Dịch: Ndmot99
Hơi thở của Vệ Tương đều dần, nàng thử đứng dậy đi hai bước, dù chỗ mắt cá chân vẫn còn hơi đau nhưng không còn vấn đề gì lớn nữa.
Nàng vội lấy bạc vụn ra cảm ơn y nữ, thái giám ngự tiền thấy mọi việc đã ổn liền giục Vệ Tương mau thu dọn đồ đạc rồi theo gã đến Tử Thần Điện.
Đồ của Vệ Tương không nhiều, chỉ có quần áo, vài món trang sức và ít ỏi tiền tiết kiệm bao năm.
Còn về cung trang, cung nhân ở mỗi nơi sẽ có trang phục khác nhau, nàng đến Tử Thần Điện thì đương nhiên phải mặc cung trang bên đó, vậy nên không cần mang theo đồ của Từ Thọ Cung.
Lúc Vệ Tương mở cửa đi ra, có mấy cung nữ thân thiết chờ sẵn bên ngoài, có người tỏ ra hâm mộ nhưng cũng có người lo lắng, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ chúc mừng nàng thôi.
Một cung nữ lớn tuổi dặn dò: “Ngự tiền khác với chúng ta, muội làm gì cũng phải cẩn thận, nếu có rảnh thì về đây chơi, tất cả tỷ muội chắc chắn sẽ nhớ muội lắm.”
Cung nữ nhỏ tuổi nghe vậy vội tiếp lời: “Đúng đấy đúng đấy, tỷ tỷ có rảnh thì nhớ về chơi, món tỷ tỷ thích ăn mọi người đều nhớ mà!”
Vệ Tương cảm ơn từng người, nàng lấy vài món trang sức trong túi ra tặng cho họ, rồi chọn một miếng ngọc bộ tốt tặng cho bạch cô cô, xem như cảm ơn bà ấy đã chăm sóc mình thời gian qua, sau đó đi cùng thái giám kia.
Đợi nàng đi xa, các cung nữ mới nói thật lòng.
“Muội thấy Vệ Tương tỷ tỷ không ở Tử Thần Điện lâu đâu! Nếu muội mà là bệ hạ, muội sẽ nạp tỷ ấy vào hậu cung ngay.”
“Đúng vậy, gương mặt của nàng ấy vừa xinh đẹp vừa có phúc tướng, mệnh hợp làm nương nương!”
Bạch cô cô thấy họ to gan tán gẫu, lên giọng mắng: “Nói bậy bạ gì đấy! Bình thường ta không hay phạt các ngươi nên để các ngươi càng vô pháp vô thiên đúng không!”
Dứt lời, bà kéo tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng mới nói "Nếu muội là bệ hạ" vào phòng, lấy thước đánh vào mông nàng thật mạnh.
Tiểu nha đầu lúc đầu còn xin tha, nhưng sau khi bị đánh hai cái, nàng liền cố chịu đựng, không dám khóc lóc nữa.
Mấy cung nữ vừa rồi đùa giỡn với nàng thấy thế liền im lặng, tất cả câm như hến đứng ngoài phòng Bạch cô cô, không dám hít thở mạnh.
Để gi,ết gà dọa khỉ, Bạch cô cô đánh tiểu cung nữ kia gần ba mươi cái mới dừng tay, sau đó nói với mọi người: “Nếu muốn sống thì nhớ cho rõ đây, bất kỳ ai hỏi thăm chuyện của Vệ Tương, các ngươi cứ nói không biết, nếu có kẻ hỏi khăng khăng đến cùng thì cứ bảo sự việc xảy ra ngoài Từ Thọ Cung, chúng ta ở trong viện không rõ, đã nhớ chưa?”
Mọi người bên ngoài, kể cả tiểu cung nữ bị đánh đều không dám không nghe, vội đồng thanh trả lời: “Nô tỳ nhớ rồi.”
Bạch cô cô vẫn tức giận, trừng mắt liếc tiểu cung nữ: “Về phòng bảo các tỷ tỷ bôi thuốc cho ngươi đi.”
Tiểu cung nữ vội đứng dậy, lau nước mắt chạy đi.
Tuy bị giáo huấn nhưng mọi người đều hiểu ý tốt của Bạch cô cô. Trong cung nhiều chủ tử, chuyện của Vệ Tương nếu lọt vào tai chủ tử rộng lượng thì không đáng là gì, nhưng nếu để người chanh chua biết thì sẽ không tránh nghi kỵ cả viện bọn họ tính kế giúp Vệ Tương, nhờ Vệ Tương được sủng ái mà đưa tất cả họ cùng lên trời thì sẽ rất phiền phức.
