Dịch: Ndmot99

Nam Hoa chân kinh là tác phẩm kinh điển của Đạo giáo, từ lúc đến Từ Thọ Cung, Vệ Tương đã chăm chỉ sao chép nó, một là vì bày tỏ lòng biết ơn với Mẫn thục nữ, hai là lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Trời còn chưa sáng nàng đã đi xin nghỉ, lúc đến Lan Trì Cung vẫn còn khá sớm, vào Trúc Tĩnh Trai, nàng tình cờ gặp một cung nữ trong sân.

Cung nữ hầu hạ gần Mẫn thục nữ có tổng cộng có năm người, chưởng sự là Hi Vi, chính là người hôm ấy lúc nào cũng đi cùng Mẫn thục nữ, bốn người còn lại xếp từ lớn tuổi đến nhỏ tuổi lần lượt tên Dĩ Thanh, Dĩ Linh, Dĩ Doanh và Dĩ Sinh, ba người đầu tiên hôm đó nàng cũng đã gặp.

Tên của năm người này xuất phát từ Đạo Đức Kinh.

Bây giờ người Vệ Tương gặp chính là Dĩ Sinh hôm đó không thấy, Dĩ Sinh phụ trách chải đầu trang điểm cho Mẫn thục nữ, lúc này nàng ấy đang đi về phía phòng.

Vừa thấy bóng lưng nàng ấy, Vệ Tương liền gọi: “Cô nương.”

Dĩ Sinh dừng bước quay đầu, Vệ Tương đang không biết xưng hô thế nào thì Dĩ Sinh đã cười nói: “A, tỷ chính là tỷ tỷ xinh đẹp một tháng trước đến đúng không, khi đó ta có đứng ở xa thấy tỷ!”

Trong lúc nói chuyện cả hai khom người chào hỏi nhau, Dĩ Sinh hỏi tiếp: “Tỷ tỷ tới tìm thục nữ nương tử hả?”

Vệ Tương gật đầu: “Đúng vậy. Ta biết ơn ân tình của thục nữ nương tử nên đã chép tay một cuốn Nam Hoa chân kinh, không biết thục nữ nương tử có đang có thời gian không?”

Dĩ Sinh áy náy cười: “Tỷ tỷ tới sớm quá, thục nữ nương tử mới dậy, còn chưa trang điểm, không tiện gặp ai. Hay là tỷ tỷ chờ một lát được không? Để ta đi lấy trà bánh cho tỷ tỷ ăn.”

Vệ Tương tỏ ra khó xử.

Dĩ Sinh thấy vậy thì giật mình, vỗ trán: “À đúng rồi, tỷ tỷ làm việc ở Từ Thọ Cung buổi sáng, chắc là không có thời gian. Thế thì tỷ tỷ cứ giao kinh cho ta, ta sẽ giúp tỷ tỷ đưa tận tay thục nữ nương tử.”

Vệ Tương cười gật đầu: "Vậy thì làm phiền." Sau đó nàng giao kinh ra, không ở lại nữa, vội vàng rời đi như thật sự có việc.

Có điều vẫn còn khá sớm, nếu lúc này về Từ Thọ Cung, chắc chắn nàng không thể gặp được hoàng đế dâng hương mẫu thân xong trở ra, huống hồ bị cấp bậc lễ nghĩa bó buộc, cho dù có gặp, nàng cũng phải quỳ xuống hành lễ, hoàng đế vẫn chẳng nhìn thấy nàng.

Vệ Tương đã nghĩ tới tất cả những điều này.

Vừa rời khỏi Lan Trì Cung, nàng liền dừng lại, lặng lẽ quay đầu nhìn. Thái giám canh giữ cửa công không ra cùng, nàng đứng từ vị trí này không nhìn thấy gã, gã cũng không nhìn thấy nàng.

Vệ Tương lấy một chiếc khăn gấm ra, gấp làm ba phần, cắn vào miệng. Nàng giơ chân phải lên, nhắm mắt, đá thật mạnh vào bệ sư tử trước mặt.

Vì nàng duỗi thẳng chân nên đầu bàn chân va thẳng vào tượng đá, lực mạnh đến mức nàng nghe một tiếng "rắc", sau đó toàn thân đau đớn tột cùng. Vệ Tương cắn chặt khăn, giơ tay che miệng, cố kìm lại tiếng kêu.

Sau đó nàng nhét chiếc khăn lại vào tay áo rồi cẩn thận hạ bàn chân đang lủng lẳng xuống. Khi chân chạm đất, cơn đau xộc thẳng lên đầu.

