Tam phu nhân ngồi xuống bên giường, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
“Muội muội bệnh lần này, sắc mặt tiều tụy đi nhiều. Không biết đám lang băm kia làm ăn kiểu gì, ngày nào cũng uống thuốc mà chẳng thấy khá hơn. Haizz…” Bà ta thở dài một tiếng, rồi lại nói: “Chẳng phải đã sai người đi báo với lão gia rồi sao? Sao vẫn chưa thấy tới?”
Thủy Bích cúi đầu đáp: “Vừa rồi đã sai người đi mời, nhưng lão gia hiện đang ở chỗ Mã di nương…”
Sắc mặt Ngọc di nương lại tái nhợt thêm một phần. Bà ấy bệnh nặng thế này, vậy mà người chồng của bà ấy vẫn còn vui vẻ bên người đàn bà khác. Nỗi chua xót này, bà ấy biết giấu vào đâu?
Đôi mắt Tam phu nhân hơi trầm xuống, lại thở dài thêm một tiếng.
“Lão gia vẫn là tính tình như vậy.” Bà ta lắc đầu, rồi dịu dàng an ủi Ngọc di nương: “Nhưng muội muội yên tâm, lão gia là người có tình nghĩa. Chỉ cần qua vài ngày nữa, đợi ngài ấy chán Mã di nương rồi, tự khắc sẽ quay lại thăm muội. Đừng nghĩ nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh đi.”
Tình nghĩa? Chán rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT