việc Vệ thị bị thương ở chỗ Mẫn thục nữ chỉ là trẹo chân bình thường, không phải mưu kế gì cả.
Mẫn thục nữ sai người thắp thêm đèn là vì thương cung nhân, bệ hạ tình cờ gặp Vệ Tương, hỏi thăm hai câu cũng vì thương cung nhân, Vệ Tương được điều đến ngự tiền là ý của Dung chưởng ấn, không liên quan đến bệ hạ.
Còn về phần sau này nếu Vệ thị "từng bước thăng tiến" thì cũng là cung nhân ngự tiền và bệ hạ lâu ngày sinh tình, tuy kết quả không khác mấy nhưng nghe vẫn hay hơn ham mê nữ sắc nhiều.
Hi Vi thở dài, sau đó tập trung làm việc của mình, không còn suy nghĩ về đúng sai của Vệ Tương nữa.
Bên phía Tử Thần Điện, tuy Vệ Tương đã nhận tất cả cung trang và trang sức nhưng nàng vẫn chưa thể trực tiếp đi hầu, ngược lại phải theo một nữ quan của Thượng Nghi Cục học lại quy tắc.
Lúc này nàng mới biết việc cung nữ dâng trà được ban hôn mà hoạn quan kể với nàng trên đường đi chưa hẳn là nói dối.
Khoảng một tháng trước quả thật có cung nữ của Tử Thần Điện gả ra ngoài, có điều không phải một người.
Vì vậy nàng không phải người duy nhất bổ sung vào vị trí còn trống vào thời điểm này. Khoảng hai ba ngày trước trước khi nàng đến, đã có mười cung nữ mới được điều đến đây.
Giống như Vệ Tương, họ đều đã từng làm việc ở nơi khác, chưa có ai mới vào cung. Cũng chính vì vậy mọi người đều cứ tưởng bản thân đã thuộc nằm lòng quy tắc trong cung nên không để ý lời nữ quan dạy dỗ, nhưng rất nhanh họ đã phát hiện sự việc không đơn giản như thế, bề ngoài quy tắc trong cung ở đâu cũng giống nhau, nhưng ở ngự tiền lại nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Chỉ riêng việc khom người hành lễ, ở nơi khác chỉ cần khuỵu một gối, nhưng ở ngự tiền thì tư thế không được quá cao, cũng không được quá thẳng, chân khuỵu sống lưng vẫn phải thẳng.
Còn về đi đứng, dâng trà, dâng điểm tâm, tất cả công việc này đều có những đòi hỏi vô cùng nghiêm khắc.
Trong ba ngày học tập, gần như ai cũng bị phạt, thỉnh thoảng có vài ba người cãi lại đều bị kéo ra ngoài đánh, từ đó không ai dám lơi lỏng nữa.
Vào ngày thứ năm, mọi người được yêu cầu phải đứng với bát nước trên đầu từ giờ Mão, nếu tư thế xấu phải đưa tay ra ăn một thước, trong lúc này tuyệt đối không để nước rơi vãi.
Cố đến giờ Tỵ mới kết thúc, mười mấy cung nữ đều kiệt sức, uể oải dựa vào lan can. May mà nữ quan của Thượng Nghi Cục tuy nghiêm khắc nhưng không phải không màng tình người, biết họ vất vả nên để họ nghỉ ngơi, còn mình về phòng uống trà.
Vệ Tương tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào cột sơn đỏ nghỉ ngơi.
Đột nhiên có người hét lên: “Là Dung chưởng ấn!”
Tất cả cung nữ đang mệt mỏi lập tức như ong vỡ tổ hào hứng chạy ra ngoài sân.
Vệ Tương không hiểu sao họ lại như vậy, có lẽ vì trước đây nàng chỉ làm việc ở Hoán Y Cục, Tạo Chung Xử, Hoa Phòng, chỗ cao nhất nàng từng làm việc là Từ Thọ Cung, tuy nhiên nàng chỉ mới ở đó hơn một tháng, không đủ thời gian cho nàng hiểu nhiều.
Trong lòng nàng, thái giám có quyền lực đều đáng sợ.
Thế nên dù tò mò, nàng cũng chỉ đi lên trước vài bước rồi dừng lại thì thấy các cung nữ khác cũng giống mình, nhiều nhất chỉ đến cửa viện, không dám tùy tiện ra ngoài.
