Dịch: Ndmot99
Chỉ nghe câu này khó mà phân biệt vui hay giận, nhưng cộng thêm câu "Là ngươi" lúc này, câu này dường như sáng nghĩ hơn nhiều.
“Nô tỳ... Nô tỳ biết bệ hạ thích uống trà nóng bảy phần, nhưng nô tỳ lại nghĩ trà được bưng từ nhĩ phòng đến đây, hơn nữa bệ hạ chưa chắc đã uống liền, chỉ sợ khi uống đã lạnh nên mới cố tình làm nóng hơn, không ngờ... Không ngờ lại vẽ rắn thêm chân.”
Càng nói giọng nàng càng yếu ớt, hai tay ôm khay run rẩy lộ rõ thể hiện tâm lý mong manh của mình.
Hoàng đế nhìn nàng một lúc rồi mới dời mắt đi. Hắn thuận tay cầm một quyển tấu chương, vừa đọc vừa nói: “Là tự trẫm uống, trẫm không thấy nóng gì cả. Ngươi không cần căng thẳng, lui xuống đi.”
"Tạ ơn bệ hạ." Vệ Tương như được đại xá, vội đứng dậy, cúi đầu lùi ra ngoài.
Cung nữ ở lại không ai đứng dậy. Hoàng đế không nói gì, Vệ Tương đoán hắn đang tập trung xem tấu chương nên bạo gan ngẩng đầu, lần đầu nhìn thấy rõ khuôn mặt của bậc đế vương trẻ tuổi này.
Đó cũng là một khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, nhưng thay vì có nét nhẹ nhàng như Dung Thừa Uyên, khuôn mặt này trông anh dũng quý phái hơn, biểu cảm không giận tự uy.
Vệ Tương nghĩ đây có lẽ là khí chất của hoàng đế, vì vậy khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên thấy mình không biết trời cao đất rộng nên mới dám tính kế một người như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play