Edit :Ngọc Trúc 
Đậu Nhi vui vẻ thu lại nụ cười, cung kính đặt hai tay trước người.

“Lão gia, phu nhân, đại công tử, nhị công tử…”

“Ừm, ngươi về một mình sao?” Người lên tiếng là chủ mẫu của Nguyên gia – một người phụ nữ đoan trang, nghiêm túc, cũng là người thực sự nắm quyền trong gia tộc.

“Đúng vậy.” Nguyên A Sanh cúi mắt xuống, có thể cảm nhận được từng ánh mắt đang đánh giá mình.

“Vào đi.”

Lễ vật do Cố gia chuẩn bị được lần lượt mang vào, sau đó người nhà họ Nguyên cũng nhanh chóng rời đi. Nguyên A Sanh không để bụng, dẫn theo Đậu Nhi trở về chỗ ở cũ của mình.

“Oa!”

“Oa oa!”

“Oa cái gì mà oa?!” Nguyên A Sanh bật cười, bước vào một sân nhỏ phía sau.

“Oa! A Sanh, ngươi về rồi!”

Bốn, năm đứa trẻ con nhanh chóng chạy đến, đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi.

“A Sanh, ngươi đi lâu quá rồi.”

“Chúng ta còn tưởng rằng ngươi không về nữa.”

“A Sanh, ngươi ngốc rồi sao? Chúng ta đang xem đại ca bắt cá, ngươi có muốn chơi cùng không?”

Nguyên A Sanh mỉm cười, đưa tay mở hộp đồ ăn Đậu Nhi vừa đặt lên bàn.

“Mau thử đi, ta mang đồ ăn ngon về cho các ngươi.”

“Thật sao?! A Sanh, ngươi tốt quá!”

“A Sanh, cảm ơn ngươi! Nhưng mà… ngươi lấy tiền từ đâu ra vậy?”

“Đúng đó, đúng đó.”

Mấy đứa trẻ dừng tay, vừa ăn vừa tò mò nhìn hắn.

Nguyên A Sanh bật cười, đẩy đồ ăn lại gần bọn trẻ.

“Ta có tiền. Mấy thứ này ngày thường trong phủ các ngươi ít được ăn, cứ ăn nhiều một chút.”

“A Sanh biết kiếm tiền, A Sanh thật lợi hại!”

“Lợi hại thật đó!”

“Này! Ngọt ghê!”

“Ngon quá đi!”

Nguyên A Sanh năm nay mười chín tuổi, nhưng trí tuệ chỉ như đứa trẻ năm, sáu tuổi.

Trước đây, tổ mẫu của Nguyên gia từng rất yêu thương hắn, luôn giữ hắn bên cạnh. Nhưng càng lớn, người ta càng nhận ra đầu óc hắn có vấn đề, thế là hắn bị đưa đến một sân nhỏ khác cùng vú nuôi sinh sống.

Nơi này chính là sân của những đứa trẻ bị bỏ lại.

Tính ra, hắn là người đầu tiên sống ở đây.

Còn đám trẻ bây giờ, đều đến sau.

Chúng không phải con của các di nương trong phủ mà là những đứa trẻ lão thái thái mang về từ bên ngoài. Vì chủ mẫu Nguyên gia không có con, sau khi xác nhận những đứa trẻ này đúng là huyết mạch Nguyên gia, bà đã chọn vài đứa tư chất tốt để nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.

Bây giờ, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều xuất thân từ những đứa trẻ đó.

Còn những đứa trẻ như bọn họ, chỉ bị tùy ý ném vào một sân nhỏ, giao cho hai, ba nô bộc trông chừng, chẳng ai thực sự quan tâm.

Nhưng với Nguyên A Sanh mà nói, có chỗ ăn, chỗ ngủ, chỗ ở đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây.

Nguyên gia không phải đại phú đại quý, phần lớn chi tiêu còn phải dựa vào cửa hàng hồi môn của chủ mẫu. Trong nhà, lời của bà là có trọng lượng nhất.

Trong phủ có đến mười mấy đứa trẻ, không thể nuôi dưỡng cẩn thận như những công tử, tiểu thư nhà khác. Vì vậy, bọn họ không có nhiều người hầu kẻ hạ.

Cũng chính vì thế, khi Nguyên A Sanh gả đến Cố gia, chỉ có mỗi Đậu Nhi đi theo hầu hạ.

Sau một lúc nô đùa, đến giờ cơm.

Nguyên A Sanh vẫn cùng bọn trẻ ngồi trong sân, ăn suất cơm được nhà bếp mang đến.

Cố Đông lặng lẽ đi theo phía sau, quan sát kỹ tình hình trong phủ Nguyên gia.

Đến lúc rời đi, chỉ có bốn, năm đứa trẻ trong viện ra tiễn. Nguyên A Sanh dặn dò từng đứa một, nhìn thấy bọn nhỏ nước mắt lưng tròng, lòng có chút chua xót. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố gắng nhịn lại, cứng rắn bước lên xe ngựa.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang vọng trong con hẻm nhỏ, hòa lẫn với tiếng trẻ con la hét vui đùa, vang đến tận tầng mây.

Tự do, vui vẻ – đó cũng là điều Nguyên A Sanh từng theo đuổi ở kiếp trước, và thậm chí đến kiếp này vẫn vậy.

Hắn tựa lưng vào thành xe, giữa tiếng ồn ào xung quanh, lại bất giác nghĩ đến kiếp trước của mình.

Hắn không biết mẹ ruột là ai. Cha hắn mang hắn đến một thôn nhỏ, giao cho ông bà nội rồi biến mất. Từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh, hắn đã lớn lên cùng ông bà.