Nhưng Vệ Tương không dám lãng phí thời gian, nàng vội bám vào tường cung bên cạnh, chịu đau, đi từng bước về Từ Thọ Cung.

Mỗi một bước đi đều đau đến mức thấu tim. Nàng vốn sợ đau, trước đây ở Hoa Phòng chỉ cần bị gai đâm chảy máu là lại bật khóc, mỗi lần thấy vậy Ngọc Lộ đều cầm tay nàng thổi rất lâu.

Bây giờ đau thành thế này, nàng lại không khóc.

Bởi vì Ngọc Lộ ch,ết rồi, sau này có đau cũng không có nỗi đau nào bằng cái chế,t của tỷ ấy.

Lan Trì Cung khá gần Từ Thọ Cung, đi bộ dọc theo con đường này chỉ khoảng ba mươi trượng là đến cửa Từ Thọ Cung, nhưng giữa con đường nối hai cung này lại có một con đường khác cắt ngang tạo thành hình chữ thập. 

Vệ Tương rẽ vào lối đi nhỏ, nấp sau tường Từ Thọ Cung rồi nín thở quan sát lối đi trước mặt.

Nàng cực kỳ cẩn thận, chỉ có tầm mắt hướng ra ngoài, cơ thể không dám thò ra dù chỉ một chút, kể cả váy cũng cầm chặt.

Khoảng nửa khắc sau, điều Vệ Tương đợi đã đến.

Theo quy định trong cung từ thời Cao Tổ, lúc này ở đây phải có cung nhân đi trước dọn đường, tránh cho người không phận sự làm phiền thánh giá, nhưng chính người đặt ra quy định này là Cao Tổ cũng thấy rườm ra nên thường xuyên cho miễn.

Cứ thế qua đời, đến thời tiên đế đã gạt quy định này sang một bên, cung nhân không cần nhường đường trước, khi thấy thánh giá chỉ cần hành lễ là được.

Vì thế Vệ Tương có thể thấy rỗ một nhóm người từ cổng chính Từ Thọ Cung bước ra, người đi đầu mặc đồ đen mang mũ miện chính là thiên tử.

Trời tờ mờ sáng nên nàng không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, có điều nàng cũng không cần quan tâm hắn trông thế nào. Vệ Tương thầm đếm đến ba, từ từ ngã xuống.

Hoàng đế đang nghĩ đến mẫu thân quá cố của mình, đoàn người đi rất chậm, khi còn cách góc tường hai ba bước, hoàng đế bỗng nhìn thấy những ngón tay ngọc đang bấu lấy góc tường.

Từ phía này, hắn có thể thấy những ngón tay ấy trắng bệch. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nên nhíu mày đi tiếp.

Đi thêm vài bước, hắn đã thấy người ở góc tường bên kia. Một cung nữ ngã xuống đất, khó khăn bám vào vách tường, tư thế yếu đuối nhưng duyên dáng.

Cùng lúc đó Vệ Tương cũng nhìn thấy hắn, nói đúng ra là chỉ thấy một đôi giày màu đen uy nghiêm. 

Nàng không dám ngẩng đầu, bởi vì đây chỉ là "vô tình", bất cứ sơ suất nào cũng sẽ khiến nàng lộ ra là cố ý.

Nàng lập tức thu tay lại, cúi đầu nói: “Bệ hạ thánh an.”

Giọng nói nhẹ nhàng như lộ rõ tâm trạng hoảng sợ.

Thật ra nàng cũng rất sợ. Nàng cảm thấy lẽ ra nên để hắn nhìn rõ mặt mình trước rồi mới cúi đầu. 

Nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, trời lại chưa sáng, mũ miện của hắn lại che khuất tầm nhìn, nàng không dám chắc hắn đã thấy rõ nàng chưa.

Thái giám chưởng ấn Dung Thừa Uyên theo cạnh hoàng đế đến chậm một bước nên không thấy rõ khuôn mặt của cung nữ đối diện.

Nhưng gã nghe tiếng hoàng đế hít sâu một hơi rồi thở ra muộn. 

Gã tinh tế nhận ra sự khác thường, âm thầm quan sát sắc mặt hoàng đế, đồng thời lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại thất lễ, kinh động đến thánh giá thế này hả?”

Giọng của Dung Thừa Uyên không chói tai như những thái giám khác. 