Trong lúc Bạch cô cô răn dạy mọi người, Vệ Tương ở bên kia cũng đã đến Tử Thần Điện.
Tử Thần Điện là nơi ở của thiên tử, các cung nhân đều được huấn luyện kỹ càng, sắp xếp có trật tự.
Vì vậy ngay trước khi Vệ Tương chuyển đến đây, mọi người đã nhận được tin. Bọn họ không chỉ biết sắp có một cung nữ mới chuyển đến, mà ngay thân phận, gia thế, thậm chí vóc dáng thế nào đều đã được báo cho Tử Thần Điện.
Thế nên lúc Vệ Tương tới, phòng và giường đã chuẩn bị sắn cho nàng. Thái giám đưa nàng đến đi hỏi thăm xem nàng sẽ ở đâu, sau đó dẫn nàng đi cất đồ rồi đưa nàng đến nhĩ phòng cạnh Tử Thần Điện.
Nhĩ phòng xưa nay vốn là chỗ chuẩn bị trà, cung nhân ngự tiền cũng có thể nghỉ ngơi ở đây.
Sớm đã có một đại cung nữ chờ sẵn. Trông bà khoảng hơn ba mươi, xấp xỉ tuổi của Bạch cô cô, nhưng Bạch cô cô ở Từ Thọ Cung lại là nữ quan chưởng sự, còn bà ở ngự tiền thì chỉ có thể xem là đại cung nữ đắc lực thôi.
Nhưng bề ngoài tuy địa vị của Bạch thị cao hơn, nhưng ngự tiền dù sao vẫn là ngự tiền, xét về mặt mũi, chỉ sợ đại cung nữ này có mặt mũi hơn.
Vệ Tương hành lễ, nghe đại cung nữ nói: "Ta tên Quỳnh Phương, các muội muội bên dưới hay gọi ta là Phương tỷ tỷ, muội cứ gọi thế là được."
Nói đến đây bà xoay người, cầm một khay trên bàn gỗ phía sau đưa cho nàng, “Đây là cung trang và trang sức thống nhất cho cung nữ ngoài điện, vì muội chuyển đến đột ngột nên ta mới tìm được một bộ phù hợp với vóc dáng của muội cho muội dùng đỡ, bên Thượng Công Cục và Thượng Phục Cục đã nhận thông báo, vài ngày nữa họ sẽ bổ sung cho muội sau.”
Vệ Tương nhận khay bằng hai tay, hành lễ lần nữa: “Tạ ơn Phương tỷ tỷ.”
Trong lúc hành lễ, nàng cúi đầu nhìn đồ trên khay. Có cung trang ngự tiền, trang sức bắt mắt hơn những nơi nàng từng làm việc. Tất cả đều trong dự kiến của Vệ Tương, không có gì phải nói thêm.
Nhưng trên bộ đồ lại có một vật tròn nhỏ màu đồng thau treo trên sợi dây chuyền mảnh khảnh khiến nàng giật mình: “Đây là đồng hồ quả quýt đúng không?”
Quỳnh Phương cầm đồng hồ quả quýt kia lên, nghe thế thì mỉm cười: “Ta đang định nói cho muội nghe, không ngờ muội biết rồi. Biết xem đồng hồ không?”
Vệ Tương gật đầu: “Trước đây muội từng làm việc ở Tạo Chung Xử nên biết xem.”
"Biết xem thì tốt."
Quỳnh Phương vuốt cằm, “Nội quy ở ngự tiền nghiêm ngặt, phải thường xuyên xem đồng hồ, quan trọng là không được trễ giờ. À, dây cót ở đây. Cứ ba ngày muội lên dây cót một lần kẻo nó ngừng mà không biết.”
"Muội nhớ rồi, đa tạ tỷ tỷ." Vệ Tương đáp.
Thấy nàng mỉm cười, Quỳnh Phương nói thêm: “Chỗ chúng ta nhiều quy định, nhưng muội không cần phải sợ, có gì không hiểu cứ đến hỏi ta, mọi thứ cứ từ từ.”
Vệ Tương lại cảm ơn.
Quỳnh Phương xem đồng hồ của mình, nói bệ hạ sắp hạ triều, dặn Vệ Tương về phòng sắp xếp trước, sau đó sẽ có người đến dạy nàng quy tắc.