Lẽ ra, khi về già, họ nên có một cuộc sống an nhàn. Nhưng vì hắn, họ lại cầm cuốc lên một lần nữa, từng nhát cuốc, từng nhát cuốc, nuôi hắn khôn lớn, từ nhà trẻ cho đến cấp ba.

Đến khi hắn vào đại học, cơ thể ông bà đã không còn khỏe nữa.

Khi hắn bắt đầu tự lo học phí và sinh hoạt phí, hai người họ cũng lần lượt qua đời, cách nhau không đến một ngày.

Họ đã quá mệt mỏi khi còn sống, nên hắn chỉ muốn đưa tiễn họ một cách tươm tất. Hắn vay mượn khắp nơi, từ họ hàng, bạn bè cho đến thầy cô, chỉ để lo một đám tang đàng hoàng.

Sau đó, từ năm hai đại học cho đến khi đi làm hai năm, hắn chưa từng ngừng nghỉ, không ngừng ép buộc và thúc giục bản thân, cuối cùng cũng trả hết nợ.

Lúc ngã quỵ tại nơi làm việc, suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn lại là: “May quá, mình đã trả hết nợ rồi.”

Đến khi tỉnh lại ở thế giới này, hắn vẫn chỉ có một mình.

Nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng không sao, coi như nhặt được một mạng. Đúng là hắn may mắn.

Xe ngựa xóc nảy, Nguyên A Sanh từ từ nhắm mắt lại.

A Sanh…

Ông bà nội gọi hắn là A Sanh, khi làm hộ khẩu cũng trực tiếp dùng tên đó. Họ nói cái tên này dễ nghe.

Nguyên A Sanh khẽ cười, hàng mi dày hơi ướt.

Hắn cũng cảm thấy, cái tên A Sanh rất dễ nghe.

Hắn sẽ sống thật tốt, thật tốt, không phụ lòng mong mỏi của ông bà.

Đi được nửa đường, A Sanh dựa vào thành xe, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bên ngoài, Đậu Nhi và Cố Đông ngồi trò chuyện.

“Hình như trời sắp mưa.”

“Vậy ta sẽ đi nhanh hơn một chút.”

“Nguyên công tử, bám chắc.”

Nguyên A Sanh giật mình tỉnh dậy, chậm rãi kéo rèm xe nhìn ra ngoài. Buổi sáng trời còn trong xanh, giờ đã đầy mây đen.

Gió lớn thổi qua mang theo hơi nóng oi bức, dấu hiệu báo trước cơn mưa lớn sắp tới.

Hắn dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

“Ngài cứ ngồi yên, ta biết rồi.” Cố Đông lớn tiếng đáp.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Xe ngựa lao nhanh, trực tiếp hướng về cửa sau của Cố phủ. Nơi đó gần chỗ ở của Nguyên A Sanh, nên Cố Đông không chút do dự chạy thẳng tới.

Đúng lúc này, khi đi ngang qua cửa chính, Cố Khác Quyết vừa bước từ trên xe ngựa xuống, giẫm lên ghế một cách vững vàng.

Cơn mưa lớn đổ xuống bất ngờ, tiếng mưa rơi át cả lời chào của Cố Đông.

Cố Khác Quyết đứng dưới mái hiên, cách một màn mưa dày đặc, vẫy tay với Cố Đông. Xe ngựa nhanh chóng lướt qua trước mặt hắn, đôi mắt đen trầm tĩnh liếc qua thùng xe đóng chặt, rồi thu lại ánh nhìn, tiếp tục bước vào trong.

“Thiếu gia, dù.”

Cố Khác Quyết nhận lấy cây dù giấy, nhưng thay vì bước tiếp, hắn chợt dừng lại. “Mang vài cây dù ra cửa sau đi.”

“Vâng.”

Hắn gật đầu, bung dù rồi sải bước đi vào màn mưa.

Người gác cổng đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng dần khuất trong làn mưa, rồi mới ngơ ngác gãi đầu. “Cửa sau... bên đó chắc là có dù rồi mà?”

Nhưng nếu thiếu gia đã dặn, vẫn nên làm theo.

Mưa rơi nặng hạt, những giọt nước to đập vào mặt dù, phát ra âm thanh vang vọng như bao bọc cả người trong một cái lồng. Ồn ào mà lại yên tĩnh đến lạ.

Cố Khác Quyết vẫn giữ nhịp bước chân ổn định. Tà áo đen bị nước mưa làm ướt, dính sát vào người, nặng nề như kéo thêm áp lực. Nhưng dù vậy, nó vẫn không thể cản bước hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Hai ngày nay, hoàng cung bận rộn, công việc liên tục dồn dập. Hắn phải gấp rút hoàn thành mọi thứ, đến tận bây giờ mới có thể rảnh tay.

Dưới tán dù, đôi mắt thường ngày trầm ổn thoáng lộ ra chút mệt mỏi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nét uể oải đó liền biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Vân Tiêu Viện

Khi chủ tớ hai người về đến phòng, ngoài vạt áo và giày có chút ướt, thì toàn thân vẫn khô ráo.

Sau khi thay quần áo, Nguyên A Sanh mang guốc gỗ, thoải mái ngồi trên ghế dựa trước cửa. Hắn tựa người ra sau, toàn thân thả lỏng.

“Cả người như muốn rã ra từng mảnh.”

“Thiếu gia, ngồi sang bên cạnh đi, nước mưa tạt vào đấy.”

“Không sao.”

Dù nói vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy, dịch chuyển ghế một chút. Vô tình nhìn ra ngoài cổng viện đang khép hờ, hắn liền bắt gặp một đôi mắt chó đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Mưa to thế này mà ngươi cũng mò tới à?!”

Nguyên A Sanh lập tức căng mặt, nhanh tay thu dọn đồ đạc.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play