Dịch: Ndmot99
Nghe Mẫn thục nữ nói, cung nữ quỳ trước mặt run rẩy như thể câu nói của nàng ấy còn sốc hơn sự xuất hiện đột ngột của nàng ấy vào lúc này.
Vệ Tương ngẩng đầu.
Khi nãy Mẫn thục nữ bái tế Tam Thanh, cả hai đã gặp mặt nhưng lại cách nhau mấy bước, Vệ Tương còn cúi đầu, thế nên Mẫn thục nữ không chú ý nhiều.
Bây giờ, Mẫn thục nữ đã nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Đối diện là một nữ tử sở hữu khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, mái tóc đen mượt như lụa, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn khó giấu được nét thanh tú trên khuôn mặt.
Nàng mặc bộ đồ cung nữ gồm áo sa tanh cùng chiếc váy xếp li màu xanh, là trang phục mùa hè các cung nữ thường hay mặc.
Mẫn thục nữ vốn không quan tâm đến thế tục cũng phải sửng sốt vài giây. Nàng cẩn thận quan sát Vệ Tương, nữ tử này dù đẹp như tiên nhưng không có nét nào xấu xa cả.
Vì khóc quá nhiều nên nước mắt trên má Vệ Tương chưa khô, điều này khiến đôi mắt lẽ ra phải sáng như trăng sao nay lại đen tối mù mịt.
Vệ Tương ngơ ngác nhìn Mẫn thục nữ một lúc, đột nhiên sực tỉnh như chợt nhận ra người trước mặt có thể chính là cọng rơm cứu mạng của mình.
Nàng mặc kệ lễ nghi, vội bò tới nắm lấy vạt áo Mẫn thục nữ, khóc lớn: “Xin nương tử hay cứu lấy nô tỳ...”
Thấy nàng khóc đến kiệt sức, Mẫn thục nữ càng xúc động, nghiêng người đỡ nàng: “Đứng dậy đi, đến phòng ta trước đã, có gì cứ từ từ nói.”
Vệ Tương đứng dậy, loạng choạng đi theo Mẫn thục nữ.
Hi Vi hầu hạ Mẫn thục nữ vốn được điều từ chỗ Truân phi. Nàng là cung nữ có năng lực, thấy vậy, không cần Mẫn thục nữ ra lệnh, nàng đã tự giác đi lấy nước ấm cho Vệ Tương rửa mặt trước.
Dòng nước ấm lau đi những giọt nước mắt giúp Vệ Tương bình tĩnh hơn. Nàng nhận ra bản thân khi nãy thất lễ thế nào, khi quay lại phòng Mẫn thục nữ, nàng vội cúi đầu xin lỗi.
Mẫn thục nữ đưa tay chặn nàng lại: “Không sao đâu, ngươi có thể ngồi xuống nói chuyện.”
Vệ Tương tạ ơn nhưng vẫn đứng đó, không có ý định ngồi xuống.
Cung nữ Dĩ Linh hầu hạ bên cạnh thấy vậy thì cười nói: “Bình thường nương tử của bọn ta không thích mấy lễ nghi rườm rà, ngươi cứ nghe lời nương tử ngồi xuống nói chuyện đi, nếu không nương tử sẽ không vui, cả hai không thể nói chuyện đâu.”
Lúc này Vệ Tương mới nghe lời ngồi xuống, sau đó kể lại việc Vương Thế Tài ép mình đối thực nhưng hoàn toàn không nhắc đến cái ch,ết của Khương Ngọc Lộ.
Nhưng dù không nhắc tới, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến tỷ ấy, nước mắt theo đó mà tuôn rơi, trông đáng thương đến mức Hi Vi tức giận phẫn nộ, Dĩ Thanh và Dĩ Doanh một người thở dài, một người lau khoé mắt.
Nghe nàng kể, Mẫn thục nữ cũng thở dài, nhíu mày, lắc đầu nói: "Đúng là oan nghiệt. Thôi, đừng khóc nữa, nếu đã hỏi đến chuyện này, ta sẽ không đứng ngoài cuộc."
Nàng dừng lại vài giây, hỏi, “Sáng nay ngươi đã ăn gì chưa?”
