Dịch: Ndmot99
Thấy sự việc đã giải quyết xong, Mẫn thục nữ không ở lại lâu nữa, nàng mỉm cười với Bạch cô cô: “Làm phiền cô cô, vậy ta đi thỉnh an thái phi đây.”
Ngày nào Mẫn thục nữ cũng vậy, buổi sáng sau khi thức dậy sẽ đến thỉnh an Truân thái phi. Có khi nàng chỉ hầu hạ Truân thái phi rửa mặt trang điểm, có lúc lại cùng Truân thái phi ăn sáng, sau đó đọc kinh đến trưa rồi từ trưa đến tối.
Bạch cô cô biết rõ việc này nên hành lễ tiễn nàng, sau đó nhiệt tình dẫn Vệ Tương đi sắp xếp.
Việc này tưởng chừng suôn sẻ nhưng thực chất là một góc vinh nhục trong cung. Nếu chỉ là một thục nữ chính phát phẩm nhỏ bé thông thường thì rất khó ra mặt điều động cung nhân.
Chỉ có Mẫn thị có Truân thái phi chống lưng phía sau, lại có tình cảm huynh muội với hoàng đế.
Vị trí thục nữ chỉ là để giúp nàng tránh xa thị phi, thế nên trong cung không ai dám dùng ánh mắt nhìn thục nữ nhìn nàng, có khi e là chính nhị phẩm Thanh phi nương nương cũng phải nể mặt.
Vì thế, Vệ Tương lúc này thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ở nhà ấm trồng hoa, chưởng sự Vương Thế Tài bụng phệ mới tươi cười tiễn tiểu nha đầu của Từ Thọ Cung đến truyền lời, vừa về đến phòng đóng cửa lại, gã liền tức giận ném hết đồ đạc.
Ba tiểu đồ đệ của gã ở bên ngoài sợ hãi rụt cổ, không ai dám vào khuyên.
Vương Thế Tài ở một mình trong phòng, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, sau một lúc lâu thở dốc, gã mới bình tĩnh lại, tự nhủ: Việc này không thể trách ai khác, chỉ trách gã không đề phòng Vệ Tương!
Gã vốn cảm thấy Vệ Tương hiền lành ít gây chuyện, nếu không với khuôn mặt kia, nàng đã không ở Vĩnh Hạng Cung u ám này đến mười sáu tuổi.
Chỉ cần nàng híp mắt thì không biết đã có bao nhiêu vương công quý tộc bị nàng quyến rũ, đón nàng ra ngoài hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Thế nên gã nghĩ Vệ Tương dễ xử lý.
Không ngờ Vệ Tương đột nhiên dùng chiêu kim thiền thoát xác đánh bại gã, mà người ra tay lại là Mẫn thục nữ được Truân thái phi yêu thương, điều này đúng là khiến gã dù tức giận cũng chỉ dám trút ra trong phòng.
Vương Thế Tài thật sự muốn trút cơn giận này lên Khương Ngọc Lộ, dù sao cũng chưa chôn cất nàng, cứ kéo th,i th,ể ra khỏi quan tài ném cho chó ăn là được.
Nhưng nghĩ lại, gã biết Vệ Tương và Khương Ngọc Lộ thân như tỷ muội, bây giờ Mẫn thục nữ lại nói Vệ Tương là "bằng hữu" của mình, nếu gã dám làm thế, Vệ Tương sẽ đi nói với Mẫn thục nữ, Mẫn thục nữ chạy đến chỗ Truân thái phi nhắc một câu, e là mạng gã cũng chẳng còn.
Vương Thế Tài nghiến răng: “Hay lắm, tiểu nha đầu kia vậy mà dám chặn hết đường lui của mình!”
Cuối cùng, gã chỉ phải cố nén cục tức này, chôn cất Khương Ngọc Lộ tử tế.
Gần tới chạng vạng, mặt trời ngả về tây. Hôm nay Truân thái phi ăn tối sớm, Mẫn thục nữ ăn cùng bà rồi ra về sớm hơn thường lệ.
Hi Vi nhịn cả ngày không thể nhịn thêm nữa, mở lời hỏi: “Sao nương tử lại đưa Vệ cô nương kia đến đây?”
Mẫn thục nữ thản nhiên trả lời: “Không giúp nàng ấy, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng ấy đang tuổi xuân xanh phải đi hầu hạ một tên thái giám già à?”
“Nhưng nàng ấy... Quá xinh đẹp rồi, Từ Thọ Cung lại là nơi bệ hạ thường xuyên tới. Hôm nay nàng ấy tới chỗ chúng ta khóc lóc kể lể, nương tử thật sự tin lời nàng ấy sao? Người không sợ nàng ấy có kế hoạch khác, sau này gây họa trong cung à?”