Vệ Tương quỳ dưới đất, tưởng người hỏi là hoàng đến nên vội dập đầu, run rẩy nói: “Bệ hạ thứ tội. Nô tỳ mới đến Lan Trì Cung bái kiến thục nữ nương tử, lúc ra về vô tình trật chân, cố gắng lắm mới về đến đây thì thật sự không chịu nổi nữa nên mới té ngã, không ngờ quấy nhiễu thánh giá.”

Dung Thừa Uyên vừa nghe nàng nói vừa tiếp tục quan sát thái độ của hoàng đế. Nghe Vệ Tương trả lời, gã sợ đến mức không dám thở.

Xung quanh im lặng một lúc lâu, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi là người của Từ Thọ Cung? Trẫm chưa từng gặp ngươi.”

Lúc này Vệ Tương mới biết giọng kia không phải của hoàng đế, vội đáp: “Nô tỳ vụng về, chỉ làm công việc quét dọn ngoài viện Từ Thọ Cung, bởi vậy chưa từng được gặp thiên nhanh.”

Dứt lời, nàng nghe một tiếng "À", sau đó thiên tử không nói gì nữa, lại cất bước đi tiếp, thái giám đi cùng hắn cũng không nói nhiều, theo hắn đến Tuyên Chính Điện lâm triều.

Mà trái tim nặng trĩu của Vệ Tương cũng bình yên trở lại. Nàng sớm đã biết dù mình xinh đẹp đến đâu thì cũng không thể mong lần đầu gặp mặt hoàng đế đã nói nhiều với mình, nếu không thì có vẻ hoàng đế quá lỗ mãng, trầm mê sắc đẹp.

Thế nên chỉ cần hoàng đế nói với nàng một câu thôi, việc này xem như thành công.

Người của ngự tiền đều rất thông minh, biết cách đọc tâm ý của thiên tử. Ngôi cửu ngũ chí tôn mở kim khẩu nói chuyện với một cung nữ nhỏ bé, dù là nói gì, bọn họ đều sẽ nghiền ngẫm việc này.

Quả nhiên Vệ Tương lại đoán đúng. Đoàn người đi qua, tiểu thái giám cuối hàng đột nhiên dừng lại trước mặt nàng.

Gã tươi cười đỡ nàng đứng dậy, nói nhỏ: “Cô nương mau đứng lên đi, bọn ta đưa cô nương về trước rồi mời y nữ đến xem chân cho cô nương. Nếu chỉ là bong gân thì có thể nắn chỉnh tại chỗ, sau đó theo bọn ta đến Tử Thần Điện đi.”

Vệ Tương tỏ ra hoang mang: “Tạ công công quan tâm, nhưng... Mong công công nói rõ, tại sao nô tỳ phải đến Tử Thần Điện?”

Tiểu hoạn quan chớp mắt: “Việc này nói ra thì cũng trùng hợp, một cung nữ tỷ tỷ dâng trà ở ngự tiền vừa được ban hôm gả cho ngự tiền thị vệ, vị trí đó hiện đang còn thiếu, Dung chưởng ấn gần đây muốn tìm người bổ sung vào. Hôm nay gặp được cô nương cũng là duyên phận. Cô nương cứ thử công việc xem đi.”

Lý do này... Đúng là lý do thoái thác nhưng lại không một kẻ hở, có điều vẫn đủ để Vệ Tương hiểu ý.

Vệ Tương hành lễ: “Vậy nhờ công công giúp đỡ.”

"Mời cô nương." Tiểu hoạn quan cẩn thận đỡ nàng về Từ Thọ Cung.

Bạch cô cô là người thông minh, vừa thấy Vệ Tương được người của ngự tiền đỡ về, không chờ hoạn quan kia lên tiếng, bà đã nói trước: “Trời ạ! Đang khỏe mạnh sao lại bị thương? Mau lên Tri Niệm, mau đi mời y nữ đến xem đi.”

Tiểu nha đầu tên Tri Niệm kia đi ngay, một lúc sau mời y nữ về.

Vệ Tương nằm nghỉ trong phòng, cởi giày và tất để y nữ kiểm tra, thấy nàng thật sự bị trẹo chân, y nữ nói: “Cô nương cố chịu một chút.”

Không chờ Vệ Tương có phản ứng, y nữ lập tức vặn một cái. Vệ Tương đau đến mức trước mắt tối sầm, toàn thân căng cứng, nhưng khi bóng tối tan, chân đã không còn đau nhức, hoàn toàn hồi phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play