Biết mình đã cược đúng, Vệ Tương thầm thở phào, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giữ nét u sầu, nghe Mẫn thục nữ hỏi, nàng vội trả lời: “Sáng nay vội đến tế Tam Thanh, hơn nữa nô tỳ nghĩ bản thân nên thanh tịnh để tỏ lòng thành kính hơn nên nô tỳ chưa ăn sáng.”
Mẫn thục nữ bật cười: "Tam Thanh không quan tâm việc ngươi có ăn sáng hay không đâu." Nàng bảo Hi Vi đi lấy đồ ăn đến đông sương phòng, “Cứ ăn cho no đã, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ để không mất quy tắc rồi đi theo ta.”
Mẫn thục nữ chỉ nói Vệ Tương đi theo mình, không nói rõ địa điểm, nhưng Vệ Tương cẩn thận từng bước, đêm qua đã suy tính kỹ càng, vậy nên đương nhiên biết Mẫn thục nữ muốn dẫn mình đi đâu.
Vì vậy nàng không khỏi, chỉ nghẹn ngào cảm ơn lòng tốt của Mẫn thục nữ rồi đi theo Dĩ Thanh.
Dĩ Thanh đưa nàng đến đông sương phòng rồi rời đi. Đồ ăn được mang đến rất nhanh, có một bát cháo và vài món ăn kèm, tất cả đều rất thanh đạm.
Để nhanh chóng thực hiện kế hoạch, hơn nữa bản thân cũng không có cảm giác thèm ăn nên sáng nay Vệ Tương không ăn gì, bây giờ nhìn bàn đồ ăn thanh đạm, nàng đột nhiên thấy đói bụng, thế nên nghiêm túc ăn một ít.
Dĩ Doanh đứng cạnh đợi nàng ăn xong rồi dẫn nàng đến trước bàn trang điểm trang điểm lại.
Trong lúc này, Vệ Tương để ý thấy Dĩ Doanh nhìn mình mấy lần trong gương nhưng nàng không chỉ không quan tâm mà còn nhìn chằm chằm mặt bàn trước mặt cứ như đang ngơ ngác.
Chuẩn bị xong xuôi, Mẫn thục nữ đưa nàng rời khỏi Lan Trì Cung.
Đúng như Vệ Tương đoán, Mẫn thục nữ dẫn nàng đi về phía đông hoàng cung, chỉ một lúc sau, họ đã đi vào Từ Thọ Cung bằng cửa hông.
Từ Thọ Cung là nơi ở của các thái phi, nếu có thái hậu thì thái hậu sẽ sống ở Thọ Khôn Cung nguy nga tráng lệ hơn ở phía bắc.
Vì Truân thái phi bây giờ có ơn nuôi dưỡng hoàng đế nên vốn dĩ hoàng đế muốn đón bà vào Thọ Khôn Cung, nhưng Truân thái phi nhất quyết từ chối, bà bảo cuộc sống của mình nhàm chán nên muốn ở cùng các tỷ muội.
Hiện bà đang sống ở Đoan Hà Điện lớn nhất Từ Thọ Cung.
Có điều tuy Mẫn thục nữ dẫn nàng đến Từ Thọ Cung nhưng lại không đi thẳng đến Đoan Hà Điện mà dừng lại ngay khi bước qua cánh cổng thứ hai.
Trong hoàng cung có sự phân biệt tôn ti rõ ràng, Từ Thọ Cung cũng thế.
Khu vực cánh cổng thứ nhất không có ai, chỉ có một khoảng sân nhỏ bày hoa cỏ, bình thường các thái phi cung lười tới, chỉ có khi ra vào Từ Thọ Cung mới đi ngang.
Tiếp tục vào trong sẽ là chỗ ở của cung nhân thân cận của các thái phi, có điều bình thường họ đều đi theo hầu hạ chủ tử nên giờ này không ai ở đây.
Nếu muốn gặp các thái phi thì phải quay ngược lại, vượt qua thêm một cánh cổng nữa, vào đến viện thứ ba là có thể gặp các thái phi cấp thấp, đi tiếp, càng đi thì sẽ càng gặp những thái phi có địa vị cao.
