Edit :Ngọc Trúc

Lang Thanh thấy "hai chân thú" trong viện lại quay về, lập tức vẫy đuôi mừng rỡ, xoay người chạy nhảy giữa màn mưa.

“Ngao ô! Ngao ô!”

Nó phóng nhanh qua vườn hoa, băng qua cây cối, rồi lao thẳng đến một hồ nước.

“Gâu gâu ——”

Từ trong bụi hoa, Lang Thanh chui ra, đầu chó lấm tấm những cánh hoa đỏ tím. Nhưng lúc này, những đóa hoa đẹp đẽ đã tả tơi, chỉ còn lại một mình nó ngã sõng soài, đầu cắm thẳng xuống nước, trông vô cùng thảm hại.

Bên kia hồ xanh, trong đình có một tấm rèm hạ xuống, che khuất phần lớn cảnh vật, chỉ để lộ một phía hướng ra hồ.

Một người ngồi trong đó, hương trà vấn vít, từng cử chỉ thong dong, điềm đạm. Dáng vẻ ấy như một ẩn sĩ giữa núi non, cũng tựa thần tiên cô độc hạ phàm, chỉ để thưởng trà một cách thản nhiên.

Lang Thanh mắt sáng rực, lưng hơi cong, lập tức lao vút quanh bờ hồ.

Trong chớp mắt, nó như mũi tên bay vụt vào trong đình, xuyên qua màn che. Đầu lưỡi thè ra, đuôi ngoáy tít, vừa định nhào tới thì bị một bàn tay thon dài, khô ráo giữ chặt.

“Đừng làm ướt chỗ của ta.”

“Ô ô…” Lang Thanh giật giật móng, không cam lòng.

“Ra ngoài.”

Cố Khác Quyết nhíu mày, ghét bỏ nhìn mặt chó to bự đang dính nước nhỏ tong tong.

“Ngao ô…” Lang Thanh giơ chân trước, định cầu xin.

Cố Khác Quyết rũ mắt, nhìn dấu móng in trên đùi mình, im lặng không nói.

Lang Thanh lập tức cụp đuôi, cụp cả tai, lủi ra ngoài.

Lớp lông ướt sũng của nó cọ vào rèm, mang theo từng đợt nước mưa nhỏ giọt, không khí trong đình náo nhiệt hẳn lên.

Cố Khác Quyết như không nghe thấy gì, cũng chẳng buồn lau đi dấu chân chó trên y phục. Hắn nhấc chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

Ngoài kia, cơn mưa lất phất rơi xuống mặt hồ rộng lớn, những con cá lội qua lại, tạo nên từng gợn sóng lan rộng rồi biến mất. Dòng nước như những sợi tơ nhỏ, kéo dài không dứt.

Ánh mắt Cố Khác Quyết trống rỗng, lưng vẫn giữ thẳng, nhưng bàn tay trái đã chống lên trán qua lớp tay áo.

Đang lúc hắn mơ màng thiếp đi, Lang Thanh lại lén lút bò vào, định cọ vào người hắn.

Thấy người vẫn giữ yên tư thế cũ, nó chỉ khe khẽ “ư ử” vài tiếng, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh. Cái đầu gối lên hai chân trước, cùng nhắm mắt lại.

Gió nhẹ thổi qua, rèm cửa khẽ lay động, một vài giọt mưa bay vào trong đình.

Bóng người bên trong bất động như tượng đá. Chỉ có bên chân hắn, con chó lớn kia vẫn hơi run run đôi tai ướt sũng.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Sau ngày thứ ba trở về nhà mẹ đẻ, Nguyên A Sanh hoàn toàn an ổn ở Cố phủ. Nhưng suốt ngày, ngoài ăn thì chỉ có ngủ, như thể muốn bù lại những gì đã thiếu trước kia.