Xem ra thái giám có quyền lực vẫn rất đáng sợ.
Dung Thừa Uyên không vào trong, chỉ có một tiểu hoạn quan khoảng mười tuổi chạy vào, đi thẳng đến phòng của nữ quan Thượng Nghi Cục kia.
Chỉ vài giây sau, nữ quan uống trà trong phòng đã dẫn theo hai cấp dưới ra ngoài.
Vệ Tương tiến thêm mấy bước, thấy ba người cúi đầu cung kính hành lễ với một người mặc đồ màu xám bạc.
“Thỉnh an chưởng ấn đại nhân.”
Dung Thừa Uyên hơi nghiêng đầu: “Vệ thị đâu?”
Nữ quan nghe vậy, lập tức nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ liền chạy về trong viện, nói với Vệ Tương: “Mau đi theo ta.”
Vệ Tương căng thẳng nhưng không dám hỏi gì, cúi đầu đi theo. Đến trước mặt Dung Thừa Uyên, nàng cũng hành lễ như ba người vừa rồi, nói khẽ: “Chưởng ấn đại nhân.”
Dung Thừa Uyên nhìn nàng từ trên cao xuống, Vệ Tương không rõ ánh mắt ấy là thưởng thức hay quan sát nên vẫn duy trì tư thế.
Một lúc sau, gã nói: “Năm ngày học quy tắc sao rồi?”
Vệ Tương sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Dung Thừa Uyên nhìn sang nữ quan: “Ngươi nói đi.”
“Ngày thứ hai Vệ cô nương bị phạt đánh mười cái vào tay.”
Nghe câu trả lời này, Vệ Tương sực tỉnh.
Câu hỏi không rõ ràng như nữ quan lại trả lời rành mạch như vậy.
Tất cả cung nhân trong cung dù tôn quý như Dung Thừa Uyên hay thấp kém như làm khổ dịch thì cũng đều học quy tắc, cũng đều chịu phạt trong quá trình này, cung nhân đó rốt cuộc có tốt hay không đều có thể nhìn từ việc bị phạt nhiều hay ít.
Dung Thừa Uyên gật đầu, nói một câu: "Đi theo ta." Rồi xoay người đi trước.
Vệ Tương biết gã nói mình nên vội đứng dậy, thấy Dung Thừa Uyên đi gấp nên vội kéo váy chạy theo.
Nhưng mới chạy vài bước nàng đã lại nghe nữ quan ở phía sau ho khan, nhớ lại lễ nghi được học, nàng lập tức giữ bình tĩnh lại, chỉ đi thật nhanh.
Có điều, Dung Thừa Uyên rất cao, dù đi nhanh Vệ Tương cũng không dễ gì đuổi kịp.
Cuối cùng Dung Thừa Uyên cũng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, gã hỏi: “Tay còn bị thương không?”
Lời này nghe có vẻ quan tâm, nhưng Vệ Tương lại theo phản xạ nhớ đến lão thái giám Vương Thế Tài lắm mưu đồ, đột nhiên rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh đáp: “Nữ quan phạt đúng, tay sớm đã không còn vấn đề gì nữa.”
“Tốt.”
Dung Thừa Uyên bước vào nhĩ phòng của Tử Thần Điện, Vệ Tương đi theo, bỗng phát hiện nơi này không có ai, quay đầu thì thấy mấy tiểu thái giám khi nãy đi theo Dung Thừa Uyên đều cúi đầu đứng bên ngoài, không ai vào cùng.
Vệ Tương càng thấy rét lạnh, nhưng nàng biết nơi này là Tử Thần Điện, Dung Thừa Uyên không thể làm gì.
Dung Thừa Uyên ngồi xuống, đối diện với dáng vẻ căng thẳng của nàng, chỉ nói: “Dâng trà.”
Vệ Tương giật mình, lúc này mới hiểu ý của gã, vội đi đến tủ lùn cạnh đó, theo chỉ dẫn của nữ quan đặt tách trà vào khay, pha trà búp Minh Tiền trà Long Tỉnh mà gần đây hoàng đế thường uống, sau đó đợi nguội một chút rồi dâng cho Dung Thừa Uyên.