Vệ Tương không vội gặp thánh nhanh, nghe lời lui xuống, về dãy phòng phía sau Tử Thần Điện nơi cung nhân ngự tiền sống.
Trên đường về, nàng cứ nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt trên khay. Nàng biết cung nhân ngự tiền có vinh quang thế nào, nói đúng hơn là trong cung không ai không biết.
Chỉ cần là cung nhân ngự tiền, cho dù chỉ làm việc nặng, người của những nơi khác đều phải nể mặt.
Nhưng đây chỉ là sự hâm mộ hư vô, ai cũng nghĩ ngự tiền tốt, nhưng tốt ở đâu lại khó nói ra.
Nếu xét về ban thưởng, cung nhân hầu hạ nương nương chủ vị được yêu thích cũng được ban thưởng không kém.
Ngược lại, quy định ở ngự tiền thì nghiêm ngặt hơn. Giờ đây vì chiếc đồng hồ quả quýt này, tôn vinh của ngự tiền được vạch rõ, Vệ Tương lần đầu thấy sự khác biệt.
Chiếc đồng hồ này hết sức bình thường, vỏ bằng đồng thau, bên trong số đen nền trắng, không mấy đẹp đẽ nhưng lại là thứ hiếm thấy.
Nàng từng làm việc ở Tạo Chung Xử, biết đồng hồ quý thế nào, cứ tưởng chỉ phi tần hậu cung mới có, cùng lắm thì chưởng sự được chủ tử yêu thích mới nhìn thấy được.
Nhưng ở ngự tiền, để không làm sai, ai nấy đều có một cái. Lúc nhắc đến đồng hồ quả quýt này, Quỳnh Phương không hề đề cao, cứ như nó chỉ là một công cụ tầm thường không đáng tiền.
Vệ Tương nhớ lại ngày tháng mờ mịt ở Vĩnh Hạng Cung, bỗng dưng cảm thấy tuy mình sống trong tử cấm thành nhưng ngự tiền dường như lại là một thế giới khác.
Nàng thậm chí còn cảm thấy sự nhẫn nhịn trước đây của mình là sai, lẽ ra nàng phải nỗ lực trèo cao lâu rồi.
Nếu nàng trèo cao…
Nếu nàng sớm trèo cao, có lẽ Ngọc Lộ đã không ch,ết.
Khoảng một khắc sau, buổi triều ở Tuyên Chính Điện kết thúc, thánh giá trở về Tử Thần Điện liền có cung nữ hầu hạ thay quần áo.
Thái giám chưởng ấn Dung Thừa Uyên nhân lúc này nghỉ ngơi một lát.
Từ nhỏ gã đã đi theo hầu hạ đương kim thiên tử, nhỏ hơn thiên tử hai tuổi, đến nay chỉ mới hai mươi ba, nhưng vì gã đã ngồi vào vị trí chưởng ấn nên không chỉ có nhiều đồ đệ, ngay cả đồ tôn cũng có.
Người vội bưng trà cho gã bây giờ là một trong số các đồ tôn, vì là họ Hà nên gọi là Tiểu Hà Tử. Nửa năm trước Tiểu Hà Tử mới đến ngự tiền, nhỏ hơn Dung Thừa Uyên mười hai tuổi.
Vì tuổi còn nhỏ, Tiểu Hà Tử không biết trời cao đất rộng, cũng không kính sợ Dung Thừa Uyên như những hoạn quan khác, nhân lúc gã uống trà, Tiểu Hà Tử nói ra nghi ngờ trong lòng: “Gia gia, con thật sự không hiểu, Vệ thị tỷ tỷ kia chỉ mới đến ngự tiền, sao lại có được một chiếc đồng hồ quả quýt?”
Tiếng kêu "gia gia" khiến Dung Thừa Uyên suýt thì bị sặc, gã đặt tách trà xuống, nghiêng người tới, chống khuỷu tay lên đầu gối, nheo mắt nhìn Tiểu Hà Tử: “Có phải đã dặn ngươi không được gọi gia gia rồi không? Còn gọi thế nữa, coi chừng ta đánh ngươi.”
Tiểu Hà Tử nghiêm túc bào chữa: “Nhưng sư phụ đã dạy con phải giữ vai vế, còn bảo nếu con không nghe sẽ đánh con.”