Mẫn thục nữ vốn không muốn nói nhiều, nhưng Hi Vi đã hỏi đến vậy, nàng giải thích: “Thứ nhất, lòng người khó đoán, nếu đang có điều che giấu nàng ấy chắc chắn sẽ không nói ta nghe, ta cứ nghi ngờ vô căn cứ chưa chắc đã có kết quả, chi bằng tin lời nàng ấy, xem như làm việc thiện.
Thứ hai, chắc ngươi không nhìn kỹ, Vệ thị kia thật ra là người cứng cỏi, hôm nay tuy nàng ấy gặp khó khăn nhưng ánh mắt lại kiên cường bất khuất, lúc ta hỏi chuyện, tuy trông hốc hác nhưng nàng ấy vẫn bình tĩnh trả lời.”
“Thế thì sao?”
Mẫn thục nữ cười thở dài: “Một người như vậy nếu thật sự muốn làm gì đó thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nếu ta không giúp đỡ, nàng ấy cũng sẽ tự tìm được khác, thế thì việc ta giúp hay không giúp có gì khác nhau?
Còn về tai họa mà ngươi nói, chúng ta không biết suy nghĩ của nàng ấy, hiện giờ chỉ là suy đoán lung tung thôi. Người trong hậu cung rất thích nghĩ xấu về nữ nhân, ngươi đừng có học theo.”
Hi Vi vội cúi đầu xin lỗi.
“Thật ra dù là nam hay nữ, đại gian đại ác chỉ có mấy người. Phi tần hậu cung cắn xé lẫn nhau chẳng qua là để tranh giành thứ mình muốn mà thôi, thay vì đổ lỗi cho họ thì phải trách nam nhân đã gây ra chuyện này.”
Nghe Mẫn thục nữ nói, mặt Hi Vi tái mét: “Nương tử nói chuyện cẩn thận. Huống hồ... Bệ hạ rất tốt với nương tử mà.”
Mẫn thục nữ khẽ cười: “Ta chỉ bàn luận thôi, ngài ấy đối xử với ta thế nào ta đương nhiên biết, nhưng mà việc trong cung chính là như thế.”
Hi Vi sợ hãi không dám trả lời, Mẫn thục nữ cũng không tiếp tục đề tài này nữa, hai chủ tớ im lặng trở về Lan Trì Cung.
Từ khi chuyển đến Từ Thọ Cung, Vệ Tương biết bản thân đã không còn đường lùi, nhưng nàng không vội đi bước tiếp theo.
Bước đầu tiên coi như thuận lợi, nhưng thật ra lại hơi lệch với dự đoán của nàng. Nàng cứ tưởng dựa vào mối quan hệ giữa Mẫn thục nữ và Truân thái phi, bản thân sẽ được điều trực tiếp đến hầu hạ Truân thái phi chứ không phải ở ngoại viện này.
Nguyên nhân có lẽ là vì nàng chưa từng trải.
Tuy nàng chào đời ở Vĩnh Hạng Cung nhưng lại chưa hề đến chỗ các chủ tử hầu hạ. Nàng ở Hoán Y Cục giặt quần áo mấy năm, sau đó đến Tạo Chung Xử làm chuông và đồng hồ, cuối cùng đến Hoa Phòng. Ba nơi này đều nằm trong góc khuất, mà Hoa Phòng là nơi khuất nhất.
Vả lại nàng chỉ cầu bình an, luôn giữ thái độ khiêm tốn, bây giờ nhìn lại, dù bản thân đã sống ở tử cấm thành mười sáu năm nhưng nàng lại biết rất ít về nó.
Bây giờ bình tĩnh lại, nàng mới hiểu sắp xếp như vậy là đúng.
Trong cung có nhiều cung nhân, cấp bậc nghiêm ngặt, chỉ riêng người dọn dẹp ngoài sân điện của Truân thái phi đã hơn hai mươi người, nếu tính cả cung nhân hầu hạ thân cân, dưới bếp, e rằng cũng phải trên dưới một trăm. Nếu tính như thế, cả Từ Thọ Cung ít nhất phải có một ngàn cung nhân.
Mục đích của việc có nhiều cung nhân như vậy là để mọi thứ diễn ra ngăn nắp, không làm phiền đến chủ nhân bằng những việc vặt vãnh không cần thiết.
Nếu đã thế, một cung nữ nhỏ bé như nàng sao có thể được điều đi hầu hạ Truân thái phi? Chỉ có truyện dân gian mới có tình tiết này thôi. Nếu Mẫn thục nữ làm thế, bản thân nàng ấy sẽ thành trò cười.
May mà chút sai lệch này không phải vấn đề lớn, nàng cũng không hẳn muốn đi hầu hạ Truân thái phi.
Tạm thời Vệ Tương làm việc ở Từ Thọ Cung. Những việc vặt trong viện do Bạch cô cô phụ trách rất đơn giản, chỉ cần dọn dẹp và chăm sóc hoa cỏ trong sân là được. Việc đầu chỉ cần sức, vốn dĩ không có, còn việc sau là chuyên môn của Vệ Tương, đương nhiên lại càng dễ.