Điều đáng nói là, hắn vốn nghĩ sẽ có người gây khó dễ, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy gì. Ngoại trừ chuyện mỗi ngày có người đến xem con chó dữ, còn lại không có lấy một động tĩnh.

Dần dần, sự cảnh giác trong lòng cũng buông lỏng.

Cuộc sống thoải mái, thân hình vốn gầy gò của hắn cũng dần có da có thịt.

Lúc này là giờ ngọ, bên ngoài trời vẫn còn hơi oi bức. Tiếng ve kêu râm ran, nhưng so với lúc mới đến đã dịu đi không ít.

Ngoài cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng mỗi lúc một gần. Vừa nghe là biết đã đến giờ cơm.

“Thiếu gia, ăn cơm.” Người chưa đến, giọng nói đã vang lên trước.

Trên ghế nằm, bóng người khẽ cựa quậy. Áo bào trắng thêu trúc thanh được đai lưng cố định, làm lộ rõ vòng eo mảnh mai.

“Lại ăn nữa à?” Giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ, mang theo vài phần mềm mại.

Đậu Nhi đặt hộp cơm xuống, khoanh tay sau lưng, lặng lẽ tiến gần ghế nằm. Đôi mắt tròn vo nhìn chăm chăm vào người vẫn còn nhắm mắt kia.

“Thiếu gia, ngài biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần rồi không?”

Nguyên A Sanh hơi nhúc nhích, tay che ngang mắt, giọng lười biếng: “Đậu Nhi, ta còn chưa đói.”

“Thiếu gia, ngài cứ nằm mãi như vậy, sao mà đói được?” Đậu Nhi chun mũi, lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. “Thiếu gia, có phải ngài bị bệnh không?”

Mấy ngày nay ngủ nhiều như thế, nếu không phải thấy sắc mặt hắn vẫn tốt, Đậu Nhi đã đi gọi đại phu rồi.

“Sao có thể.”

Nguyên A Sanh chậm rãi bỏ tay ra, từ từ mở mắt. Ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến hắn hơi nheo lại. Hàng mi dài rủ xuống, để lại một bóng mờ trong đáy mắt.

“Ta vẫn khỏe.” Hắn vừa nói, vừa chống tay ngồi dậy.

Bàn tay vô tình lướt qua bụng, cảm giác mềm mại như bông khiến hắn khựng lại, nhẹ nhàng chọc thử.

Bụng từ bao giờ lại mềm thế này?

Không tin, hắn lại ấn thử.

“Ngô… Đậu Nhi, có phải ta béo lên rồi không?”

Đậu Nhi ngẩng đầu, nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp như trước. Đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, rồi từ từ dời xuống, dừng lại ở bàn tay đang nhéo nhéo phần thịt mềm trên bụng.

Sau một lúc lâu, hắn lặng lẽ lắc đầu.

Rõ ràng vẫn đẹp như vậy.

“Không có đâu. Thiếu gia trước kia quá gầy, bây giờ vừa vặn.”

“Cảm ơn đã an ủi.” Nguyên A Sanh khẽ cười, giơ tay búng trán tiểu hài tử. “Ăn cơm đi.”

Hắn không hẳn là béo, chỉ là trước kia quá gầy, bây giờ có thêm chút thịt mà thôi.

Hồi tưởng lại cảnh bản thân nằm trên giường gỗ, xương cốt nhô ra cộm cả người, so với bây giờ quả thật tốt hơn nhiều.

Vừa đứng dậy, đầu óc hắn bỗng choáng váng. Trước mắt xuất hiện vô số chấm nhỏ xoay vòng vòng.

Nguyên A Sanh theo phản xạ chống tay vào khung cửa, Đậu Nhi như đã đoán trước, lập tức chạy đến đỡ hắn. “Thiếu gia, có cần gọi đại phu không?”

Nguyên A Sanh nhíu mày đầy khó chịu.

“Không cần.”

“Nằm lâu sinh tật, vận động nhiều một chút là được.”