Ví dụ như Truân thái phi ở Đoan Hoà Điện chỉ là cách xưng hô thường gọi, thật ra bà là "Ninh hoàng quý thái phi", đây là phong hào cao quý chỉ sau hoàng thái hậu.
Mẫn thái phi vừa dừng lại, Hi Vi liền hiểu ý, nàng đi về phía góc phải của viện, gõ cửa.
Người ra mở cửa là một cung nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Nàng vừa nhìn liền nhận ra Hi Vi, vội nói: “Thỉnh an Hi Vi tỷ tỷ, tỷ tỷ có chuyện gì sao?”
“Ta thì có chuyện gì? Là nương tử của ta muốn gặp Bạch cô cô.”
Bạch cô cô là quản sự của tiểu viện này, tiểu cung nữ đang đi theo hầu hạ bà ấy.
Nghe vậy, tiểu cung nữ chạy vào trong bẩm báo.
Bạch cô cô khoảng ba mươi tuổi, vừa nghe tin Mẫn thục nữ muốn gặp mình, bà lập tức đi ra, đến trước mặt Mẫn thục nữ: “Thỉnh an thục nữ nương tử.”
"Cô cô."
Mẫn thục nữ cười gật đầu, sau đó chỉ thẳng vào Vệ Tương đang đi theo bên cạnh, “Hôm nay ta có việc muốn nhờ cô cô. Cung nữ này tên Vệ Tương, đang làm việc ở phòng trồng hoa. Tình cờ gặp nàng ấy ta đã thấy thích, nên ta muốn nhờ cô cô chuyển nàng ấy đến đây làm việc. Sau này mỗi khi đến thỉnh an thái phi, ta cũng có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với nàng ấy.”
“Nếu nương tử đã thích thì sao không chuyển nàng ấy đến Lan Trì Cung để hầu hạ mình? Thái phi thương yêu nương tử, chỉ cần nương tử mở lời, thái phi chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Ta sống đơn giản, không thích nhiều người, hơn nữa ta xem cung nữ này là bạn, thế nên ta không muốn dùng đến thân phận chủ tớ. Tốt nhất là để nàng ấy ở chỗ cô cô, ta ghé qua thăm sẽ thấy thoải mái hơn.”
Nghe vậy, Bạch cô cô không hỏi gì thêm, cũng không nói được gì nữa.
Thật ra dù Mẫn thục nữ không giải thích, bà chỉ cần vâng theo là được.
Đối với việc vặt vãnh thế này không nhất thiết phải để Mẫn thục nữ, người được Truân thái phi thương yêu lên giọng ép buộc.
Nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng không có gì to tát, chẳng qua là chuyển một cung nữ từ nhà trồng hoa đến dọn dẹp ngoại viện Từ Thọ Cung mà thôi, việc điều động thông thường như vậy cũng diễn ra hàng ngày trong cung, bản thân Bạch cô cô không phải trả cái giá nào cả.
Bạch cô cô đồng ý, trìu mến nắm tay Vệ Tương. Sau khi nhìn kỹ hơn, bà không khỏi khen ngợi: “Ngươi đúng là xinh đẹp. Ngươi cứ yên tâm ở bên cạnh ta, không cần lo lắng.”
"Tạ ơn cô cô." Vệ Tương cúi đầu.
Mẫn thục nữ lại nói: “Nhờ cô cô cử người đi nói chuyện với nhà ấm trồng hoa. Ta chỉ mới nói mình thích nàng ấy nên muốn chuyển nàng ấy tới đây, còn phải làm phiền cô cô mở lời điều động nàng ấy chính thức, giúp nàng ấy dọn dẹp đồ đạc.”
Nghe đến đây, Bạch cô cô biết sự việc không đơn giản, nếu không cho dù có điều động nhân lực thì cung nhân đó phải tự thu dọn đồ đạc. Làm vậy cứ như đang trốn tránh điều gì đó.
Có điều, chuyện này không liên quan đến bà.
Thấy Mẫn thục nữ không muốn nói thêm, Bạch cô cô cũng không nói nhiều, mỉm cười đồng ý rồi gọi tiểu cung nữ khi nãy đi truyền lời, đồng thời bảo nàng ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho Vệ Tương.