Dung Thừa Uyên thừa biết đại đồ đệ Trương Vi Lễ nhỏ hơn mình vài tuổi cố tình giở trò, cắn răng cười: "Thế thì lát nữa để ta đi đánh gã."
Nói tới đây, Dung Thừa Uyên kiên nhẫn giải thích cho tiểu thái giám trước mặt hiểu, “Chuyện đồng hồ, ngươi có gì không hiểu à?”
Tiểu Hà Tử suy tư: “Rõ ràng chỉ có các ca ca tỷ tỷ hầu hạ trong điện mới được sở hữu, Vệ thị tỷ tỷ mới chuyển tới chưa biết thế nào. Huống hồ... Cung nữ vì vài ba câu của bệ hạ mà được chuyển tới đây không chỉ có một mình tỷ ấy. Điền thị chuyển tới đầu năm nay đâu có đồng hồ, không chỉ không có đồng hồ mà sau này còn bị sư phụ con đuổi đi!”
"Ha ha." Dung Thừa Uyên bật cười.
Gã cũng nhớ Điền thị, nguyên nhân Điền thị được điều tới ngự tiền không khác Vệ thị bây giờ là bao, chẳng qua người của ngự tiền như họ tuy giỏi quan sát thánh nhan nhưng dù gì cũng không phải con giun trong bụng thiên tử.
Bản thân ngài ấy cũng không trầm mê nữ sắc, thỉnh thoảng nói vài câu với cung nữ xa lạ chỉ vì có ấn tượng tốt, có lúc cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, bọn họ không thể đoán chính xác.
Cách tốt nhất chính là chuyển người đó đến ngự tiền, để nàng ấy xuất hiện trước mặt thiên tử mấy lần, tâm ý của thiên tử sẽ sáng tỏ ngay.
Nếu thánh thượng có ý thì tự sẽ có sắp xếp.
Nếu thánh thượng vô tình thì người đó sẽ bị đuổi đi như Điền thị, tránh cho việc thánh thượng vô tình mà nàng có lòng, tạo ra những điều không hay.
Về phần tại sao Vệ thị lại có đồng hồ mà Điền thị không có…
Dung Thừa Uyên không khỏi nhớ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Vệ Tương, sau đó nhớ đến Điền thị, hình như Điền thị trông như thế nào gã cũng không nhớ.
Gã hỏi Tiểu Hà Tử: “Ngươi thấy Điền thị và Vệ thị có gì khác nhau?”
"Con..." Tiểu Hà Tử nghiêm túc suy nghĩ, nhíu mày trả lời, “Con không biết... Con chỉ nhớ Điền tỷ tỷ làm điểm tâm rất ngon, còn Vệ tỷ tỷ, ngay cả nói chuyện con còn chưa nói nên không biết.”
Câu trả lời chân thành của Tiểu Hà Tử khiến Dung Thừa Uyên giật mình nhận ra khác biệt tuổi tác giữa hai người.
Gã cầm quạt xếp vừa đặt xuống bàn lên, gõ nhẹ vào trán Tiểu Hà Tử: “Ngươi đó, thế mà còn chưa hiểu, đúng là ngốc!”
Tiểu Hà Tử tưởng Dung Thừa Uyên mắng mình không thông minh, làm việc không nhanh nhẹn nên im lặng cúi đầu.
Gã định lát nữa sẽ đi hỏi sư phụ, sư phụ chắc chắn sẽ nói cho gã biết.
Không ngờ Dung Thừa Uyên như có thuật đọc suy nghĩ của người khác, gã nói: “Việc này đừng hỏi ai cả, qua vài năm nữa ngươi sẽ tự hiểu thôi.”
Tiểu Hà Tử sợ hãi, chỉ đành đáp vâng.
Dung Thừa Uyên nheo mắt, nhếch miệng cười ẩn ý: “Sáng nay Vệ thị nói khi từ Lan Trì Cung về Từ Thọ Cung bị trẹo chân, ngươi thay ta đi chuyển lời cho Lan Trì Cung đi.”
Tiểu Hà Tử sửng sốt: “Nói gì ạ?”
“Từng câu từng chữ ta nói với ngươi ngươi phải nhớ cho kỹ, không được bớt bất kỳ chữ nào, càng không được vẽ rắn thêm chân.”
Tiểu Hà Tử không khỏi lo lắng, nhưng gã cảm thấy đây là cơ hội hiếm có để Dung Thừa Uyên đích thân dạy dỗ mình, vì thế tập trung lắng nghe chỉ dẫn.