“Nhưng mà… thiếu gia ngài có vận động đâu?”

“Phải không?”

Đậu Nhi gật đầu chắc nịch.

“Đúng vậy, hôm nay ngài chỉ ngồi trên ghế, hôm qua đứng trong sân chưa được một nén nhang đã vào nhà, hôm kia thì cả ngày nằm trên giường…”

“Dừng lại!”

Nguyên A Sanh nghiến răng, đi đến bàn ngồi xuống. “Chiều nay ta nhất định sẽ vận động.”

Đậu Nhi cười tủm tỉm: “Vậy ta giúp thiếu gia giám sát.”

“Ta khi nào nói mà không giữ lời?”

“Thiếu gia, hôm qua ngài bảo sẽ tập dưỡng sinh, hôm kia nói muốn đứng tấn…”

Nguyên A Sanh cúi đầu nhìn bát bí đao hầm đã nguội, lặng lẽ nhặt đũa lên.

“Đậu Nhi, no chưa? Nếu chưa thì lại ăn chút đi.”

Đậu Nhi vội ôm bụng: “No rồi, no lắm rồi.”

Nguyên A Sanh dịu dàng khuyên nhủ: “Thật sao? Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thêm chút đi.”

“Thiếu gia, ta… ta đi giặt quần áo đây! Ăn xong rồi gọi ta!”

Nói xong, hắn chạy biến mất.

Nguyên A Sanh mỉm cười, lắc đầu: “Tiểu tử thối.”

Sau bữa trưa, hắn không ngủ được.

Ngẩng đầu nhìn trời, hắn lặng lẽ dời ghế ra gốc chuối ngoài viện.

Vừa ngồi xuống, một tiếng “rắc” vang lên.

Hắn dừng lại, sờ sờ vị trí phát ra âm thanh.

Ừm… May quá, không gãy.

Ổn định lại tư thế, sân viện lại trở về vẻ yên tĩnh.

Trên trời, những đám mây trắng lững lờ trôi, bồng bềnh như kẹo bông gòn, khiến người ta muốn với tay kéo xuống nếm thử xem có ngọt hay không.

Nguyên A Sanh liếm môi, thèm thuồng.

Bỗng, bên ngoài tường viện vang lên giọng nữ:

“Tím Bồ, ngươi nói xem, cuộc sống của chúng ta còn phải chịu đựng đến bao giờ?”

Nguyên A Sanh nhướng mày, hơi bất ngờ.

Ở đây đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói chuyện bên ngoài.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

“Đã bị đày đi nhổ cỏ hai năm rồi, sớm bị xem như nha hoàn hạ đẳng. Ngươi còn chưa từ bỏ hy vọng sao?”

“Ngươi hết hy vọng thì mặc ngươi, ta thì chưa.”

“Phấn Đào, năm đó chúng ta còn chẳng lọt nổi vào mắt đại thiếu gia, huống hồ bây giờ.”

“Này, không phải lại có một nam thiếp mới vào phủ sao? Nhưng vẫn chẳng được sủng ái gì cả.”

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi.”

“Sợ gì chứ? Hắn có hơn gì chúng ta đâu?”

“Ai, ngươi nói xem, có khi nào đại thiếu gia ‘không được’ không? Lớn như vậy rồi mà…”

“Suỵt! Muốn chết à! Nhỏ giọng chút đi, tai vách mạch rừng!”

Bên trong tường, khóe môi Nguyên A Sanh càng cong cao hơn.

Tai vách mạch rừng… quả thật là vậy.

Nghe đoạn đối thoại kia, “đại thiếu gia” chắc chắn là chỉ Cố Khác Quyết.

Ba cô nương được đưa đến, kết cục đều bị đuổi đi nhổ cỏ, mà một lần đuổi đi là tận hai năm.

Không được sủng ái, đúng là không được thật.

Nguyên A Sanh che miệng cười, đôi mắt cong cong đầy thích thú.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play