Người đời thường có đánh giá không tốt về người đẹp, nhưng khi không đụng đến lợi ích thì đa số đều yêu cái đẹp.
Bây giờ Vệ Tương hoàn thành tốt công việc của mình, lại dễ tính, nên mới ở đây mấy ngày, nàng đã hòa hợp với mười mấy cung nữ.
Đa số họ đều lớn hơn nàng vài tuổi, cùng yêu mến muội muội xinh đẹp như tiên trong tranh vẽ gì, có gì tốt đều nhớ tới nàng, nghe được tin đồn nào thú vị cũng kể nàng nghe.
Nhờ vậy mà cuộc sống của Vệ Tương ở Từ Thọ Cung như cá gặp nước, nếu không phải chuyện của Khương Ngọc Lộ còn nhức nhối trong lòng, lại nhờ chuyện của Khương Ngọc Lộ mà nhận ra rằng với khuôn mặt này không thể sống yên ổn với thân phận nô tỳ trong cung, có lẽ nàng đã hy vọng cuộc sống này cứ mãi mãi như vậy.
Chớp mắt đã qua hai tháng, nắng gắt đi qua, thời tiết bắt đầu se lạnh. Ban ngày Vệ Tương chăm chỉ làm việc, ban đêm nàng tĩnh tâm chép kinh hoặc dùng tiền tiết kiệm nhờ tỷ muội trong viện giúp tìm loại kem dưỡng ẩm tốt để chăm sóc đôi tay.
Nàng từng làm rất nhiều công việc, tuy sở hữu khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi tay lại thô ráp. May mà nàng vẫn còn trẻ, chăm sóc vẫn còn kịp.
Ngoài ra nàng còn dùng rất nhiều tiền nhờ người đến Thái Y Viện tung tin mấy ngày trước Hoa Phòng có một cung nữ ch,ết, hình như họ Khương.
Trừ những việc này, nàng bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống của hoàng đế.
Chỗ nàng đang làm việc là con đường duy nhất để hoàng đế đến Đoan Hà Điện, thế nên chỉ cần mấy ngày, nàng đã đủ biết hoàng đế rất hiếu thảo với Truân thái phi, ngày nào cũng đến thỉnh an nhưng bình thường đều là sau khi lâm triều.
Vệ Tương định tìm cơ hội gặp hoàng đế, nhưng thời gian lâm triều mỗi hôm một khác, có khi trong triều không có việc giờ, chưa tới giờ Mão hắn đã đến, có lúc bộn bề công việc, gần tới giữa trưa cũng chưa chắc đã thấy hắn đâu.
Vì vậy Vệ Tương chỉ đành từ bỏ suy nghĩ "vô tình gặp" này.
Ngược lại, vào mười chín mỗi tháng, hoàng đế đều sẽ đến Thọ Khôn Cung tế bái mẫu thân Hiếu Thuần hoàng hậu trước khi lâm triều.
Nhân Thọ Cung và Từ Thọ Cung nằm ngay cạnh nhau, hôm đó hoàng đế dâng hương xong sẽ thuận đường qua thỉnh an Truân thái phi.
Thế nên thời gian ngày hôm đó của hắn luôn theo quy luật.
Nhưng như thế chưa đủ, muốn thành công, Vệ Tương còn phải nỗ lực nhiều.
Truyện dân gian chỉ kể mỗi khi mỹ nhân lên kế hoạch xong là có thể tạo dựng một cuộc gặp gỡ vô tình, sau đó chỉ cần xin lỗi là được.
Trước đây Vệ Tương thật sự tin vào những chiêu trò này nhưng mãi khi đến Từ Thọ Cung, nàng mới nhận ra điều đó thật vớ vẩn.
Hai tháng ở đây, nàng thậm chí còn chưa nhìn thấy hoàng đế trông như thế nào, cho dù nơi nàng làm việc là con đường hoàng đế bắt buộc phải đi qua khi vào Từ Thọ Cung.
Cấp bậc lễ nghĩa trong cung rất nghiêm, những nơi hoàng đế đi qua, cung nhân cấp bậc thấp như họ đều phải lùi xa, cách con đường ít nhất là một thước, nếu có vô tình bắt gặp thì cũng phải quỳ hành đại lễ, chắp tay đặt xuống mặt đất, trán chạm mu bàn tay.
Chính vì lẽ đó, khoan nói đến việc bọn họ không thể đường hoàng đứng trước mặt hoàng đế, cho dù hoàng đế có nhìn ai thì cũng không thể thấy họ trông như thế nào.
Vệ Tương chỉ đành tìm cách khác, nghĩ tới nghĩ lui, ngày mười chín tháng mười nàng xin Bạch cô cô cho nghỉ rồi cầm cuốn Nam Hoa chân kinh đến Lan Trì Cung.